Chương 1: Mở Đầu
Tôi là Calimero chủ của một tiệm búp bê cổ, như người được chọn của trời mà chẳng biết liệu có gọi đây là may mắn chăng? Tôi - người có khả năng nhìn thấy những mảnh hồn và thưởng thức quá khứ của chúng.
Những khách hàng ghé thăm cửa tiệm, bán thì nhiều nhưng mua lại rất ít và những búp bê họ đem tới đều không rõ nguồn gốc. Trước khi được chuyển nhượng lại cho những vị chủ mới hợp duyên tôi phải chữa lành tâm hồn chúng.
Điển hình là con búp bê với mái tóc màu vàng, khoác trên mình một bộ đồ lolita đỏ thẫm nhưng những hoa văn trên chiếc váy, tôi khá chắc chúng được vẽ bằng máu. Bởi chất liệu được vẽ nên có màu sẫm rất khó pha, thường phải dung màu hay nguyên liệu họa nên rất đắt tiền, nhưng màu sắc của họa tiết lại chẳng tươi và đậm mùi khó tả.
Tôi nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, quan sát thật kỹ sau đó bắt đầu công việc của mình. Tôi dùng ngón trỏ chạm vào giữa trán con búp bê, cảm giác trên đầu ngón tay tê dần sau đó linh hồn tôi như được kéo ra khỏi thể xác.
Chiều không gian khác mở ra, tôi thành công đi vào ký ức của nó. Trong mộng cảnh là một ngôi biệt thự xa hoa, thoạt nhìn thì rất tráng lệ nhưng lại có một cảm giác gì đó rất đáng sợ và lạnh lẽo.
Tôi bước vào trong đi đến chỗ có sự hiện diện của linh hồn, dừng lại trước một căn phòng tối nơi trưng bày rất nhiều con búp bê, căn phong ấy lạnh, độ khoảng như nhà xác vậy. Bù lại trông nó rất sạch sẽ đến mức mùi hương cũng vô trùng.
Nhưng thứ làm tôi chú ý là những hoa văn bằng máu được vẽ rất tỉ mỉ trên váy. Những nét vẽ chi tiết làm nổi bật khi được vẽ trên nền váy trắng, chất vải cao cấp nhưng lạ thay chúng đồng đều đến mức kinh ngạc.
Cũng giống như con búp bê được đem đến cửa hàng, tôi nhớ khá rõ chi tiết này bởi việc dùng máu để vẽ nên những họa tiết cầu kì quả thực là kỳ lạ. Tôi tự hỏi nghệ nhân tạo ra những con búp bê này liệu có còn là con người?
Trong khi mải mê nhìn ngắm chúng, ngắm nghía những tác phẩm ấy thật tỉ mỉ vì hiếm lắm mới có cơ hội. Bỗng có thứ âm thanh gì đó phát lên từ phía dưới, tôi nhìn xung quanh căn phòng sau đó cầm miếng thảm trên sàn.
Vì đang trong không gian thiếu ánh sáng mà tôi khó có thể xác định chính xác chất liệu của tấm thảm, nhưng thứ dù có ở trong bóng tối tôi vẫn có thể nhận định được đó chính là mùi máu, đã nhuộm một bên góc phải.
Không giống với những tấm thảm bình thường, nó được dán chặt vào sàn nhà khi tôi dùng sức nhấc lên một tầng hầm hiện ra. Nơi phía trên đã thiếu hụt ánh sáng nhưng cầu thang phía dưới lại hiện ra, nó xuất hiện đồng thời cũng có điều gì đó như hấp dẫn tôi đi xuống, cơn gió thoảng qua như đẩy tôi men theo dọc cầu thang mà bước xuống.
Khi đến cuối cầu thang tôi nhìn xung quanh, khác xa so với biệt thự lộng lẫy bên trên, nơi này ẩm ướt, trông bẩn thỉu và dơ dáy đến khó chịu. Nội thất xuống cấp như có sự phân biệt đối xử ngay chính trong căn nhà và một mùi hôi thối bốc lên đến mức làm người khác buồn nôn.
Tôi đi đến một căn phòng có ánh đèn len lỏi qua khe cửa nhỏ, tôi đảo mắt nhìn. Ánh mắt dừng lại với đống thi thể chất đống, to nhỏ có đủ. Nhưng nhìn tổng thể xét luôn những cơ quan chưa hình thành hoàn chỉnh do tuổi dậy thì, có thể những đứa trẻ này khoảng độ 3 đến 12 tuổi, giới tính nam nữ có đủ.
Nhưng những cái xác ấy đều không được trọn vẹn, thậm chí có cái chỉ còn vỏn vẹn mỗi cái đầu. Bỗng một tiếng cười man rợ vang lên. Tôi nhìn theo nơi âm thanh phát ra, một người đàn ông nhìn khá lớn tuổi đang cầm con rìu lên chặt sống cơ thể của cô bé.
Thoạt nhìn trông cơ thể cô bé rất gầy yếu, xanh xao, đôi mắt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. Cố gắng vùng vẫy cũng như cầu xin người đàn ông mặc dù biết điều đó là vô vọng.
Nhưng gương mặt ông ta không có một chút gì là hối hận hay sợ hãi mà là vẻ thích thú, hào hứng khi chặt cơ thể em ra thành từng khúc. Tiếng chiếc rìu vụt xuống như xé được cả gió, cô bé vẫn tỉnh sau nhát chặt vào chân phải đầu tiên, mắt em mở trừng trừng nhìn con quái vật phía trên.
Dẫy dụa, lê lếch tấm thân giờ chẳng còn đôi chân, em hét. Những tiếng hét ai oán cùng máu vẫn cứ tuôn ra trực trào mà bắn tung tóe khi lão chặt tiếp tay trái của em. Như đau đớn quá mà em không còn hét nữa, gã lại dừng lại, vỗ vỗ vào má em.
"Hét nữa, hét tiếp đi con yêu. GÀO TO LÊN XEM NÀO!!!!"
Nhìn gã đàn ông ấy im lặng, đứng dậy và lấy trong túi quần một quả chanh, một quả chanh vàng rất to. Gã bóp tách đôi quả chanh ấy ra và những giọt nước chảy vào miệng vết thương. Em không hét, nhưng mắt mở banh như hết cỡ, đến độ cứ tưởng nó như muốn lồi ra.
Vứt xác chanh, gã đàn ông vung nhè nhẹ chiếc rìu, không dùm hết lực mà chặt xuống cánh tay còn lại. Lần này, tay không đứt, đến đoạn nửa xương thì dừng lại. Gã ném phăng chiếc rìu đi, rồi ngồi xuống, dùng tay cầm lên chiếc tay ấy, bóp chặt dung sức mà kéo toạt ra cho đến khi không dính liền vào nhau nữa.
Gã như hóa điên, đứng dậy nhảy lên chiếc thân của bé gái 12 tuổi ấy. Đưa người lên cao rồi lại hạ xuống theo lực hút trái đất, khiến xương em gãy những tiếng rắc rắc nghe thôi đã thấy kinh tởm.
Không dừng lại ở đó hắn lấy xô để hứng máu từ vết thương của em, khi đã cạn kiệt cũng là lúc linh hồn em được giải thoát.
Hắn dùng số máu hứng được vẽ lên chiếc váy của con búp bê mà hắn đã đặt cạnh đó từ trước, khi hoàn thành tác phẩm của mình hắn bế con búp bê lên ngắm nhìn và nở một nụ cười mãn nguyện.
Sau đó hắn lại treo xác của cô bé kia vào bộ sưu tầm của mình, một cái xác không xương, nhầy nhụa không chi.
Kết thúc hồi ức, tôi bước ra khỏi mộng cảnh. Quan sát con búp bê hồi lâu sau đó tôi dùng dây buộc lại mái tóc dài của mình rồi bắt tay vào sửa chữa.
Sau gần 2 tiếng điều chỉnh cuối cùng búp bê cũng đã hoàn thiện, nó bắt đầu di chuyển những bước đầu tiên. Khi mắt búp bê dần dần mở ra, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tôi cứ như đang đợi chờ một điều gì đó.
Tôi suy nghĩ một chút sau đó cất giọng.
"Từ bây giờ tên em sẽ là Catherine, những ký ức không vui lúc trước sẽ bị chôn sâu vào mặt đất giờ đây chỉ cần tươi cười và tận hưởng cuộc sống của một búp bê."
Catherine nhẹ gật đầu nở một nụ cười hạnh phúc, cô bé cúi người để bày tỏ lòng cảm ơn đối với tôi.
Không bao lâu sau đó người đàn ông dưới tầng hầm đã bị ám sát. Khi cảnh sát đến hiện trường chỉ thấy đầu ông ta bị treo lủng lẳng giữa nhà, mắt vẫn còn trợn trắng có thể thấy ông ta đã bị tra tấn đến chết.
Xác của ông ta bị cắt ra từng khúc giấu khắp nơi trong căn biệt thự. Cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra nhưng không thể giải mã được cái chết rừng rợn đó, dần dần vụ án rơi vào thế bí và dừng lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro