Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

Tôi lại mất ngủ

Tôi đưa tay sờ lên môi mình, nơi ấy vẫn còn đọng lại dư vị của anh, nó ngọt ngào như viên kẹo dâu.

Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, cũng là lần đầu tiên có người tỏ tình với tôi.

Anh cứ như vậy, len lỏi vào tâm trí tôi từng chút từng chút một rồi mãnh mẽ chiếm lấy, thứ được gọi là tình yêu như liều thuốc phiện không dứt ra được.

Anh hôn tôi, dịu dàng mà bá đạo. Anh nói, anh sẽ chia tay Đan, sẽ nói cho em ấy biết, anh không yêu em ấy. Anh đã chuẩn bị, dẫu cho có bị em ấy đánh hay mắng, anh ấy đều chấp nhận.

Tôi cũng thấy có lỗi, song điều đó không thể ngăn được sự thật là tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi. Ai bảo bản chất của tình yêu là ích kỉ.

Chuông điện thoại reo. Anh nhắn tin cho tôi.

- Mọi chuyện đều ổn

Tôi vui sướng, hạnh phúc ngập tràn. Tôi gọi liền cho anh, hỏi rất nhiều nhưng anh chỉ đáp qua loa, có vẻ như mọi chuyện đều đã thực sự kết thúc. Tôi sẽ được chân chính nắm tay anh, được cùng anh đi trên con đường dài phía trước, được tự hào nói cho mọi người biết, anh chính là người đàn ông tôi yêu

Nhưng đó chỉ là viễn cảnh tôi nghĩ ra, hôm sau tôi đến trường nghe tin Đan tự sát, em ấy uống gần hai lọ thuốc rồi ngủ thiếp đi với một bức thư tuyệt vọng

Tất cả đều vì một người, chính là anh.

Đan tự sát nhưng không thành, mọi người phát hiện và kịp thời đưa em ấy đến bệnh viện. Tính mạng được giữ lại nhưng nguyên nhân vụ việc lại làm người ta không thể nào chối bỏ.

Lúc này quan hệ giữa tôi và anh vẫn còn là bí mật, chúng tôi không công khai mà Đan cũng không hề nhắc đến. Ba mẹ của Đan đến trường nháo loạn một trận, anh có nguy cơ bị đuổi học. Tôi ngồi trong lớp mà cả người đều không yên, ba của Đan quen biết với hiệu trưởng nhà trường, đối với sự ảnh hưởng này, anh hoàn toàn yếu thế.

Hiệu trưởng đề nghị được gặp phụ huynh anh nhưng anh kiên quyết viện đủ lí do từ chối.

Anh càng bình thản bao nhiêu, tôi càng sốt ruột bấy nhiêu. Anh đã năm ba, chỉ còn một năm nữa là ra trường, cho dù anh bảo không muốn học nhưng tôi tin trong thâm tâm anh vẫn còn rất nhiều hi vọng.

- Tiểu thư lạc lạc, em đừng cau mày nữa, sẽ rất khó coi.

Anh xoa đầu tôi yêu chiều nói. Có lẽ nếu là trước đây tôi sẽ tinh nghịch chồm lên véo má anh nhưng lần này thì không thể. Tôi không còn lòng dạ nào nữa.

- Em lo cho anh.

- Đừng lo lắng. Trừ phi là em rời xa anh, bằng không mọi chuyện đều sẽ ổn.

- Anh nói bậy bạ gì đó?

- Anh nói thật, lạc lạc. Em phải biết, em đối với anh rất quan trọng. Em là điểm tựa duy nhất, cũng là niềm tin duy nhất anh không muốn đánh mất.

Tôi nhìn tay anh đang nắm chặt lấy tay tôi, nước mắt tự nhiên trào ra. Anh đổi chỗ ngồi để tôi dựa vào, khóc một trận thật to.

Tôi muốn giúp anh không bị đuổi học, hiệu trưởng nói, nhẹ nhất là để anh viết kiểm điểm, bồi thường tiền viện phí, nhưng để được như vậy anh phải trực tiếp đứng ra cúi đầu nhận lỗi.

Anh không đồng ý, đương nhiên việc này rất khó xử. Tôi từng đề nghị với anh nhưng đều bị anh gạt bỏ, sau cùng tôi liền lén anh đón xe về nhà.

Tôi muốn gặp bố mẹ anh một lần, khuyên anh đừng cố chấp.

Sau này nghĩ lại, chuyến đi ngày hôm đó đã đem lại cho tôi một sự thật. Nó như một vết sẹo khắc sâu trong trí nhớ tôi không thể phai nhòa.

Tôi theo địa chỉ ghi lại trong thông tin cá nhân của nhà trường tìm đến nhà anh. Đó là nột căn nhà nhỏ nằm chính giữa lòng thành phố, khuất sau các dãy nhà cao tầng hiện đại, ngôi nhà được che chắn tạm bợ bằng mấy thanh gỗ lớn mục nát. Áo quần vắt tứ tung, mùi rượu, mùi ẩm mốc, mùi hơi đất xộc lên mũi.

- Cô tìm ai?

Một người đàn ông trung niên bước ra, mặt lốm đốm tàn nhan, ông ta ở trần, áo vắt qua vai chân đi dép lê xộc xệch, cả người còn toát ra mùi cồn khó ngửi.

- Cháu. .. đến tìm nhà một người bạn.

Ông ta nhìn một lượt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi nói.

- Ở đây có ba loại , lũ chó hoang , lũ đàn bà điếm và dân bợm nhậu, ha ha ha, bạn của cô thuộc thể loại nào?

Tôi siết chặt nắm tay.

- Cháu muốn hỏi nhà của Nha bá.

Ông già đứng trước mặt tôi đột nhiên trợn mắt, ông giận dữ vơ lấy một cây gậy gần đó rồi hét toáng lên.

- Ở đây không có Nha bá nào cả, cút mau, cút xéo cho khuất mắt tao.


Tôi ôm ba lô hoảng sợ bỏ chạy, ra đầu ngõ một người phụ nữ trung niên ăn mặc rách rưới nói với tôi

- Lão già điên đó là Nha bá đây, ông ta có một đứa con trai trạc tuổi cô nhưng đã bỏ đi lâu rồi. Hai cha con đó đánh nhau một trận, bây giờ ông ta gọi con trai mình là thằng khốn

Tôi ngơ ngác, bước chân năng nề rời khỏi








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro