Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Hãy tin rằng, ở đâu đó, chắc chắn sẽ có một người, luôn luôn yêu bạn...

Ở tuổi hai mươi mốt, Chu Gaeul nhận ra: trong suốt hai mươi mốt năm được hít thở bầu không khí, cô đã luôn là một cái bóng của người khác.

- Gaeul àh, chị và Yi Jeong sẽ kết hôn.

Gaeul nhớ rõ gương mặt rạng rỡ của Ga Yeon khi chị ấy kết thúc câu, kèm một nụ cười với niềm hạnh phúc tràn đầy gương mặt. Và một cơn nhộn nhạo trong bụng Gaeul, nó khó chịu đến nỗi cô nghĩ rằng bầu trời sắp sập xuống trên đầu mình.

- Vậy.. vậy sao?

- Ừh, ngay khi tụi chị tốt nghiệp Đại học. Gaeul àh, chị hạnh phúc quá.

- Vâng, chúc mừng chị... - Gaeul cũng nhớ được nụ cười của mình. Nó gượng gạo, đầy đau đớn và gần như rạn vỡ.

Nhưng không đứa em gái nào lại muốn hạnh phúc chị gái của mình biến mất cả. Với Gaeul, càng không!

-♥-

- Gaeul-yang, em thích cái nào?

Gaeul ngẩng đầu nhìn vào nụ cười ấm áp ngay bên cạnh mình, rồi lại nhìn xuống những viên đá quý sáng lấp lánh trong tủ kính. Cô khẽ cười và chọn một viên Amethyst bẹp hình trái tim.

- Cái này ạh? - Cô bán hàng hỏi lại.

Gaeul gật đầu.

- Ga Yeon thích màu tím sao??

- Không, không phải. Em xin lỗi, Yi Jeong. Ga Yeon unnie thích màu xanh của đá Topaz hơn. - Gaeul giật nảy mình. - Cái bên cạnh cái này ấy chị.

Cô nhìn Yi Jeong, anh cốc nhẹ vào đầu cô.

Anh có vẻ rất thích sự lựa chọn của cô, một chiếc nhẫn có viên Topaz màu xanh trời sáng, được điêu khắc cẩn thận và đầy tinh tế. Anh nắm lấy bàn tay trái của Gaeul, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào. Yi Jeong nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhìn nó rất lâu như đang dò xét. Rồi cuối cùng, anh mỉm cười.

- Quyết định lấy cái này.

- Chị nhà thật có khéo chọn, trông rất hợp với bàn tay chị. Anh đây chắc là yêu chị lắm. - Cô bán hàng khẽ cười.

Gaeul lắc đầu.

- Không phải thế đâu. Đây là anh rể tương lai của em.

Và Yi Jeong đã cười thay cho lời thừa nhận, Gaeul nhận ra nụ cười của mình tắt dần.

- Cảm ơn em, Gaeul-yang.

Nhìn nụ cười và nghe câu nói từ Yi Jeong, trái tim của cô đã chậm chạp vỡ tan tành.

- Không có gì đâu, không biết Ga Yeon unnie có thích hay không thôi. Em chỉ sợ...

- Được chính em gái sinh đôi chọn, chắc chắn cô ấy sẽ thích mà.

Thật đau đớn làm sao, khi điều đó là sự thật. Gaeul nhìn Yi Jeong, trong khi cố gắng nặn ra một nụ cười thay cho những giọt nước sắp tràn ra khóe mắt.

Gaeul và Ga Yeon là chị em sinh đôi. Họ giống nhau như hai giọt nước: từ vóc người, dáng đi, màu tóc, màu mắt đến cả giọng nói. Nhưng bây giờ Gaeul nhận ra, nếu như so sánh Ga Yeon như ánh nắng mặt trời rực rỡ, thì Gaeul chỉ là một cái bóng, gần như vô hình. Ga Yeon có cá tính mạnh mẽ và dễ hòa đồng. Cô nổi bật giữa đám đông, thu hút những gã con trai như một bông hoa xinh đẹp được đàn ong vây quanh. Đôi lúc Gaeul ước, ước chi sao cho cô cũng được như chị của mình. Cô ít nói, ít thể hiện cảm xúc ra gương mặt, cô yếu đuối trước những khó khăn và lúc nào cũng lặng lẽ một mình. Nếu như giữa ánh nắng và một cái bóng, Yi Jeong tất nhiên phải chọn Ga Yeon.

Yi Jeong là bạn thân của họ từ nhỏ. Với Ga Yeon, anh là một anh bạn đáng để chơi cùng. Với Gaeul, anh là chàng hoàng tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích. Nhưng đáng tiếc, hoàng tử yêu lọ lem chỉ có trong những câu chuyện dành cho trẻ em. Giữa cuộc sống rộn ràng, hoàng tử chỉ chú ý đến mỗi những nàng công chúa nổi bật, vốn sinh ra để dành riêng cho anh mà thôi. Ga Yeon là công chúa, Gaeul là người hầu; điều này luôn luôn đúng trong mỗi vở kịch, dù cả hai giống nhau đến từng chi tiết. Vì vậy, không cần nói cũng biết, Yi Jeong sẽ chỉ yêu mỗi mình Ga Yeon mà thôi. Và Gaeul là kẻ đứng ngoài câu chuyện, không được phép chen chân vào.

Chu Ga Yeon mãi mãi là công chúa.

So Yi Jeong luôn luôn là hoàng tử.

Và, Chu Gaeul sẽ mãi là một cái bóng vô hình đằng sau họ.

- Không có đâu, Ga Yeon sẽ thích lắm cho xem... - Yi Jeong dịu dàng xoa bàn tay ấm áp của anh trên tóc cô.

Gaeul im lặng nhìn anh, nụ cười vẫn lấp lánh trên môi, và cô lại nhìn vào những chiếc nhẫn đá Amethyst tím trên mặt kính. Trái tim nhỏ nhắn ánh lên một màu tím buồn. Yi Jeong nói anh không thích màu tím, nó quá buồn và ảm đạm; anh thích màu xanh trời, màu xanh của sự hy vọng ngập tràn. Và anh cũng thích đá Topaz, giống Ga Yeon unnie...

- Đi thôi, Gaeul-yang.

Yi Jeong kéo tay cô đi, và Gaeul nuối tiếc nhìn chiếc nhẫn được cất vào hộp. Một ngày nào đó, một anh chàng nào đó, giống Yi Jeong, sẽ tặng nó cho cô...

Gaeul hy vọng thế đấy...

-♥-

Con phố Seoul buổi chiều tắt nắng, trời mát rượi. Yi Jeong hối hả đi trước, trong khi Gaeul chậm rãi theo sau. Đôi mắt cô lúc nào cũng dán chặt vào tấm lưng anh, thi thoảng anh chậm bước để tìm kiếm cô phía sau. Anh nở nụ cười, quay người lại nắm lấy tay cô rồi bước tiếp. Nhưng chỉ một lát sau anh lại bận rộn để thả tay cô ra. Gaeul lại bị trôi tuột về phía sau, và lại ngắm nhìn anh. Một cách lặng lẽ.

Yi Jeong ghé ngang tiệm áo cưới để sắp xếp lại thời gian rõ ràng. Gaeul đứng bên ngoài nhìn những chiếc áo cưới màu trắng rạng rỡ, giấu mình kỹ lượng trong những tấm kính trong suốt. Đầu óc cô bắt đầu xuất hiện những hình ảnh Ga Yeon xuất hiện trong nhà thờ, với bó hoa hồng đỏ trong tay, và đôi môi xinh đẹp luôn cười.

Tự dưng mắt Gaeul ngấn nước. Kỳ lạ, đáng lẽ cô phải mừng, phải vui cho Ga Yeon chứ? Sao lại khóc như thế này? Chắc là, cô khóc vì quá hạnh phúc. Nhưng khi hình ảnh Yi Jeong hiện ra bên cạnh Ga Yeon, trái tim cô nhức nhói.

Lý do. Gaeul cần một lý do cho sự đau đớn này.

- Gaeul-yang?

Cô ngước lên và bắt gặp đôi mắt xám khói lấp lánh của Yi Jeong.

- Vâng?

- Đi thôi.... - Đôi mắt ấy lại cười.

Và Gaeul nhận ra, lý do cho sự đau đớn mà cô đã và đang chịu đựng, vẫn chỉ là một. Yêu. Cô đau đớn cho một tình yêu đơn phương luôn bị chối bỏ, đau đớn cho chính bản thân yếu đuối của mình...

Chu Gaeul ước, một lần được yêu, thật trọn vẹn.

- Yi Jeong này...

- Hửm?

- Anh phải chăm sóc cho Ga Yeon unnie nhé! - Giọng Gaeul nghẹn lại, và cô biết đôi mắt mình lại ướt đẫm. - Chị ấy mà khóc, em sẽ không tha thứ cho anh đâu!!

Cô nhìn anh chăm chăm. Anh cũng nhìn lại cô, ngỡ ngàng. Rồi anh mỉm cười dịu dàng, tiến tới gần chỗ cô đang đứng, và dùng tay búng vào trán cô một cái rõ đau.

- Con bé này hôm nay dạn ghê nhỉ? Dám cảnh cáo cả anh à?

Gaeul dùng tay ôm lấy trán, im lặng nhìn anh.

- Tất nhiên là anh sẽ phải chăm sóc Ga Yeon rồi. Cô ấy là tất cả những gì anh cần trong cuộc đời này. Và anh càng sẽ không rời xa cô ấy bất cứ hoàn cảnh nào, Gaeul-yang, em biết anh yêu Ga Yeon nhiều như thế nào mà.

Vâng, tất nhiên là cô biết chứ.

- Anh muốn Ga Yeon cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Gaeul gượng cười.

- Và anh cũng sẽ rất vui, vì có Gaeul-yang là em gái.

Đây chính là phút giây đau đớn nhất mà cả đời Gaeul không dám đối mặt. Cô biết anh yêu Ga Yeon nhiều thế nào, anh cũng biết cô yêu Ga Yeon nhiều thế nào. Nhưng sao anh lại không biết cô yêu anh nhiều như thế nào? À, đúng rồi. Một cái bóng làm gì thể hiện cảm xúc ra ngoài để người khác nhận ra chứ. Gaeul cười cay đắng trong lòng.

Gaeul lại nhìn anh. Đằng sau anh, mặt trời chiều đang tỏa sáng. Những ánh nắng ngọt ngào đang bủa vây lấy anh, và cô tin rằng đấy chính là ánh sáng của chính anh. Anh quá chói sáng, sáng đến nỗi, làm cô phải lóe mắt.

- Vâng, anh sẽ là một người chồng tuyệt vời. Và cũng là một người anh rể tốt nữa.

Cô cười nhẹ, nhận ra anh đang nhìn ở đâu đó. Ánh mắt anh mông lung trên một khoảng không xa vời, và nét hạnh phúc trên mặt anh vụt tắt dần.

- Em nói thật đấy!

Gaeul hy vọng sẽ nhìn thấy nụ cười tươi tắn của anh lần nữa.

Nhưng đột ngột, anh vụt chạy lao về phía cô. Xung quanh cô bắt đầu ồn lên, những âm thanh của tiếng la hét thất thanh lấp đầy tai cô, và cô bắt đầu choáng váng. Yi Jeong lao về phía cô.

- Gaeul-yang!!!

Anh hét to tên cô. Cô cảm nhận một lực đẩy mạnh mẽ từ phía anh, đôi mắt xám xinh đẹp của anh đang hoảng loạn không thua gì cô. Gaeul ngã nhoài về phía sau do cú đẩy của anh. Rồi một âm thanh chói tai vang ầm lên.

Một khoảng khắc của thời gian bị kéo dãn gần như đến vô tận.

Im lặng bao trùm, rồi bắt đầu lại những tiếng xì xào. Gaeul cảm thấy hai đầu gối mình buốt rát, và ngửi thấy mùi máu.

Cô cố gắng mở mắt ra để tìm Yi Jeong.Chuyện gì đã xảy ra thế này?

- Ai đó gọi cấp cứu đi!!

Cấp cứu ư?

- Em à, em không sao chứ? Em có nghe chị nói không? - Ai đó cầm lấy tay Gaeul, đỡ cô ngồi dậy và sờ soạng khắp nơi trên gương mặt cô.

- Em.. ổn.

- May là em chỉ bị thương nhẹ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Gaeul hỏi trong đờ đẫn, đầu óc cô ong ong và nhức buốt. Tự dưng như có ai thôi thúc, cô xoay đầu lại đằng sau để nhìn. Và đó là lúc cô cảm thấy tim mình ngừng đập. Có rất nhiều người đang đứng bình thường, nhưng Yi Jeong thì không. Anh đang nằm, đôi mắt nhắm ghiền và rất nhiều máu.

Gaeul dường như không cử động được nữa.

- Đừng động vào cậu ta! Cấp cứu đang đến! - Ai đó gào to. Nhưng cô không quan tâm.

Cô thu hết vào tầm mắt mình hình ảnh Yi Jeong nằm trơ trọi một mình giữa màu đỏ lênh láng của máu. Tim cô ngừng đập và Gaeul ngỡ mình đã chết mất rồi. Khi cảm thấy mình không thể ngồi yên được nữa, cô vùng dậy và chạy đến gần anh.

- Yi Jeong!! Không!!

Cô thu hết mọi sức lực để hét to, hy vọng anh sẽ tỉnh dậy. Nhưng anh vẫn bất động. Máu càng lúc càng nhiều, đến nỗi Gaeul cảm thấy mình run rẩy, sợ mình sẽ ngất xỉu trước khi đến gần anh. Một cánh tay mạnh mẽ giữ người cô lại. Cô vùng vằng người ra, gào to và nước mắt tràn ra.Yi Jeong vẫn không hề nhúc nhích. Bên cạnh anh là hộp nhẫn cưới mới mua, mới tinh và đã bị vấy bẩn. Nó không đáng như thế. Và Yi Jeong cũng thế. Đáng lẽ người đang nằm bên trên vũng máu đó, phải là Chu Gaeul...

Trời dần tắt nắng.

-♥-

Gaeul sợ màu trắng.

– Gaeul? Gaeul..

Gaeul nghe tiếng Ga Yeon vang lên trên hành lang, cùng với tiếng giày gõ liên tục trong hối hả. Cô nhận ra Ga Yeon đang ở đây.

– Unnie.

– Yi Jeong sao rồi??Chuyện gì đã xảy ra??

Vẻ mệt mõi lẫn hoảng loạn vẫn còn trên gương mặt Ga Yeon. Hơi thở cô đứt quãng giữa chừng, dường như nó có thể ngắt ngang bất cứ lúc nào cũng được.

– Yi Jeong… Tòa cao ốc đang xây dựng ở trung tâmSeoul, đã làm rơi những ống thép được treo trên dây cáp cao của tòa nhà…

– Yi Jeong thế nào?

– Anh ấy.. anh ấy bị xây xát nặng ở vài chỗ. Bác sĩ bảo anh ấy đã qua thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, anh.. ấy đang khỏe dần lại. – Giọng Gaeul run rẩy. – Yi Jeong đang nghỉ ngơi…

Ngay lập tức, Ga Yeon nở nụ cười nhẹ nhõm và ngồi phượt xuống nền gạch men trắng trên hành lang.

– Ôi trời ơi… Chị cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa…

Một vết cắt vào trái tim của Gaeul. Cô cảm thấy mình là thứ vô dụng nhất trên đời này. Chu Gaeul đáng ra không được sinh ra trên thế giới này. Nước mắt cô rơi xuống hai lòng bàn tay đặt trên đời. Không thể nào tin nổi, chính cô là kẻ đã để mọi chuyện xảy ra theo cái cách xấu xa đáng ghét này.

– Gaeul, em sao thế? Em bị thương ở đâu ư?

– Unnie, em xin lỗi. Em xin lỗi.. – Gaeul thì thầm.

– Sao?

– Lỗi là tại em. Vì em mà Yi Jeong như thế này.. Đáng ra…

– Không đâu! Chỉ là tai nạn mà. Em không nên tự trách mình như thế.

Gaeul không thể nào giấu Ga Yeon một chuyện quan trọng như thế này:

– Unnie, bác sĩ đã nói.. Rằng Yi Jeong không.. không… không thể nhìn được nữa. Mắt Yi Jeong KHÔNG THỂ nhìn được nữa!!!

– Sao?

– ANH ẤY SẼ KHÔNG BAO GIỜ NHÌN THẤY ĐƯỢC ĐIỀU GÌ NỮA!!!

Các mảnh gạch vỡ đã tổn thương đến giác mạc của anh.

Đôi mắt xám khói lấp lánh ấy, sẽ không bao giờ nhìn thấy được gì nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro