Chương 1
Tôi tên là Ally, 24 tuổi, là một chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp trong ngành giải trí. Công việc của tôi không quá hào nhoáng, nhưng nó mang tôi đến gần những ngôi sao mà người khác chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình.
Tôi làm việc cho STELLAR, nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất hiện nay với bốn thành viên, mỗi người có một màu sắc và cá tính riêng biệt. Họ có hàng triệu người hâm mộ, những buổi diễn cháy vé, những bài hát đứng đầu bảng xếp hạng. Còn tôi? Tôi chỉ là cô gái cầm cọ, lặng lẽ làm việc sau hậu trường để giúp họ tỏa sáng trước công chúng.
Ngày của tôi bắt đầu từ sớm. Khi bước vào phòng trang điểm, tôi đã thấy các trợ lý sắp xếp dụng cụ. Phấn phủ, kem nền, bảng màu mắt, son môi… mọi thứ đều phải được chuẩn bị tỉ mỉ. Không lâu sau, họ lần lượt xuất hiện.
Người đầu tiên là Gin – trưởng nhóm, điềm tĩnh và có phần nghiêm túc. Anh ấy ít khi nói chuyện phiếm, chỉ đơn giản ngồi xuống để tôi làm việc. Nhưng đôi khi, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt anh ấy nhìn mình trong gương.
Tiếp theo là Moh – luôn tràn đầy năng lượng. Anh ấy có thể vừa ngồi yên để tôi trang điểm vừa ngân nga một giai điệu nào đó. “Ally, em nghĩ màu mắt nào hợp với sân khấu tối nay?” – anh ấy hỏi, nhưng thực ra chẳng bao giờ phản đối lựa chọn của tôi.
Người thứ ba là Noah – dịu dàng và luôn cư xử rất lịch thiệp. Anh ấy thường chào tôi mỗi sáng, hỏi tôi có mệt không, có ngủ đủ giấc không. Lời nói của anh ấy khiến tôi thoải mái.
Người cuối cùng là Leo – trẻ tuổi nhất nhóm nhưng đôi khi lại khiến tôi bất ngờ bởi sự trưởng thành trong ánh mắt. Anh ấy ít nói, thường chỉ đơn giản ngồi xuống ghế và để tôi làm việc. Nhưng đôi khi, những câu nói ngắn gọn của anh ấy lại khiến tôi suy nghĩ mãi.
Ngày nào cũng vậy. Trang điểm cho họ, theo họ đến từng sân khấu, chờ họ biểu diễn xong rồi chỉnh sửa lại lớp trang điểm. Tôi từng nghĩ đây chỉ là một công việc nhỏ trong cuộc đời mình. Nhưng dạo gần đây… tôi bắt đầu nhận thấy điều gì đó khác lạ.
Dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng trang điểm, tôi cẩn thận chọn tông nền phù hợp với làn da của Gin. Anh ấy luôn là người đầu tiên đến, cũng là người ít nói nhất trong bốn người.
“Anh ngủ đủ giấc chứ?” Tôi bắt chuyện khi thoa lớp kem lót.
Gin khẽ nhắm mắt, giọng trầm thấp: “Đủ.”
“Thật không? Mắt anh có quầng thâm kìa.” Tôi nghiêng đầu, lấy cọ tán nhẹ kem che khuyết điểm.
Anh ấy mở mắt nhìn tôi qua gương. “Em quan sát kỹ thế nhỉ.”
Tôi bật cười, không để ý đến cách Gin đang nhìn mình. “Dĩ nhiên rồi. Công việc của em mà.”
Gin không đáp, chỉ im lặng để tôi tiếp tục công việc. Sự im lặng của anh ấy không phải kiểu khó chịu, nhưng luôn tạo ra một khoảng cách vô hình.
Tôi tiếp tục vẽ chân mày cho anh ấy, tay di chuyển theo thói quen. “Hôm nay setlist thế nào? Nhiều bài nhảy không?”
Gin gật nhẹ. “Ừ, khá mệt đấy.”
Tôi đặt cọ xuống, nghiêng đầu nhìn anh. “Vậy thì anh đừng quên uống nước nhiều vào. Lát em sẽ chuẩn bị sẵn khăn lạnh cho.”
Một giây thoáng qua, tôi thấy môi Gin khẽ nhếch lên. “Ally lúc nào cũng chu đáo.”
Tôi ngừng lại một chút rồi lảng sang chuyện khác. “Anh muốn thử một chút nhũ mắt không? Hiệu ứng ánh sáng hôm nay sẽ đẹp hơn nếu có nhũ nhẹ.”
Gin nhìn tôi trong gương, ánh mắt sâu thẳm như muốn dò xét. “Tùy em. Anh không giỏi mấy thứ này.”
Tôi cười, lắc đầu. “Không sao, cứ để em lo.”
Bàn tay tôi tiếp tục làm việc, nhưng tôi không khỏi có cảm giác ánh mắt Gin vẫn đặt trên mình, lâu hơn mức cần thiết.
Khi tôi hoàn thành lớp trang điểm cuối cùng cho Gin, anh ấy nhẹ nhàng mở mắt, nhìn vào gương một lúc rồi mới quay sang tôi.
“Được rồi chứ?” Anh hỏi, giọng vẫn trầm ổn như mọi khi.
Tôi kiểm tra lại lần cuối, gật đầu. “Hoàn hảo. Anh ra ngoài nghỉ ngơi đi, em sẽ tiếp tục với người tiếp theo.”
Gin đứng dậy, nhưng thay vì đi ngay, anh ấy dừng lại bên cạnh tôi.
“Ally.”
Tôi ngước lên, bất giác hơi giật mình vì khoảng cách gần gũi hơn bình thường. “Dạ?”
Ánh mắt anh ấy lướt qua khuôn mặt tôi, chậm rãi như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi đột nhiên, Gin vươn tay…
Tôi căng người, nhưng anh ấy chỉ nhẹ nhàng nhấc một sợi tóc dính trên má tôi, đặt nó vào lòng bàn tay.
“Chú ý hơn đi.” Anh nói, khóe môi hơi cong lên một cách mơ hồ trước khi rời khỏi phòng.
Tôi thở ra một hơi mà chính mình không nhận ra là đã nín lại. Bàn tay chạm vào má theo phản xạ, cảm giác lạ lẫm từ cái chạm thoáng qua vẫn còn đó.
Nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì cánh cửa vừa khép lại thì một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
“Lại là người đầu tiên, nhỉ?”
Tôi quay đầu, bắt gặp ánh mắt sắc sảo của Moh khi anh ấy bước vào. Anh ấy cười, nhưng tôi không chắc mình có thể gọi đó là một nụ cười hoàn toàn vui vẻ.
Moh bước đến, đôi mắt lấp lánh ánh trêu chọc khi nhìn tôi. Anh ấy ngồi xuống ghế, thoải mái tựa lưng, rồi nghiêng đầu về phía tôi.
“Lần nào cũng là Gin đầu tiên. Đặc quyền của trưởng nhóm à?” Anh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Tôi bật cười, lấy kem nền chuẩn bị cho anh ấy. “Không phải đặc quyền. Chỉ là anh ấy luôn đến sớm nhất thôi.”
Moh chống tay lên cằm, ánh mắt không rời khỏi tôi. “Vậy nếu anh đến sớm hơn, có được ưu tiên không?”
Tôi liếc anh ấy một cái, giả vờ nghiêm túc. “Có. Nhưng chỉ nếu anh chịu ngồi yên và không nghịch lung tung.”
“Không chắc đâu.” Moh nhếch môi. “Em biết đấy, anh không giỏi ngồi yên.”
Tôi khẽ lắc đầu, bắt đầu tán kem nền lên da anh ấy. Moh có làn da khá đẹp, không cần quá nhiều lớp trang điểm, nhưng tôi vẫn làm cẩn thận như mọi khi.
Anh ấy im lặng một lát, rồi bất ngờ lên tiếng: “Lúc nãy Gin nói gì với em thế?”
Tôi hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Anh ấy chỉ bảo em chú ý hơn thôi.”
Moh nhướn mày. “Chú ý cái gì?”
Tôi nhìn anh qua gương, nửa thật nửa đùa. “Chú ý làm việc, không thì lát bị anh hỏi mấy câu thế này hoài.”
Moh bật cười, tiếng cười trầm thấp nhưng có chút gì đó không hoàn toàn vui vẻ. “Em lảng tránh giỏi thật đấy, Ally.”
Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục công việc của mình. Nhưng tôi biết… ánh mắt Moh vẫn dõi theo tôi, như thể đang cố đọc từng biểu cảm trên gương mặt tôi vậy.
Tôi tiếp tục công việc của mình, tán kem nền thật nhẹ nhàng trên da Moh. Làn da của anh ấy rất nhạy cảm—điều mà cả công ty ai cũng biết. Không ít thợ trang điểm đã phải ra về chỉ sau một lần làm việc với anh ấy. Nhưng tôi thì khác.
Moh ngồi im một lúc, để tôi làm việc. Nhưng rồi, anh ấy cất giọng trầm trầm:
“Em lúc nào cũng nhẹ tay như thế à, hay chỉ với anh?”
Tôi thoáng bật cười. “Nếu không muốn da bị kích ứng thì anh nên cảm ơn em đi.”
“Anh có thể cảm ơn theo cách khác không?” Moh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Tôi làm như không nghe thấy, tiếp tục tán lớp nền thật đều. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ấy dõi theo từng cử động của tôi.
“Lúc trước có nhiều người thử, nhưng không ai làm được.” Moh lẩm bẩm, như đang nói với chính mình. “Chỉ có em.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Vì em biết anh cần gì.”
Moh im lặng. Một giây, hai giây.
Rồi anh ấy bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp đầy bí ẩn.
“Có vẻ như em hiểu anh hơn anh tưởng đấy, Ally.”
Tôi không đáp lại câu nói của Moh, chỉ tiếp tục hoàn thành lớp nền trên da anh ấy. Từng đường cọ lướt qua, thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng. Dù không nhìn trực tiếp, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Moh dán chặt vào mình, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
“Em không tò mò sao?” Anh ấy lên tiếng, giọng điệu có chút lơ đãng.
Tôi khẽ nhướn mày. “Tò mò chuyện gì?”
“Vì sao trước đây anh không chịu để ai trang điểm cho mình mà chỉ có em là ngoại lệ.”
Tôi dừng tay trong một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng đủ để Moh nhận ra. Anh ấy nhếch môi, chờ đợi phản ứng của tôi.
Tôi thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Anh có thể là người kén chọn. Hoặc cũng có thể em may mắn.”
Moh cười khẽ, đôi mắt nâu sẫm ánh lên vẻ thú vị. “Vậy em nghĩ là may mắn?”
Tôi không trả lời ngay, chỉ tiếp tục phủ thêm một lớp phấn nhẹ để cố định lớp nền. Khi đã hoàn thành, tôi nhìn anh qua gương, nở một nụ cười nhạt.
“Hay là do em đủ giỏi?”
Moh im lặng trong vài giây. Sau đó, anh ấy bật cười, một tràng cười thật sự thích thú. “Lần đầu tiên có người nói câu đó với anh đấy.”
Tôi nhún vai, cất cọ trang điểm đi. “Vậy giờ anh có thể tin em rồi chứ?”
Moh chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn tôi một lần nữa. “Anh tin em từ lâu rồi, Ally.”
Lời nói của anh ấy nghe nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy có gì đó không đơn giản. Nhưng trước khi tôi kịp suy nghĩ nhiều hơn, cánh cửa phòng trang điểm lại mở ra, và người tiếp theo bước vào.
Noah, với đôi mắt dịu dàng như nước, đang chờ đến lượt mình.
Tôi vừa cất cọ thì bất ngờ hắt xì một cái thật mạnh. Bụi phấn bay lơ lửng trong không khí, khiến tôi phải vội vàng đưa tay che mũi. Moh bật cười, còn Noah vừa bước vào cũng khẽ nhíu mày.
“Từ từ thôi, em dính phấn rồi.” Noah nhẹ nhàng đưa tay rút một tờ khăn giấy, nhưng tôi đã nhanh chóng tự phủi đi.
“Không sao, em quen rồi.” Tôi nói, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc.
Bốn người này… sao chỉ có tôi là thợ trang điểm của họ?
Tôi nhớ lúc mới vào làm, công ty vẫn còn một đội ngũ trang điểm hùng hậu. Nhưng rồi dần dần, từng người một bị loại bỏ. Một số thì bị than phiền về kỹ thuật, một số khác lại do lịch trình không khớp, thậm chí có người còn bị chính các thành viên từ chối thẳng thừng.
Vậy mà tôi thì vẫn ở đây.
Chạy show cho cả bốn người, gần như là độc quyền.
Tôi vừa xếp lại đồ nghề vừa liếc nhìn Noah. “Lần trước em có nghe nói trợ lý cũ của anh bị cho nghỉ việc, là thật sao?”
Noah thoáng dừng lại một chút, rồi gật đầu. “Ừ. Do không hợp.”
Tôi hơi nghiêng đầu. “Không hợp ở điểm nào?”
Noah mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có gì đó rất mơ hồ. “Chỉ đơn giản là không hợp thôi.”
Tôi khẽ mím môi, cảm giác có gì đó không ổn nhưng không thể gọi tên.
Moh vươn vai đứng dậy, nháy mắt với tôi trước khi rời đi. “Anh thấy em nên lo cho bản thân hơn là tò mò chuyện của tụi anh.”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy, cảm giác khó hiểu càng thêm rõ rệt. Nhưng rồi, tôi hít sâu một hơi, ép bản thân tập trung vào công việc.
“Thôi nào, Noah, ngồi xuống đi. Đến lượt anh rồi.”
Noah chậm rãi ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro