Chap 3
Yi Jeong không muốn đi đâu cả.
Đã bảy mươi hai ngày kể từ khi màu đen trở thành cuộc đời anh. Bảy mươi hai ngày không dài, nhưng với một kẻ mù lòa như anh, nó đủ dài như cả một thế kỷ. Yi Jeong biết mình không phải là kẻ yếu đuối, nhưng bảy mươi hai ngày qua, anh thật sự trở thành một kẻ hèn nhát. Và có lẽ anh sẽ không bao giờ vượt qua được điều đó, nếu không có Ga Yeon.
Ga Yeon, người anh yêu nhất trên đời.
– Yi Jeong à, chúc mừng anh xuất viện.
Sớm hơn mọi ngày một chút, nhưng vẫn lặp lại một cách đáng yêu, Ga Yeon xuất hiện cùng với một cơn gió mùa hạ. Nồng nàn, ấm áp và vui tươi. Ga Yeon đã trở thành lẽ sống duy nhất của anh.
– Ga Yeon..
Anh thì thầm, mỉm cười khi đưa tay ra khoảng không trước mặt. Ngay lập tức, một bàn tay nhỏ nhắn áp chặt vào. Yi Jeong khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, và Ga Yeon ôm lấy anh. Tóc cô có mùi táo nhẹ như bình thường, nó làm anh ngứa khi cô vùi đầu vào ngực anh. Nhưng không sao, dạo này nó đã trở thành thói quen của anh rồi.
– Yi Jeong, anh được xuất viện rồi.
– Ừ, anh biết rồi.
– Anh có vui không? – Ga Yeon hỏi dịu dàng.
– Em có vui không?
Cô khẽ cười khúc khích. – Tất nhiên là có rồi.
– Thế thì anh cũng vui.
Những ngón tay cô siết chặt lấy tay anh, và cô nhổm người ngồi dậy.
– Trời hôm nay rất đẹp, không thể lãng phí nó như này được. Yi Jeong, mình đi thôi!
Anh yên lặng, hơi nghiêng đầu khó hiểu.
– Đi dạo, mình phải đi dạo thôi. Anh đã không ra khỏi căn phòng này lâu rồi. – Cái giường nhún nhẹ khi cô nhảy khỏi giường, có lẽ vậy. Bàn tay cô rời khỏi tay anh, và giọng cô xa dần. – Đã đến lúc phải đổi không khí rồi.
Đổi không khí sao? Rời khỏi căn phòng này sao? Yi Jeong lẳng lặng ở một nụ cười cho sự kỳ lạ này.
– Có lẽ thế giới ngoài kia không phải của anh nữa rồi…
– Em biết rồi, xin lỗi anh vậy.
Giọng Ga Yeon hơi nghẹn lại. Anh không nghĩ là cô sẽ khóc. Khóc không phải là tính cách của Ga Yeon.
– Em để ý là đôi Converse của anh đã bị rách hôm anh bị té, nên em đã mua lại một đôi khác.
Yi Jeong lại bật cười. Anh hy vọng Ga Yeon vẫn không hề thay đổi trong ký ức của anh, bởi vì trong những ngày vừa qua, cô không còn giống Ga Yeon ngày trước. Trước đây,ChuGaYeon là cô gái bất cẩn nhất trên đời; chuyện của cô còn không giải quyết xong, huống chi là đi lo cho người khác.
– Sao anh lại cười?
Anh kéo người ra ngồi ở mép giường, rồi đưa hai tay về phía trước, anh muốn tìm thấy hai tay cô. Có tiếng động của vật gì rơi xuống đất, tiếng bước chân, và anh tìm thấy Ga Yeon.
– Sao vậy? – Giọng cô hơi lo lắng.
– Anh tự hỏi, rằng có phải vì anh mà em lại thay đổi nhiều đến thế không?
– Em thay đổi sao?
– Ưm.. – Anh gật đầu. – Kể từ khi anh bị tai nạn, em đi đứng từ tốn hơn, nói năng dịu dàng hơn, làm việc gì cũng cẩn thận hơn. Anh để ý là em đã không bị té như trước đây nữa. Và em biết cách chăm sóc anh. – Nghe như cô nín thở. – Anh không biết là Ga Yeon của anh lại có một mặt khác như thế này.
Ga Yeon im lặng trong một khoảnh khắc, rồi cô hỏi nhỏ:
– Sao anh lại nói như thể anh đã quan sát em từ rất lâu rồi nhỉ?
– Anh luôn quan sát em mà.
– Nhưng anh… – Cô bỏ lửng câu.
– Anh nhìn bằng trái tim, chứ không phải đôi mắt. Anh đã nói anh yêu em nhiều đến mức hình ảnh của em tràn ngập trước mắt anh, ngay cả khi anh không nhìn chưa?
– Chưa.
– Thế thì hôm nay em nghe rồi nhé!
Ga Yeon bật cười ngay trước mặt anh. Giọng cười cô dịu dàng và hơi trẻ con, nhưng tươi vui đến kỳ lạ. Nó khiến trái tim trong lồng ngực anh nện thình thịch, và môi anh nở một nụ cười theo tiếng cười của cô. Có lẽ anh đúng, Ga Yeon đã trở thành lẽ sống duy nhất của anh.
– Đi thôi, Yi Jeong.
Trời hôm nay tắt nắng, và gió thổi lồng lộng bên ngoài cửa sổ. Hôm nay là một ngày đẹp trời.
~♥~
Giờ thì Yi Jeong cảm thấy ngạt thở vì những ngọn gió ấy.
Gió ở khắp mọi nơi mà anh đến. Gió bao lấy cả người, luồn vào mái tóc anh, xen vào những khớp ngón tay anh… Gió làm anh cảm thấy mông lung, và bất chợt anh trở nên quá nhỏ bé giữa cuộc sống này.
Màu đen vẫn bao quanh cuộc đời anh. Màu đen. Không có gì cả. Anh như một kẻ bị bịt chặt đôi mắt và đẩy sâu vào khu rừng đầy nguy hiểm. Anh cảm nhận được những bước chân ngập ngừng của mình, như thể trong một phút bất cẩn, anh sẽ nhận lại một điều khủng khiếp nào đó. Anh như một kẻ thua cuộc. Ừ thì, anh đã là một kẻ thua cuộc rồi.
– Yi Jeong, anh cảm thấy thế nào?
Ga Yeon đang rất vui.
– Anh… ổn. – Anh không muốn làm cô lo lắng.
Ga Yeon nắm lấy tay anh, dẫn anh đi trên một con đường đông người. Đã lâu rồi anh mới nghe lại được âm thanh ồn ào của thành phố, đủ lâu để khiến anh chùn bước. Yi Jeong dẫm lên một thứ gì đó, nó gãy rắc ngay dưới chân anh.
– Chỉ là một cành cây khô thôi anh.
Anh lại dẫm lên một thứ khác, có lẽ là một viên đá, nó làm anh nghiêng ngả. Anh nghe tiếng Ga Yeon cười, rồi đột ngột nó lẫn vào một âm thanh hỗn tạp khác; anh không còn nghe thấy gì nữa ngoài những tiếng rì rầm bất định.
– Ga Yeon?
Không có tiếng trả lời.
– Ga Yeon…
Lần này thì đến giọng nói của anh bị lạc trong âm thanh hỗn tạp. Có tiếng của trẻ em cười, tiếng cười trong trẻo ấy đang lớn dần, lớn dần. Những tiếng bước chân nện mạnh trên nền đất xuất hiện, tiếng cười vẫn không biến mất. Yi Jeong cảm thấy hoảng sợ, thật sự hoảng sợ khi tay anh hoàn toàn trống rỗng. Ga Yeon. Ga Yeon đâu rồi?
Vật gì đó va vào chân anh, anh giật mình. Những bước chân lùi lại trong vô thức. Rồi anh lại giẫm lên một viên đá, có lẽ, anh đang chao đảo. Gió rít dữ tợn bên tai anh, Yi Jeong cảm thấy cả người mình co rúm lại vì sợ hãi. Cũng có thể nó đã chuẩn bị cho một cú ngã đau đớn. Anh chao đảo, anh sắp ngã…
Có lẽ anh sắp ngã vào bóng tối…
– Không sao đâu!!!!!
Đôi bàn tay nhỏ bé ấy xuất hiện, nắm chặt lấy tay anh đang chơi vơi.
Đôi bàn tay ấm áp ấy cho anh sức mạnh, nỗi sợ hãi tan biến như một cơn gió vô hình.
– Anh đã nghĩ mình sẽ ngã.
– Anh không ngã đâu. – Cô cười, và trong đầu anh ngập tràn hình ảnh nụ cười tươi tắn đầy hy vọng của Ga Yeon. – Vì đã có em ở đây mà.
Vì đã có cô ở đây, nên anh sẽ không sợ ngã nữa.
Yi Jeong mỉm cười. Trong cơn gió, anh biết Ga Yeon cũng đang cười.
~♥~
– Yi Jeong à, nhắm mắt lại đi.
Ga Yeon nói nhỏ.
Yi Jeong không nói gì, chỉ lẳng lặng quay lại nhìn cô, ý như hỏi để làm gì.
– Anh có nhìn thấy bầu trời không?
Lần này thì anh cười nhẹ. – Một kẻ như anh mà còn thấy được bầu trời sao? – Giọng anh nghe như khinh khỉnh cuộc đời này.
– Được chứ, anh đã bảo là anh có thể nhìn bằng trái tim mà.
Yi Jeong hơi ngẩn người, nhưng rồi anh nhắm mắt lại, thả mình nằm thoải mái bên cạnh cô trên bãi cỏ trong công viên.
– Bầu trời đang có màu cam… – Ga Yeon thỏ thẻ bên cạnh anh. – Mây có hình dạng như những cây kẹo bông, đang trôi rất rất chậm. Như những bức tranh của tụi mình lúc nhỏ đấy, anh nhớ không?
Anh mỉm cười, anh nhớ chứ.
– Có một con chim vừa bay ngang. Nó nhỏ xíu so với cả bầu trời màu cam.
– Không phải đàn chim mà chỉ có một thôi à?
– Vâng, có vẻ nó lạc đàn rồi. – Cô cười khúc khích. – Chúng ta đang nằm trong công viên, cây cối đang tối màu vì hoàng hôn, nắng cũng dần tắt. Anh có thấy ấm không?
Yi Jeong khẽ gật đầu với đôi mắt nhắm chặt.
– Gió đang đến, rất mạnh mẽ cũng thật dịu dàng. – Anh cảm nhận được Ga Yeon đang chùi người đến gần anh hơn. – Gió lướt qua chúng ta. – Gió thổi phù qua anh, cô cười nhẹ. – Mang theo mùi hoa dại của khoảnh khắc chuyển mùa. Và, phố xá, con người, cây cối, em và anh, đang dần chìm vào bóng tối. Vì hoàng hôn đến rồi…
Yi Jeong thấy, anh thấy được những gì cô vừa nói. Anh cảm nhận được nền trời màu cam rạng rỡ, những đám mây kẹo bông, tán lá xanh trong những ngọn gió vô hình… Anh thấy nó, sống động như thể nó diễn ra ngay trước mắt anh. Trong một phút ngẩn ngơ, anh thấy hạnh phúc đến không thể thở được. Và mắt anh ướt đẫm.
– Anh thấy được rồi…
– Hở?
– Anh thấy được rồi. – Anh xoay mặt mình về hướng tiếng nói. – Anh thấy được cả gương mặt đang ngẩn ngơ của em, Ga Yeon.
– Em biết là anh sẽ làm được mà…
Giọng cô nghẹn lại, anh nghi ngờ cô đang khóc. Ga Yeon vùi mặt vào vai anh, và nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống vai áo anh. Thật không giống cô chút nào, Ga Yeon dạo này mẫn cảm quá rồi. Những ngón tay cô siết chặt trong tay anh, Yi Jeong khẽ ôm lấy cô bằng tay còn lại.
– Vì Ga Yeon luôn ở bên cạnh anh mà.
– Vâng, em sẽ mãi mãi bên cạnh anh…
Đây là một lời hứa, Yi Jeong thề sẽ không bao giờ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro