Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

như thể không còn chút sức nào nữa cả...,


Tôi đã cố gắng sống một cuộc sống vui vẻ, ít buồn, ít nghĩ ngợi, ít đặt câu hỏi tại sao, và cũng ít khi tìm kiếm câu trả lời. Trong từng ngõ ngách tâm hồn của mình, tôi chất đống ở đó những kỉ niệm như một nhà kho bốc lên đủ thứ mùi kinh dị, vương quốc của kẻ hèn là chiếc ghế sofa hôi hám đã từng có nhiều người ngồi, và tài sản giá trị nhất chỉ là những hơi thở nặng nhọc trút xuống mỗi chiều muộn. Tôi ngại phải dọn dẹp nó. Do tôi đã trở nên yếu đuối đến mức, sợ phải đối mặt với những gì khiến mình cảm thấy bị tổn thương. Tôi sợ phải nhìn thấy những bức ảnh cũ, sợ phải nghe những câu nói cũ, sợ phải đọc những câu chuyện cũ. Tôi thực sự đã không còn ở đó.
Tôi không còn đủ dũng cảm để cho người ta đâm vào tim mình bằng cảm xúc của họ. Thế nên tôi cứ bỏ đi, rồi lại bước vào đời với tấm thân mỏi mệt, một cái đầu rỗng, một đôi tay lầm lạc như kẻ chạy vào mê cung, chẳng biết nghĩ gì, chẳng biết viết gì. Vì chính tôi cũng không biết tại sao, tôi là ai và tôi đến từ đâu.
Tôi chẳng mong cuộc đời có thể hiểu tôi, vì tôi cũng chẳng hiểu gì về cuộc đời. Vậy là hoà. Đời một bên và tôi một bên. Như hai đường thẳng song song, đi cạnh và rồi thấy mọi thứ thật tẻ nhạt. Chẳng biết gì về mình. Chẳng biết gì về nhau. Tôi là kẻ lạc loài trong thế giới của đồng loại.
Họ nghĩ rằng tôi mạnh mẽ, chai lì và phũ phàng. Họ không hiểu, tôi chỉ cố bảo vệ mình. Đôi khi tôi sẵn sàng làm tổn thương người khác chỉ vì sự ích kỉ ấy. Và rồi đôi khi, tôi thấy mình thật đáng thương. Tôi muốn trở thành một người khác, cười khẩy vào tấm thân kiệt quệ này. Và tôi trở lại chính mình, để cười khẩy vào cuộc đời giông bão.
Thức giấc lúc nửa đêm, lê chân qua từng góc phố tối tăm, từng đêm vẫn thế. Cô đơn với giấc mơ, cô đơn với ánh mắt săm soi, và khóc trong lặng lẽ, chỉ để cố quên đi những vết nhơ, cố nén nước mắt với nỗi đau mà ta tự cấu xé trên thịt da mình.
Tôi muốn đi tìm một điều gì đó dữ dội trong những ngày ảm đạm, muốn được điên lên Dù bên cạnh chỉ là khoảng trống mênh mông của nỗi nhớ, Bàn phím buồn, con người vật vã với đủ mọi câu chuyện mà phần lớn trong đó là không biết nói với ai. Còn tôi nói với Nắng, đợi Nắng về trên con đường của tôi. Tôi sẽ đi mà không bao giờ dừng lại, sẽ đợi Nắng cho mòn hết đôi vai này..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #die#young