EP.0
Tôi tự hỏi. Thứ tình yêu đấy có thật sự tồn tại? Hay chỉ có ở trên phim ảnh thôi?
***
“Sao sáng nay lại lạnh thế nhỉ…”
Cô gái ấy chậm chạp tiến về phía bàn và dùng lược chải lấy mái tóc đen nhánh dài đến ngang hông của mình. Đôi mắt lim dim vẫn chưa tỉnh ngủ.
… Đúng, cô gái ấy là tôi. Để giới thiệu ngắn gọn về tôi thì cũng không dài dòng lắm. Họ Nguyễn, tên Linh, đầy đủ là Nguyễn Huỳnh Mai Linh.
***
*Mai Linh xách cặp lên và bước đến cửa, cô cúi xuống mang giày vào chân mình.*
“Mẹ ơi, con đi nha!”
“A! Đợi chút, mẹ mặc áo khoác vào rồi lái xe chở con đi!”
“Ơ, không cần đâu mà, bác Luân sẽ chở con đi.”
“Bác Luân sắp xin nghỉ phép dài hạn để về chăm vợ mới sanh trên Hà Nội rồi. Chuẩn bị giấy tờ cũng phức tạp lắm, con đừng có làm phiền bác nghe chưa?”
“... Ra vậy…”
Mẹ tôi là thế đấy. Dù bận rộn nhưng luôn cố gắng gần gũi với tôi nhất có thể. Vì mẹ biết tôi “không có cha”.
***
“Nè nè, cậu có lòng vậy thì tui với cậu ăn chung đi!!!!!”
Hầy, nhỏ này là bạn thân của tôi từ hồi cấp 2 đến tận bây giờ đấy. Họ tên của nó là Đỗ Ngọc Quỳnh Như. Nhìn thế thôi chứ nó tốt lắm. Có gì cũng chia cho tôi, tôi buồn thì an ủi tôi, chứ không chơi với tôi vì khối tài sản kếch xù của mẹ tôi, mà nói thế cũng chẳng phải, gia đình nó cũng thuộc dạng khá giả chứ không khó khăn đến mức phải lập mưu lợi dụng tôi.
***
“... Vốn dĩ không được ăn trong lớp đâu. Tôi báo giáo viên còng cổ cậu lại chép phạt tự kiểm nhé?”
*Quỳnh Như sốc đến nổi đánh rơi chiếc nĩa trên miệng.*
“Dù sao thì lớp trưởng à. Sổ đầu bài hôm qua…”
… Tên này là lớp phó học tập của lớp. Tên là Trần Nguyễn Gia Khánh.
***
“... Cậu bệnh hả? Sao mặt đỏ vậy?”
“Gì? Không có nhé? Do nóng thôi!”
“Đang hậu xuân nên trời lạnh lắm đó… Cậu còn đang khoác áo cơ mà..?”
“Cậu ồn quá! Đừng nói nữa!”
***
Điên mất thôi… Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tim mình đập nhanh vậy luôn…
_________ Cứ Ngỡ Như Chưa Từng _________
✎𝘾𝙤𝙢𝙞𝙣𝙜 𝙎𝙤𝙤𝙣⚘
Character profile:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro