Cực bắc chi luyến
Cực bắc chi luyến
Tác giả: Bắc cực hồ
Thể loại: đoản văn, cổ đại,nhất thụ nhất công,huyền huyễn,nhẹ nhàng, HE
Tình trạng: hoàn
Trans: QT ca ca
Edit: Mai Lạc
Http://mailac.wordpress.com
Từ khi bắt đầu có ý thức, ta liền thích rét lạnh, chỉ có ở nơi gió phương Bắc gào
thét, thế giới được bao phủ bởi băng tuyết mới là cuộc sống thoải mái. Cực Bắc,
nơi vĩnh viễn chỉ có mùa đông, đó mới là nhà của ta.
Ta luôn một mình ngắm nhìn những bông tuyết rơi xuống, không phải là ta thích
cô độc, mà là ta biết mọi người không thích thế giới âm hàn băng lãnh, bọn họ
không muốn đến nơi này, ta lại không thích rời đi nơi này, lúc bắt đầu còn có
người ngẫu nhiên đến một chút, sau đó, bên cạnh ta không xuất hiện thêm bất cứ
người nào.
Vì thế, để tránh nhàm chán ta bắt đầu chăn thả, chăn thả sơn dương màu đen, tại
đây chỉ có tuyết cùng nham thạch, không có một nơi nào có cỏ xanh. Ta chưa bao
giờ cảm thấy được chăn thả sơn dương ở đây là kỳ quái, cho đến khi gặp người kia.
Đó là một ngày thực bình thường, ta nhàm chán nhìn đàn sơn dương đang rong
chơi trên tuyết trắng, bỗng nhiên trên bầu trời truyền thanh âm kinh ngạc: “Thiên,
lần đầu tiên ta thấy có người chăn thả sơn dương ở đây, huynh đệ, ngươi là yêu hay
là thần?”
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là con người xinh đẹp không có ngôn ngữ
nào có thể ta. Mái tóc vàng như ánh mặt trời sáng lạn, đôi mắt xanh sáng như ánh
trăng say lòng người, phục sức hoa mĩ bạch sắc, đôi cánh trắng như tuyết sau lưng,
hết thảy biểu thị thân phận của người này: thiên sứ!
Trên bầu trời hắn vẫn sang sảng nói với ta: “Nhĩ hảo, tại hạ Lộ Tây Phỉ Nhĩ, ta lạc
đường , xin hỏi đây là nơi nào?”
Ta có điểm kinh ngạc, lâu lắm rồi mới có thanh âm có vẻ yếu đuối vô lực như vậy:
“Lộ tây Phỉ Nhĩ, phó quân của Thiên quốc nơi phương Tây phải không? Nơi này là
phương Đông!”
Lộ tây Phỉ Nhĩ trừng lớn hai mắt, đáp xuống bên người ta, dáng vẻ trở mình xem
thường: “Sao lại trêu ta? !”
Ta hiểu được ý tứ của hắn, từ khi chủ nhân của phương Tây liều lĩnh phát động đại
hồng thủy khiển trách người phương Tây, lại lan đến phương Đông, thần giới
phương Đông không hề hoan nghênh thần giới phương Tây, hai giới thiết lập kết
giới rất lớn, ngay cả chủ nhân của hắn cũng không thể phá giải kết giới, sao hắn có
thể phá được, chỉ có thể nói là vui đùa đi.
Thiên sứ hung tợn nguyền rủa làm cho ta cảm thấy thú vị, mỉm cười giải đáp nghi
vấn của hắn: “Vòng cổ trên cổ ngươi là do Cửu diệu tinh thạch làm ra a, Cửu diệu
tinh thạch là vật báu ở Phương Đông, có thể xuyên qua hết thảy kết giới.”
“Rất thần kỳ , chủ nhân của chúng ta đều làm không được a!” Lộ tây Phỉ Nhĩ thực
cảm thấy hứng thú nhìn viên đá trên cổ không chớp mắt: “Không nghĩ tới một tên
khất cái có thể cung phụng loại cực phẩm này.”
Ta nở nụ cười, có ai không biết giá trị của viên đá mà đem cống phẩm của một tên
khất cái treo trên cổ không, thiên sứ này thật thiện lương a.”Tòa Sơn Phong xa xa
kia chính là cửa kết giới Đông Tây, ngươi xuyên qua nơi đó có thể trở lại phương
Tây.” Do dự một chút, ta nhẹ giọng nói: “Về sau có rảnh. . . . . . Có thể đến nói
chuyện với ta không?”
Lộ tây Phỉ Nhĩ kinh ngạc nhìn nhìn ta, tiện đà cho ta một nụ cười sáng lạn: “Ta sẽ
đến, đến lúc đó đừng bảo ta phiền a!”
Đó là sau trận đại hồng thủy không lâu, thiên sứ thủ lĩnh Lộ tây Phỉ Nhĩ trên đường
chấp hành nhiệm vụ, không cẩn thận lạc đường đi vào phương Đông, gặp được ta,
từ nay về sau thành bằng hữu duy nhất của ta.
Đích thực hắn đến tìm ta nhiều lần, nhưng mà ta biết thân là Thiên quốc phó quân,
hắn bề bộn rất nhiều việc, mỗi lần nghe hắn vui đùa kể ra nhiệm vụ của mình,
khiến ta nghĩ đến chủ nhân của hắn đều giao tất cả công việc cho hắn.
“Huyền a, ” có một lần hắn hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc là yêu hay là thần a, vì sao có
thể nhàn nhã như vậy?”
Ta biết ở phương Tây nếu yêu gặp phải thiên sứ sẽ bị diệt trừ, mà thiên sứ luôn là
người cao cao tại thượng. Vì thế ta hỏi hắn: “Phải quan tâm đến chuyện này như
vậy sao? Vô luận thần hay yêu vẫn là người, mọi người tự do tự tại thật tốt. Trong
mắt ta chủ nhân của Phương Tây, cùng nô lệ của thần tiên không có gì khác nhau
đâu.”
Hiển nhiên hắn sinh khí, không thể dễ dàng tha thứ ta vũ nhục chủ nhân của hắn, ta
nhìn bóng dáng hắn rời đi có chút thương cảm, ta lại là người cô độc, nhưng ta
không hối hận khi nói thật, đối với thượng đế kia, ta thực không quen nhìn a.
Kết quả là ta xem nhẹ tâm tình của mình, khi hắn lần thứ hai đứng trước mặt của
ta, ta mới phát hiện mình tưởng niệm giọng nói và dáng điệu của hắn nhiều như thế
nào: “Ta nghĩ, ngươi sẽ không đến nữa.”
“Đứa ngốc, sao ta có thể bỏ lại ngươi?” Hắn cười, nhu loạn mái tóc đen dài của ta,
thần sắc có chút u buồn, “Ta nghĩ câu nói đó rất lâu. . . . . . Thật muốn không đến,
ta đối với chủ nhân trung thành, thế nhưng vì một câu của ngươi mà dao động!”
“. . . . . . Thật có lỗi.”
“Không liên quan đến ngươi!” Đôi mắt xanh biếc bất lực hướng vào không trung
khiến người ta lo lắng: “Dao động, là tâm của ta. . . . . . Có lẽ, ý nghĩ này luôn để
sâu ở trong lòng, cũng nhờ ngươi mới nhận thức rõ như thế.”
Từ đó về sau, tính cách sang sảng của Lộ tây Phỉ Nhĩ dần dần biến thành trầm ổn,
hỉ nộ ái ố lúc trước luôn thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt đã bị cất giấu, đôi mắt
trong suốt cũng biến thành thâm thúy khó lường. . . . . . Ta không biết thay đổi này
rốt cuộc là tốt là xấu.
Hình thức chúng ta ở chung cũng có chút cải biến. Nguyên bản là hắn đến xua tan
đi tịch mịch của ta, cũng không biết từ khi nào, hắn thích gối lên chân của ta ngủ,
giống như ta có thể giúp hắn khôi phục thân thể mỏi mệt.
Rốt cục ta nhịn không được hỏi hắn: “Thiên sứ nhiều như vậy, vì sao ngươi luôn
mệt đến thế?”
Hắn cười, mang theo trào phúng: “Không có biện pháp a, cả Thiên quốc đều do ta
quản lý! Chủ nhân. . . . . . Đang vội vàng chế tạo đứa con. . . . . . Một đứa con có
thể giúp hắn thống trị nhân gian!”
Ta không nói gì, đối với dã tâm của thượng đế phương Tây, ta chưa bao giờ có thể
lý giải, nhìn thấy bộ dáng mệt nhọc của Lộ Tây Phỉ Nhĩ, tâm bình thản của ta lại
dâng lên bất mãn với chủ nhân của hắn, còn có. . . . . . Vì hắn mà đau lòng.
Một ngày nào đó, hắn thần tình không tốt đi đến trước mặt ta, hung hăng ôm lấy ta,
rầu rĩ nói: “Ta không thể lý giải, không thể cùng nhận thức!”
Không đợi ta hỏi, hắn liền nói: “Biết hôm nay là ngày gì không? Kỉ niệm ngày sinh
của chúa Giê-Su! Ha hả, lễ Giáng Sinh! Là ngày hội long trọng của phương Tây đã
100 năm nay! Vớ vẩn, vớ vẩn tới cực điểm, chủ nhân lại làm ra cái loại chuyện nực
cười đó!”
Hắn phát tiết thét dài hồi lâu, còn ta cố gắng ngăn cản tuyết lở, hắn kể cho ta nghe
về việc đứa trẻ được gọi là chúa cứu thế kia sinh ra.
“Huyền, ” Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào mắt của ta nói: “Ta không thể chịu
đựng được việc làm của chủ nhân. . . . . . Xem nhân loại như món đồ chơi mà bài
bố, ta tuyệt đối không thể cùng đồng tình!” Đôi mắt màu xanh biếc kiên định, gằn
từng tiếng: “Ta. . . Sắp sửa có một trận chiến lớn. Có lẽ. . . . . . Có thể đây là lần
cuối cùng ta gặp ngươi .”
Ta hiểu được, lực lượng của Lộ Tây Phỉ Nhĩ rất mạnh, nhưng cùng thượng đế
phương Tây đối địch, là bại, là vong, không thể định.
Đôi mắt xanh biếc của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen của ta, ta hiểu được không
thể ngăn cản hắn, cho nên. . . . . . Ta hôn hắn: “Phương Đông chúng ta có câu, ở
trên núi không sợ không có củi đốt. . . . . . Dù bại, cũng phải bảo trụ mạng sống,
cầu ngươi!”
Lộ Tây Phỉ Nhĩ đối với hành động của ta phi thường kinh ngạc, tiện đà ha hả nở nụ
cười: “Đồng chủ luôn luôn căm thù chuyện này đến tận xương tuỷ. . . . . . Nhưng ta
không coi tình yêu là thứ dơ bẩn, nhất định, Huyền, ta sẽ trở về, vì ngươi!” Năm
tháng, cảm tình của chúng ta đã sớm trở thành tình yêu, hiện giờ, không bao giờ …
cần cố kỵ nữa!
Nhìn bóng dáng hắn tiêu sái rời đi, dòng máu lạnh như băng trong người ta cũng có
chút ấm lên, Lộ Tây Phỉ Nhĩ, tình yêu của ta, chúc ngươi lên đường bình an!
Cuộc đại chiến kinh thiên động địa kia ngay cả phương Đông đều nghe thấy, một
phần ba thiên sứ phản bội chủ nhân của phương Tây, đại chiến thảm khốc vô cùng,
Lộ tây Phỉ Nhĩ bị Hỏa thiên sứ đánh bị thương, … vân vân. Nghe đến mấy tin tức
xấu này, ta bất vi sở động, Lộ tây Phỉ Nhĩ là thiên sứ rất kiêu ngạo a, nếu hắn đáp
ứng ta, hắn sẽ tuân thủ lời hứa, tin tưởng người mình yêu cũng là một loại biểu
hiện của tình yêu.
Một ngày một ngày qua, một năm một năm qua, không biết đợi bao lâu, ta nghe
được tin tức thiên sứ tạo phản thất bại, sáng sớm hôm sau, ta thấy hắn tới. Bộ dáng
của hắn thực thảm, cả người đều là vết thương, hắn có thể còn sống sao.
Trong mắt ta có sương mù, ta vuốt ve hai má của hắn, hỏi hắn: “Về sau có dự định
gì không?”
Trong mắt hắn thiêu đốt chiến ý, không chút do dự nói: “Tiếp tục đối kháng thần
Giê-hô-va!”
Ta thở dài, cũng cười, mục tiêu của ngươi có thể cần đến mấy triệu năm mới hoàn
thành, thậm chí còn có thể thất bại. Dù ngươi lựa chọn thế nào, vô luận con đường
này gian nan cỡ nào ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, đối địch với thượng đế chuyên
chế, thế giới giả dối kia.
Hắn dưỡng thương hảo, sau đó đổi lại tên, Lộ tây Phỉ Nhĩ là cái tên thượng đế ban
cho hắn, hắn không chút nào lưu luyến vứt bỏ, từ nay về sau hắn là Lộ Tây Hoa!
Hắn đối với mái tóc vàng của mình cũng không vừa lòng, nói là như vậy rất giống
thiên sứ ngu ngốc, luôn hâm mộ mái tóc của ta mà thì thào tự nói: “Nếu tóc của ta
mà có màu đen thì tốt biết bao nhiêu.”
Ta mỉm cười không nói, cho hắn một đống Cửu diệu tinh thạch, sau đó không lâu
nơi này liền xuất hiện rất nhiều phòng ốc, nơi Cực Bắc rét lạnh, chưa bao giờ náo
nhiệt như thế. Hắn dẫn theo một đống thiên sứ phản nghịch ở lại đây, ta kéo hắn đi
tản bộ, nếu quyết định vĩnh viễn bên cạnh hắn, ta cũng phải nói rõ mọi việc.
“Ngươi từng hỏi ta là yêu hay là thần, hiện tại ta cho ngươi đáp án.” Ta khinh miêu
đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tên đầy đủ của ta là Nãi Huyền Minh.”
Vẻ mặt hắn khiếp sợ nhìn chằm chằm ta: “Cực bắc thuỷ thần – Huyền Minh?!”
Ở phương Đông, ba cái tên Huyền Minh, Nữ Oa, Phục Hy rất hiển hách, là những
thần tộc năm xưa giúp thượng đế phương Đông giảm bớt tai họa do trận đại hồng
thủy mà thượng đế phương Tây gây ra, sức mạnh của Huyền Minh còn có thể nghi
ngờ sao.
“Thực kinh ngạc sao?” Ta cầm tay hắn, cũng chỉ có độ ấm trên người hắn, mới có
thể làm cho ta quên đi cái rét lạnh ta yêu thích.
Lộ Tây Hoa thành thực trả lời: “Ân, sao ta thấy ngươi thực giống yêu.”
“Thần cùng yêu có thể phân rõ ràng được sao, thần của phương Đông, đại bộ phận
là từ yêu tu luyện mà thành, nếu nói ta là yêu, cũng đúng một phần.” Cho nên ta
chán ghét thần Giê-hô-va, luôn tự nhận là tài trí hơn người, dùng quyền lực quyết
định sinh tồn, vọng tưởng khống chế nhân loại.
Nhớ tới việc lúc trước, ta còn nói: “Ta là thuỷ thần, có đôi khi cũng giúp đỡ Minh
thần, ta dưỡng sơn dương màu đen, đều là những linh hồn đợi chuyến thế.”
Lộ Tây Hoa có chút đăm chiêu nhìn ta, cười hỏi: “Đây là chủ ý của người sao?”
“Cùng với thượng đế phương Tây đối nghịch, cần thế lực của chính mình. Ta hỏi
qua Minh thần , hắn đang vì minh giới mà đánh nhau với Ma giới sứt đầu mẻ trán,
nếu ngươi có thể ngăn cản Ma giới xưng vương, hắn nguyện ý đem Ma giới tách
khỏi Minh giới dâng cho ngươi. . . . . .”
“Ta đương nhiên có thể.” Nhìn ra được Lộ Tây Hoa thật cao hứng, ta nguyện ý làm
cho hắn càng cao hứng một chút.
Nhẹ nhàng thổi khẩu khí, mái tóc vàng sáng lạn của hắn, đôi mắt xanh biếc cùng
đôi cánh trắng noãn đều chuyển màu đen, hắn kinh hỉ dị thường: “Ngươi cư nhiên
có thể làm!”
“Ta là thuỷ thần a, phương Đông hắc sắc, người chưởng quản là ta, ta không làm
được thì ai có thể làm được?”
Hắn thở dài ôm ta, ở ta bên tai ta thì thầm: “Gặp ngươi là may mắn của ta. . . . . .”
Từ nay về sau, Lộ Tây Hoa quả nhiên dùng thủ đoạn cường ngạnh trở thành người
đứng đầu Ma giới, các thiên sứ sùng bái hắn cũng nhờ ta biến thành màu đen. Từ
nay về sau màu đen đó là tượng trưng cho đọa thiên sứ, cùng màu trắng của thiên
sứ đối lập .
Thần phương Đông như ta cũng không thích hợp ra mặt chống lại phương Tây, ta
vĩnh viễn sống yên ổn ở Ma giới, Lộ Tây Hoa có thể toàn tâm toàn ý đối kháng
thượng đế.
Trận đánh này lâu dài rốt cuộc ai thắng ai thua vẫn chưa biết được, nhưng đừng lo,
ta làm bạn hắn, hắn làm bạn ta, chỉ cần hai người cùng một chỗ, cho dù đối mặt với
tinh phong huyết vũ cũng là hạnh phúc, ta tin tưởng vững chắc, tình yêu, có thể
chiến thắng hết thảy!
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro