Mùa xuân thứ 1: Cái ngày tôi gặp em
Gió thổi ùa qua những tán cây anh đào đang nở rộ, tôi một mình, cô đơn như một lẽ thường tình. Rảo bước đi qua từng nẻo đường vắng, mùa xuân này vẫn như bao cái mùa xuân khác, tôi vẫn thế, vẫn luôn lẻ loi. Đứng dưới gốc cây anh đào cổ kính, những cánh hoa màu hồng phấn cứ thế mà rơi theo nhịp gió trầm buồn, ở đó, tôi gặp được em-người con trai toát ra một vẻ tao nhã lung linh đến nỗi khiến tôi khựng lại trong một khoảng khắc. Tôi không biết nữa, nhưng...tôi lại có một cảm xúc rằng muốn làm tất cả mọi thứ cho em, muốn chiếm lấy em, muốn giữ em cho riêng mình... Tôi chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa, tôi thấy tôi như một kẻ biến thái đi nhìn lén con nhà người ta ấy
"Nói đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng?"_Tôi băn khoăn tự hỏi lấy bản thân.
Ánh mắt của em lấp lánh như một vì sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm hè, đôi môi mỏng manh mang cho mình một màu mận chín, hàng lông mi dài phủ bóng xuống gương mặt xinh đẹp cùng làn da trắng nõn nà cảm tưởng như của một cô gái mới lớn. Tôi không ngờ đến rằng, một con người mà tôi mới gặp lần đầu sẽ khiến bản thân yêu ngay tức khắc như thế. Đúng, tôi đã yêu em rồi... Có lẽ thế... Và tôi nghĩ thế. Lòng tôi rạo rực, trái tim đập nhanh lạ thường, tôi cũng không nghĩ cái tôi của tôi có thể mềm yếu trước em đến thế. Tôi cứ đứng đó, ngắm nhìn em, lúc ấy, em bận một bộ yukata màu trắng đan xen những hoa văn nhỏ màu đỏ. Nhìn gương mặt đáng yêu của em tôi lại muốn chạy tới ôm em cho dù đây là lần đầu em gặp tôi. Mái tóc trắng của em bay bay, tôi và em, hai con người chẳng hề liên quan tới nhau, chẳng quen biết, đơn giản, em chỉ là người tham gia lễ "thưởng hoa" và tôi là người qua đường thôi. Em như nhận ra điều gì, ánh mắt của em nhìn sang người bên cạnh, là tôi, một ánh mắt ngây thơ, khó hiểu, nhưng lại rất nhẹ nhàng và uyển chuyển, em cất giọng hỏi tôi
"Cho hỏi, em có thể giúp được gì cho anh sao??"_Giọng con người ấy cao trong, nhẹ tênh và sau đó hoà cùng với gió xuân. Tôi đáp lại em một câu "không có gì." rồi lấy lý do mà nhìn em chằm chằm như vậy là do có một cánh hoa nhỏ trên đầu em, ơn chúa, có cánh hoa trên tóc của em thật kìa! Theo phản xạ, tôi đưa tay lên mái tóc em, nhặt lấy cánh hoa nhỏ đáng ghét bám trên mái tóc em. Em bất ngờ trước hành động bất chợt của tôi, tôi cũng thế, tôi cũng không thể hiểu tại sao bản thân lại làm thế. Em cười nhẹ trả lời cho hành động lạ của tôi
"Cảm ơn anh vì giúp em gỡ cánh hoa khỏi đầu"_Tim tôi đập loạn nhịp rồi!! Ai đó cứu tôi đi! Em quá đỗi yêu kiều! Và cứ thế chúng tôi bắt chuyện và trở thành bạn. Tôi hỏi tên em, em nói em tên "Mafumafu" tôi nghĩ, cái tên đó thật đáng yêu và cũng thật hợp với em. Rồi em hỏi tên của tôi, tôi cũng chỉ biết ngập ngừng nói từng chút
"Tôi tên...S-Soraru"_Từ lúc tôi chuyển ra sống riêng cho đến nay em là người lạ đầu tiên tôi để lộ tên mình cho đối phương. Em khen tên của tôi thật hay, vâng, tên của em cũng thật đẹp. Tôi cảm thấy mình như một kẻ si tình vậy.... Cứ thế một ngày kết thúc, tôi chào tạm biệt em ở ngã ba phố và hẹn em một lần nào đó gặp lại.
_________________________________________________________________
Xin lỗi vì văn thơ thằng này có vẫn đề, mong ai đọc được thông cảm nha mấy bồ, với lại đây là đầu tay, tôi là một thằng thiếu hàng để hít nên mới viết ra cái thử củ cmn chuối này thôi, làm tất cả vì bản thân và mong rằng ai đọc thì đọc không đọc thì bỏ qua, lỡ đọc rồi mà không thích thì mấy bồ đừng có nên mấy viên đá ngọc ngà vào mặt em, đau lắm ạ *_* Cảm ơn vì đã đọc đến tận dòng cuối của cái thứ vô nghĩa này!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro