Chap 2
Lần đầu Chu Gaeul nhìn thấy So Yi Jeong, là khi Yi Jeong đang nghịch cát với Ga Yeon ngoài công viên gần nhà. Khi Gaeul đến gần Ga Yeon và đưa tay giật nhẹ gấu áo của chị, cô bé nhận ra chị đang vui đùa rất vui với ai đó.
– Unnie, omma nói là phải về nhà…
Khi Ga Yeon ngước mặt lên nhìn Gaeul, ai đó cũng ngước theo. Đối lập với đôi mắt nâu đẹp dịu dàng của Ga Yeon, Gaeul nhận ra một ánh nhìn màu xám khói. Vừa lạnh lùng, cũng vừa dịu dàng và bí ẩn. Màu xám khói ấy trở thành một trong những màu sắc yêu thích của Gaeul. Đôi mắt ấy của Yi Jeong trở thành hình ảnh ám ảnh cả cuộc đời Gaeul.
Và bây giờ, đôi mắt ấy, đã không còn nhìn thấy được gì nữa rồi.
~♥~
Hai tháng sau.
Hôm nay là ngày thứ năm mươi bảy Gaeul đến bệnh viện.
– Yi Jeong… Là em, Gaeul đây.
Gaeul đứng một mình ngoài phòng bệnh của anh. Cô không được phép vào thăm Yi Jeong, cũng không đủ can đảm để bước vào, và cũng vì anh không bao giờ muốn gặp mặt cô.
– Về đi!
– Yi Jeong..
– Anh không muốn gặp em. – Giọng anh lạnh lùng. – Cũng không muốn nói chuyện với em. Anh xin lỗi, nhưng em về đi.
Hôm nay cũng là lần thứ năm mươi bảy, anh khước từ sự gặp mặt của cô.
Gaeul cố gắng không khóc. Cô mạnh mẽ quay lưng bước đi, tiến về một băng ghế gần đó rồi ngồi xuống. Cô đã hứa sẽ cố gắng không khóc, nhưng bao giờ cũng thất bại. Chu Gaeul luôn luôn là một kẻ thất bại. Nước mắt tràn ra khóe mắt cô, tuôn trào như một dòng nước.
Tại sao phải là anh? Tại sao không phải là cô? Tại sao Yi Jeong là người mất đi ánh sáng của cuộc sống tươi đẹp đang ở phía trước? Ngay khi nó là điều đã được sắp đặt cho Gaeul? Gaeul bật khóc. Cô luôn đổ lỗi về phía mình, cô mong muốn được nhìn thấy anh dù chỉ một lần. Cô mong muốn được nhìn thấy anh bình phục, khỏe mạnh. Nhưng khỏe mạnh bằng cách nào, khi trong mắt anh chỉ là một màu đen tối tăm? Và cô lại khóc.
Xen lẫn với tiếng khóc của chính mình, Gaeul nhận ra ai đó đang đến. Tiếng gót giày đã vang lên rất đều đặn, nhưng rồi ngưng bặt. Gaeul nín lại một hơi thở và ngước lên. Ga Yeon đang ở đấy.
– Unnie.
– Gaeul à.
Ga Yeon chỉ thốt lên được một câu, rồi môi chị mím chặt lại. Chị quay lưng vụt chạy trước khi Gaeul nhìn ra được nước mắt trong đôi mắt nâu ấy. Gaeul không hiểu lý do, nhưng cô vẫn chạy theo. Cô bắt được Ga Yeon ở cuối hành lang, khi mắt chị đã đỏ hoe vì nước mắt.
– Unnie, sao chị không vào thăm Yi Jeong? Chị đã cất công đến đây rồi mà…
Bàn tay Ga Yeon run rẩy.
– Không được đâu.
Ga Yeon quay người lại nhìn Gaeul. Cả hai giống hệt nhau, với cùng một gương mặt đẫm nước mắt và gần như cùng nín thở.
– Gaeul à, chị không thể gặp mặt anh ấy…
– Sao lại không chứ?
Ga Yeon đưa tay quẹt đi nước mắt. Chị đưa tay vào túi xách lấy một thứ và đưa cho Gaeul với cả hai tay. Là hộp nhẫn cưới của hai tháng trước. Nó nằm đó, ngay ngắn, trong hai lòng bàn tay run rẩy của chị.
– Unnie?
– Em giúp chị… Giúp chị trả lại cho Yi Jeong được không?
Thứ gì đó vừa tan vỡ trong lòng Ga Yeon, và Gaeul cũng thế.
– Chị xin lỗi… Chị xin lỗi. Chị biết thế này là tàn nhẫn và hèn hạ lắm. Gaeul ơi, chị xin lỗi. Chị biết, dù sau này Yi Jeong có hận chị đến thế nào đi nữa, chị vẫn không đủ tự tin..
– …
– Chị xin lỗi, chị không thể. Chị không thể nào đủ tự tin sống chung với anh ấy cả cuộc đời này. Gaeul ơi, em trách chị đi. Trách chị đi..!!!
Chị gào lên.
Trái tim Gaeul đã tan vỡ, và cô biết Ga Yeon cũng vậy. Ngay khi nói hết, Ga Yeon ngã khuỵa xuống sàn nhà và bật khóc nức nở. Gaeul không thể trách chị được. Cô biết chị yêu anh nhiều đến mức nào, và cô cũng hiểu cảm giác hụt hẫng của chị khi biết chuyện của Yi Jeong. Gaeul ngồi xuống và ôm lấy chị.
Tự dưng cô cũng khóc.
Lúc đấy, cô tự hỏi rằng: tại sao những điều ngọt ngào trong cuộc sống vốn dĩ đẹp như mơ của Ga Yeon, không rơi vào cô, dù chỉ một lần?
~♥~
Một tuần rồi, Gaeul không vào bệnh viện. Cô lại đứng trước cửa phòng anh, lần này thì cô gõ cửa. Đến lần thứ ba không có tiếng trả lời, một cô y tá đi ngang và giúp cô mở cánh cửa ấy. Yi Jeong đang ngủ. Đã lâu lắm rồi, cô mới nhìn thấy anh. Gương mặt anh hơi tái xanh, nhưng trông vẫn ổn. Những vết bông băng trên tay anh làm lòng cô đau nhói. Anh đang ngủ, rất êm đềm và bình thản. Gaeul chỉ ước anh sẽ khỏe mạnh như thế này mãi.
– Yi Jeong à…
Tay cô lướt trên khoảng nệm trống gần vai anh, và nắm chặt lấy nó trong tay. Cô nhớ đến hộp nhẫn trong túi xách của mình và lời nói của Ga Yeon tuần trước. Gaeul hứa, sẽ không khóc!
– Em xin lỗi.
– Ga Yeon? – Nghe như tiếng anh thì thầm.
Thật chậm rãi, Yi Jeong hé mắt ra và nghiêng đầu về phía cô. Vẫn là đôi mắt xám khói lấp lánh xinh đẹp, chỉ là nó hoàn toàn trống rỗng. Trước khi Gaeul kịp đối đáp, anh ngồi dậy.
– Là em phải không Ga Yeon?
– Yi Jeong?
– Đúng là em rồi. Ga Yeon, anh đã chờ em lâu lắm rồi.
Cô nhìn vào mắt anh, nó chỉ nhìn thẳng vào một chỗ, không di chuyển. Ngực cô thắt chặt đau đớn. Khi anh ngồi dậy và với tay tìm kiếm xung quanh, cô hoảng hốt loạng choạng lùi về phía dưới giường. Cô nhìn anh đưa bàn tay đầy các vết xước ra khoảng không, quơ quào như cố gắng bắt lấy thứ gì đó. Anh kêu tên chị vài lần, mỗi lần là một tiếng hy vọng. Anh hỏi Ga Yeon có ở đây không khi anh gắng đứng dậy, nhưng vết thương ở chân khiến anh khuỵa xuống. Yi Jeong vẫn không ngừng cố gắng. Mắt cô nhức nhối vì nước mắt.
Rồi anh thôi không với tay nữa. Anh đưa tay lên mặt, và cô nhìn thấy những giọt nước mắt. Anh khóc, lần đầu tiên anh khóc vì hụt hẫng. Lần đầu tiên, cô thấy anh khóc. Gaeul không hề tưởng tượng rằng hình ảnh đó đau đớn như thế nào.
Hàng trăm nhát dao cứa vào tim cô.
– Vẫn chỉ là mơ thôi sao? – Anh hỏi một mình, khi đã thật sự thất vọng.
Gaeul không thể nào giữ lời hứa được nữa. Cô khóc nhiều hơn khi thấy anh khóc, cô mím chặt môi để tiếng nấc không vang lên.
Anh suy sụp và cô đau đớn.
Gaeul biết, cô đã cướp đi của anh quá nhiều. Và bây giờ cô không biết cách nào để trả lại, ngoài việc nhìn anh đau đớn.
– Biết thế, lúc đấy anh chết luôn cho xong. Còn hơn ở đây…
Gaeul van xin anh, đừng bao giờ nói thế.
– Yi Jeong. Em đây.
Giọng cô nghẹn lại.
– Em ở ngay đây mà. Không phải là mơ đâu.
Cô sẽ luôn ở bên anh. Vì thế, xin anh đừng khóc. Và cũng đừng nói rằng anh muốn biến mất ở thế gian này.
Yi Jeong xoay đầu về phía cô, chậm rãi đưa tay ra như để được chạm vào cô. Gaeul nín thở đưa tay về phía anh. Khi những đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng. Anh nắm tay cô chậm rãi, như để chắc chắn và không để vụt mất nữa; khi tay anh đan chặt vào tay cô, anh kéo cô vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy cô, Gaeul bật khóc.
– Anh đã sợ rằng sẽ không được gặp em nữa…
– Anh.. ngốc. – Gaeul lau nước mắt. – Ngày nào em chẳng đến đây với anh chứ… Nhưng anh toàn ngủ.
– Sao em không đánh thức anh?
– …
– Khi một mình, anh đã sợ đến mức nghĩ rằng mình không thể nào sống được nữa.
Anh lại nói những lời đó.
– Anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Rằng mình sẽ phải sống trong bóng tối nửa quãng đời còn lại. Rằng anh không thể thấy được nụ cười của em nữa. – Yi Jeong ôm siết lấy cô. – Rằng anh sợ, sợ mình sẽ quên đi mất hình ảnh em trong tâm trí mình. Anh sợ! Và anh cảm thấy mình yếu đuối.
Những ngón tay Gaeul run rẩy khi cô vùi mặt vào vai anh. Cô đã không biết được anh đã đau đớn và khó khăn như thế nào những ngày tháng qua. Cô không biết được rằng anh mong mỏi được gặp Ga Yeon nhiều như thế nào. Nước mắt cô trào ra và thấm ướt cả áo anh.
– Anh chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như lúc này.
– Anh sẽ ổn thôi.
Cô bật khóc nức nở khi ôm lấy anh. Những ngón tay run rẩy của cô bám vào mái tóc và tấm lưng to lớn của anh. Anh sẽ ổn thôi. Nhất định anh sẽ ổn thôi.
– Không sao đâu… Anh sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. – Gaeul nuốt nước mắt. – Vì em sẽ mãi mãi bên cạnh anh…
Vì em sẽ mãi mãi bên cạnh anh.
~♥~
Gaeul quyết định, cắt ngắn đi mái tóc của mình, để trông giống Ga Yeon hơn.
Cô cũng quyết định đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn đính hôn của anh.
Cô hứa, đây sẽ là lần duy nhất cô nói dối Yi Jeong. Chỉ một lần này thôi.
– Yi Jeong à, chúc mừng anh xuất viện.
Để cô có thể trở thành Ga Yeon trong lòng anh, và trở thành đôi mắt của anh. Một tuần, một tháng, một năm.. hay cả đời này, cũng được…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro