Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 : Chuyện về Giải

Bạch Dương- Sư Tử
Bạch Dương ngồi vào ghế phụ, anh cũng như Thiên Yết với tâm trạng rất bực. Đóng cửa xe rất mạnh, khiến Sư Tử ngồi kế bên còn phải bất ngờ. Sư Tử khởi động xe rời khỏi nhà kho, anh để khoảng vài giây để Bạch Dương bình tĩnh lại rồi mới bắt chuyện.

"Cậu không xót xe, nhưng tớ thì có đấy"-Sư Tử nói vui với Bạch Dương, anh biết không khí xung quanh con người bên cạnh rất nóng.

Bạch Dương lục hết túi áo khoác bên trái rồi phải, để kiếm thuốc hút nhưng không có. Khiến anh buột miệng chửi bậy một câu:"Con mẹ nó", liền ngã đầu ra đằng sau.

"Lý do gì? Cậu lại tức giận đến vậy, người nên khó chịu chẳng phải là Yết hay sao. Dù sao Giải nó có người yêu, thì cậu cũng nên mừng đi chứ"-Sư Tử lại càng khó hiểu hơn, khi Bạch Dương tức giận chuyện vừa rồi.

Bạch Dương nhắm mắt lại trong vài giây, anh đã bình tĩnh hơn và nói chuyện với Sư Tử:"Cậu biết tớ đã làm bao nhiêu chuyện, để Giải nó như hôm nay không?"

"..."- Sư Tử im lặng không trả lời, anh đợi Bạch Dương nói. Sư Tử nhìn điện thoại anh, bấm gì đó để kết nối với đầu bên kia.

Thiên Yết lạnh lùng nói:"Alo"

"Cậu không phiền nếu có thêm người nghe chuyện này chứ"- Sư Tử quay qua nhìn Bạch Dương, cười mỉm vì anh biết chuyện này.

Bạch Dương im lặng nhìn Sư Tử vài giây, rồi anh cũng lên tiếng:"Được thôi! Cả tớ và Thiên Yết hiện giờ, tâm trạng không ai tốt hơn ai". Sau đó, Bạch Dương liền nói với Thiên Yết:"Cả hai cậu chắc nhớ cậu nhóc Hàn Giai chứ, người chúng ta đã từng nhận nhiệm vụ bảo vệ"

"Chẳng phải lúc đó, Bảo Bình cũng là người bị đưa hay sao"- Sư Tử trả lời Bạch Dương, rồi anh đánh lái vào một bãi đỗ xe. Tắt máy xe, Sư Tử đùa thêm một câu vui:"Mà sao cái con bé Bảo Bình đó, cứ bị người mà cậu quen bắt đi hoài vậy"

Bạch Dương hạ tí cửa xe xuống để hút thuốc, anh nhìn Sư Tử đáp:"Chắc do cậu dở khoảng đó, dẹp chuyện đó qua bên đi. Các cậu vẫn nghĩ nhóc Hàn Giai, là con trai riêng của Gỉai và Hàn Dư đúng không?"

"Đúng"- Thiên Yết bình thản trả lời qua điện thoại.

Sư Tử ngồi kế bên cũng thừa nhận lời Bạch Dương nói:"Chuyên đó đương nhiên, nhưng sao cậu lại hỏi vậy?"

"Đúng! Là Hàn Giai là con trai riêng của cả hai, nhưng Gỉai không phải là mẹ ruột thằng bé"- Bạch Dương gỉai thích với Sư Tử và Thiên Yết.

Thiên Yết đầu bên kia, anh nghe thấy có chút không tin vào lời Bạch Dương nói. Nên đã nhanh chóng lên tiếng:"Nếu Hàn Giai không phải con của Giải, lý do gì mỗi khi thằng bé có việc gì. Em ấy gần như điên lên, ngay cả với cậu con bé gần như chẳng màng tới"

"Tớ cũng chẳng tin nổi lời cậu"-Sư Tử đã nhìn thấy điều đó, qua nhiệm vụ lần trước.

Bạch Dương thờ dài, anh không biết bắt đầu phải kể từ đâu cho họ biết:"Khi tớ biết con bé có ý định quay lại Nhật, đã mướn một bác sĩ tâm lý để chăm sóc con bé"

"Như vậy chẳng phải quá tốt"-Sư Tử lên tiếng nói khi nghe Bạch Dương kể.

Thiên Yết đầu kia bất ngờ lên tiếng hỏi:"Cậu đã nhúng tay vào việc điều tra tâm lý, đúng không?"

"Làm sao cậu biết điều đó, Yết"- Sư Tử liền hỏi lại Bạch Dương nhanh chóng.

Thiên Yết dựa lưng anh vào ghế, nhìn qua tập hồ sơ mà anh nhận được từ Ma Kết:"Cái đó cậu nên hỏi Dương, người đã chặn và làm giả mọi thông tin trước đây tớ muốn điều. Rồi một ngày, lại dễ dàng đưa tất cả thông tin cho tớ"

"Chẳng phải cái tên này, luôn luôn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng chẳng biết tính toàn gì"-Sư Tử quay qua Bạch Dương, nói xéo vài câu.

Bạch Dương bật cười trước lời của Sư Tử, nhưng rồi phục hồi lại và nói:"Nếu các cậu giống như tớ, thì sẽ hiểu mình muốn làm gì"

"Mau nói tiếp đi"-Thiẻn Yết nhắc nhẹ Bạch Dương.

Bạch Dương cười nhẹ, nói với Thiên Yết trong điện thoại:"Cứ từ từ, tớ sẽ kể hết mọi việc cho các cậu biết mà". Bạch Dương dập điếu thuốc anh nói:"Đúng ! Ban đầu, việc điều trị tâm lý của Giải diễn ra rất bình thường. Cả bố và tớ rất mừng,không như hy vọng cứ tới ngày mẹ tớ mất. Con bé càng gây ra các vết thương nhiều và sâu hơn lên cơ thể mình, lại ở những chỗ bố và tớ không thể nhìn thấy"

"Vậy sao cậu có thể phát hiện ra được"-Thiên Yết thắc mắc hỏi.

"Vô tình tớ có việc đi ngang qua phòng con bé, ngay lúc Giải thay quần áo tớ đã đi vào và nhìn thấy. Từ vết thương đằng sau lưng, bên vai,vv.. những nơi mà áo khoác có che thấy"-Bạch Dương kể đến đây, mắt anh hiện lên một chút tức giận và lo lắng.

Sư Tử liền nhìn Bạch Dương và nói:"Dù sao con bé cũng là thiếu nữ, cậu không nên xông vào phòng nó mà không gõ cửa chứ"

Thiên Yết im lặng vài phút, nói với Sư Tử:"Đó là sở thích của ông anh tồi tệ này đấy"

"Các cậu thôi sốc tớ được không?"- Bạch Dương nói với Thiên Yết và Sư Tử. Sau đó, mắt anh tối sầm lại trong ít phút, khiến Sư Tử ngồi kế bên cũng thấy nặng nề.
.............
........ Hai năm trước
Một ngày chủ nhật bình thường, Bạch Dương vừa ra ngoài về cùng với A Hoàn.Anh không thấy xe của bố, định hỏi quản gia Hán vì anh có chút chuyện cần bàn. Nhưng khi vừa ra khỏi xe cùng A Hoàn, Bạch Dương thấy bác sĩ điều trị của Giải cũng vừa về. Thế là anh tiến tới để hỏi một chút chuyện.

"Chào cậu"-Bác sĩ cuối đầu nhẹ chào Bạch Dương.

Bạch Dương lịch sự, anh gật đầu đáp lại rồi nói:"Em gái tôi đã ổn chưa ạ?"

"Tôi nghĩ đã ổn một chút, vẫn phải tiếp tục điều trị trong thời gian dài. Mất đi người luôn bên cạnh mình, điều đó còn xảy ra trước mắt. Nó như một cú sốc với cô ấy khi còn quá trẻ, nên cậu thông cảm cho tôi ít thời gian"-Bác sĩ nói rõ tình hình của Giải cho Bạch Dương biết.

Bạch Dương cũng không ép bác sĩ, vì anh việc điều trị của ông:"Ông cứ làm mọi thứ có thể trong khả năng của mình". Sau đó, Bạch Dương nhìn thấy tập hồ sơ trên tay bác sĩ, anh liền nhanh chóng lên tiếng hỏi:"Cái đó là bản báo cáo về tình trạng trị liệu của em gái tôi, đúng không vậy?"

"Đúng rồi, thưa cậu"- Bác sĩ nhìn tập hồ sơ, xong ông nhìn lại Bạch Dương và trả lời.

"Ông định đưa cho bố tôi, phải không?"

"Vâng"

Bạch Dương thấy vậy, anh liền đề nghị với bác sĩ:"Hiện tại, ông ấy không có ở đâu nên cứ đưa cho tôi. Tôi sẽ đưa lại cho bố giúp ông, được không?"

"Vì tôi được dặn chỉ đưa nó cho ông ấy, hoặc quản gia Hán mà thôi"- Bác sĩ nhanh chóng đáp lại lời cửa Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn về A Hoàn trong nhà, xác nhận là cả bố và quản gia Hán không có ở đâu. Anh biết chắc có việc gì, nhưng trước tiên phải lấy được tập hồ của Giải:"Không sao đâu! Tôi sẽ không xem nó đâu, ông cứ việc đưa nó cho tôi"

"Tôi không thể! Xin phép cậu tôi về trước"-Bác sĩ từ chối thẳng, ông nhìn sơ qua Bạch Dương từ lúc đầu. Một con người sẵn sàng làm mọi thứ, để đạt được mục đích mình muốn. Khi đến đây để điều trị, ông chấp nhận đặt tính mạng của mình trong tay gia đình họ. Cả ông ấy và cậu nhóc này, sẵn sàng trả nhiều tiền chỉ để ông điều trị cho cô bé kia. Về cuộc điều trị này, không một ai bên ngoài hay báo chí biết và ngay cả sự tồn tại của cô bé. Nếu có bất cứ thì gì, ông sẽ bị truy đuổi bởi họ.

Bạch Dương biết rằng, mình không thể ép ông ta được. Anh đành nhường một bước và nói:"Tôi xin lỗi! Vì đã cư xử không đúng với ông, để tôi kêu người của mình đưa ông về"

"Không cần đâu ạ! Tôi đi bộ ra tới đường lớn, rồi tự lái xe về cũng được"- Bác sĩ từ chối Bạch Dương một lần nữa.

Bạch Dương dùng nụ cười thân thiện với bác sĩ:"Vậy tôi không phiền, bác sĩ nữa à! Ông về cẩn thận, kì sau gặp lại"
...
...
Khi bác sĩ vừa đi ra khỏi cổng, Bạch Dương thay đổi thái độ của mình nhanh chóng. Anh tiến vào nhà nơi A Hoàn đang đợi, với một tinh thần rất bực bội. Rốt cuộc, bố muốn nhúng tay bao sâu vào chuyện của anh.

Bạch Dương gần như nổi điên, quay lại nói với A Hoàn:"Cậu đi lấy tập hồ sơ đó về đây"

"Cậu biết mà"- A Hoàn chỉ trả lời Bạch Dương nhiêu đó.

Bạch Dương nổi điên hơn, anh tức giận hét lớn A Hoàn:"Cậu là người của tớ đấy, tớ mặc kệ cái suy nghĩ chết tiệt trong đầu cậu. Đi lấy tập hồ sơ về cho tớ, cho dù ông ấy là người cậu tôn trọng. Thì lệnh của người mà mình bảo vệ, tuyệt đối không được cãi"

"Cậu bình tĩnh đi"- A Hoàn lần đầu tiên, thấy cậu chủ của mình nổi nóng thật sự. Đó giờ việc gì về Giải, nếu có sự nhúng tay của Triệu Minh. Anh chẳng tham giao vào, tên nhóc này cũng chẳng nổi điên. Hôm nay, sao lại không kìm chế được tính khí của mình.

Bạch Dương vẫn tức giận, anh nói tiếng lòng mình với A Hoàn:"Cậu nghĩ tôi có bình tĩnh, được không? Ông ấy gọi cậu về, chỉ để trong chừng và báo cáo mọi việc thằng con trai ông ấy ghét, đúng chứ?"

"Ông chủ không có ghét cậu, mà chỉ lo lắng cho cậu nên mới gọi tôi về"- A Hoàn giải thích với Bạch Dương.

Bạch Dương chẳng bỏ vào tai lời A Hoàn nói, anh vẫn nói suy nghĩ của mình:" Tôi mặc kệ hành động và lời nói của cậu, bao lâu tôi biết và nhìn được. Cậu biết Giải là đứa em gái ngốc nghếch, luôn bên cạnh an ủi cho dù tôi có làm gì sai đi nữa. Con bé vẫn luôn đứng về phía tôi cũng chẳng giận anh hai mình, dù trước đây tôi đã từng rất ghét con bé. Chỉ vì lúc con bé được sinh ra nhận được tình yêu rất nhiều từ bố, nó khiến tôi ganh tị rất nhiều. Nhưng Giải chẳng bao giữ cho riêng mình, mỗi khi có ông ấy nó đều kéo tôi theo.Cho đến khi con bé đánh cược mạng sống của mình, chỉ để cứu tôi khỏi cuộc bắt cóc năm nào. Nên cho dù có giết hay chà đạp ai đi nữa, chỉ cần con bé an toàn tôi sẽ làm. Nó cũng là người thứ hai mà tôi muốn bảo vệ nhất, sau cái chết của bà ấy"

"..."- A Hoàn không biết nói gì, khi nghe Bạch Dương nói.

"Anh hai"- Cự Giải từ trong nhà ăn đi ra, cô ôm lấy Bạch Dương từ đằng sau.

Bạch Dương đang tức giận với A Hoàn, nhưng khi em gái ôm lấy mình. Anh biết em gái mình đang muốn làm gì, nên anh nắm cổ tay của Giải và nói:"Cái con bé này, em là người đi hoà giải hay sao vậy?"

"Em có làm gì đâu"-Cự Gỉai cứng đầu ôm chặt lấy Bạch Dương. Sau đó, cô nhướng người qua tí nhìn A Hoàn cười:"Anh không có việc gì bận, đúng không ạ?"

A Hoàn nhìn thấy được Giải đang giúp mình, nhưng anh cũng không thể rời đi được:"Tôi phải giải quyết đống giấy tờ trên công ty của cậu ấy, thưa cô"

"Anh đừng trả lời lịch sự nữa mà, mọi người cứ gọi em bằng tên là được rồi. Mà nếu anh có việc thì cứ đi đi, bố cũng không có nhà nên không sao đâu ạ"-Cự Giải nói xong nhéo nhẹ vào bụng Bạch Dương. Sau đó,

Bạch Dương đợi Giải nói xong, anh liền hét lên:"Đau anh, cái con bé này". Nhưng Bạch Dương vẫn cứ để Giải nhéo anh, cho đến khi chịu không nổi anh liền nói:"Được rồi! Anh hai thua em được chưa, tính cách gì đâu mà...".

"Thưa cậu"- A Hoàn cố tình ngắt lời, anh hiểu rõ về tính cách của bà chủ.  Bà lúc nào cũng đối xử thân thiện với mọi người, ngay cả anh bà đối xử rất tốt. Mặc dù, biết rõ công việc mà ông chủ làm, nhưng bà chưa bao giờ ép ông phải rời khỏi nó. Dù với một lý do gì nữa, bà cũng không lấy con cái ra để uy hiếp ông ấy. Bà theo đuổi việc trở thành bác sĩ, để có thể trị thương khi ông từng bước tạo nên sự nghiệp của mình. Có thể thấy, tình thương bà dành cho ông rất lớn, và ngược lại ông ấy cũng vậy.Dương và Giải mới được sinh ra, có thể do quan điểm của ông chủ hơi khác nên không yêu chiều cậu chủ như bà ấy. Điều đó chỉ có anh và bố biết, ông đã cố gắng để Bạch Dương có mọi thứ tốt nhất khi về già.

Bạch Dương ngừng lại kịp lúc khi A Hoàn gọi, nếu anh nói nữa nó sẽ tổn thương Giải mất:"Cậu cút đi cho khuất mắt tớ"

"Em muốn đi mua sắm, anh hai đưa em đi đi"- Cự Giải muốn kéo anh hai mình ra ngoài, để Bạch Dương thư giãn đầu óc.

A Hoàn cuối đầu chào Dương và Giải:"Tôi đi trước vậy"

"Anh hai không đi, con bé này nhéo anh đau muốn chết. Sao em cứ bênh mọi người hoài, bố và anh hai không thích đâu. Từ bác Hán, A Vinh,vv.. em sẽ làm mọi người không sợ và có thể vị lợi dụng đó"-Bạch Dương giả bộ hờn dỗi Giải, anh tiến tới ghế sôfa ngồi xuống.

Cự Gỉai biết điều đó, nhưng cô không thích họ bị như thế tí nào:"Em có làm gì đâu, mà anh hai với bố không thích". Cự Giải lấy cuốn tạp chí mới trên bàn, mở ra vài trang liền lảm nhảm nói:"Muốn mua những bộ quần áo này quá"

"Em thôi giả bộ với anh đi, tháng nào mà bố chả chất đầy chúng trong phòng chứa đồ của hai anh em mình"-Bạch Dương biết tỏng chiêu bài của Giải, con bé muốn đòi anh chở ra ngoài chơi. Vì hiện giờ, nếu đi ra ngoài thì phải có người đi theo, nhưng phải được sự đồng ý từ bố. Ngày ấy sắp tới, cả bố và anh sợ cái điều mà từng đến với mẹ anh sẽ đến Giải.

Cự Giải biết mình không thể làm nũng với Bạch Dương, cô liền đổi thái độ nhanh chóng:"Anh hai và bố cứ bắt em ở nhà hoài, không chịu được nữa. Qua nhà Xữ Nữ và Song Tử cũng không cho, đi đâu cũng có người đi theo chẳng thích tí nào"

"Thế em gọi ông ấy đi và nói như em nghĩ"- Bạch Dương giờ vờ chỉ vào điện thoại ở nhà và nói.

Cự Giải không thèm nhìn lại,cô bỏ lên phòng và nói:"Em đi ngủ đây"

"Alo! Bố hả"- Bạch Dương đã lấy điện thoại của anh điện, chưa được một phút đầu kia bắt máy.

Cự Giải nghe thấy liền chạy đến chỗ Bạch Dương giựt điện thoại, nhưng đã bị anh lấy tay chặn đầu lại. Cô hét lớn khiến Bạch Dương bên cạnh, muốn lũng màng nhỉ:"Sao anh hai gọi bố liền trả lời, trong khi con gọi bao nhiêu cuộc cũng không nhấc máy. Cái ông già này, thật đáng ghét"

"Ồn quá Giải à"- Bạch Dương đứng dậy, khiến Cự Giải ngã về phía trước. Nhưng anh đã chống nắm lấy cổ áo cô lại, bật loa điện thoại và nói:"Con đưa nó ra ngoài nha, nó quậy muốn banh mọi thứ rồi"

"Được! Bác sĩ về chưa Dương"- Triệu Minh nhanh chóng đồng ý và hỏi con trai mình.

Bạch Dương nhìn lại em gái mình, Cự Gỉai đang ở trong tư thế rất xấu. Khiến anh không nhịn được cười trả lời Triệu Minh:"Về lâu rồi bố". Sau đó, anh quay sang nói với Giải:"Cái con bé này, lớn rồi ở nhà toàn đàn ông sao không chịu mặc đồ trong vô hả?"

"Anh hai! Thả áo em ra mau lên"-Cự Giải hét lớn, cô không mặc có lý do nhưng không để anh hai và bố biết.Sau đó, Cự Giải liền hét lớn trong điện thoại:"Bố! Ông già đáng ghét, cho con tiền xài"
....
...
Triệu Minh đầu bên kia cười mỉm, ông vui vì Bạch Dương đã không còn ghét em gái mình. Bây giờ, trong mắt thằng bé chỉ là tình thương, nếu ai gây ra gì cho Giải ngay cả ông. Thằng nhóc này, sẽ trả đủ từng thứ một hoặc gấp đôi lên người đó, cho dù thủ đoạn như thế nào nó cũng dùng.Ông biết, Bạch Dương luôn âm thầm điều tra về cái chết của bà ấy. Nó cũng chặn mọi thông tin mà Gỉai muốn biết, và ai đó muốn biết về em gái nó.

Quản gia Hán ngồi bên cạnh, thấy Triệu Minh lòng ông cảm giác tốt hơn rất nhiều. Theo ông ấy từ khi còn trẻ cho đến giờ, nụ cười hạnh phúc rất ít khi xuất hiện. Một lần khi ông kết hôn với bà ấy, khi cậu chủ Dương và Giải ra đời. Cuối cùng là cậu chủ và cô chủ trốn ông đi xe đạp, trượt ngã xuống tuyết bị ông bắt gặp. Cậu chủ Dương thì gãy chân lần đó, Gỉai thì trầy trước và ôm chặt lấy cậu chủ khi bị thương mà chẳng màng tới ông chủ.

"Bố! Còn nghe không vậy"-Bạch Dương thấy quá lâu mà bố không trả lời, anh liền xác nhận lại.

Triệu Minh giật mình, ông nhanh chóng trả lời Dương:"Ta nghe rồi! Con bảo Giải nó mặc áo vào đi, thật hết biết mà nói. Còn con thì sao Dương, vẫn đủ chứ?"

"Con đủ bố"-Bạch Dương từ chối ngay, sau câu nói của bố. Vì hiện tại, anh đã mở công ty nên tiền để xài anh vẫn có. Anh không muốn xin ông vì muốn tự lập, đôi khi công ty khó khăn anh không mở lời. Nhưng bố vẫn luôn chuyển tiền cho anh mỗi tháng, anh cũng không đụng vào nó dù chỉ một lần. Chỉ có cái con nhóc này, đôi khi kẹt quá lấy thẻ của anh mà xài. Thế là anh phải làm cật lực, để trả lại khoản đó nhưng Giải lại vui trên mỗi đau của anh.

Triệu Minh vừa cười lúc nãy, khi nghe Bạch Dương nói ông liền thở dài. Thằng nhóc này, vẫn cứng đầu không bao giở mở miệng xin tiền ông dù chỉ một lần. Ông nhìn qua bác Hán, lấy thêm một chiếc điện thoại và nói:"Ta sẽ chuyển tiền qua tài khoản con, rồi con dắt nó đi chơi đi. Ở nhà nữa, nó sẽ quậy quanh biệt thự của ta mất"

"Còn của con đâu?"- Cự Giải đã đứng lại bình thường, cô đá vào chân Bạch Dương một cái thật mạnh. Khi Bạch Dương ôm chân, Cự Giải đã nhanh chóng lấy điện thoại để nói chuyện.

"Em có tin anh hai không chở em đi nữa chứ"-Bạch Dương ôm đầu gối, nhìn Cự Giải mà nói.

Cự Gỉai lè lưỡi chọc Bạch Dương nói:"Không tin, anh hai luôn làm ngược lại lời nói". Sau đó, cô chạy ra sân và nói với bố:"Quà con nhờ bố mua, đã mua giùm cho con chưa á?"

"Ta chưa mua"-Triệu Minh đùa với Giải.

Cự Giải biết rằng, Triệu Minh đang đùa với mình nên cô giả bộ trách ông:"Bố là ông già đáng ghét, chiều bố nhờ A Hoàn đưa qua cho anh hai giùm con nha"

"Sao con không tự nhờ, mà lại kêu ta nói giùm"-Triệu Minh biết tòng lý do, nhưng ông vẫn cứ giả bộ như không có gì.

Cự Gỉai hận không thể giết ông, cô liền nói:"Con không biết! Bố kêu A Hoàn mang qua chỗ chung cư của anh hai đi, không mang kịp trong hôm nay con giận bố luôn"

"Ta biết rồi, hết Dương rồi tới con luôn uy hiếp ta. Trong khi ta nói thì chẳng ai dám cãi, lại sợ hai đứa trời thần ở nhà này giận chứ"-Triệu Minh giận hờn trách móc, nhưng trong đó là niềm vui không tả.

Cự Giải nói nhanh với Triệu Minh, khi Bạch Dương vừa ra:"Vậy con nhờ bố! Con với anh hai đi chơi đây"

"Em nhờ gì bố vậy Giải"- Bạch Dương vừa ra nghe liền hỏi em gái mình.

Cự Giải giả vờ như không biết gì, cô trả điện thoại cho anh hai mình và chạy vào trong nhà:"Anh hai chở em đi mua đồ, rồi đi bộ xuống khu phố ăn cơm nha"

"Không! Anh hai chỉ chở em đi mua đồ, còn ăn thì anh chở em đến nhà hàng của bố gần đó"- Bạch Dương thẳng thừng từ chối, và điều anh thắc mắc là Giải nhờ gì bố mà không nói cho anh.

Cự Giải đang vui vẻ, mặt liền yểu xìu khi nghe Bạch Dương nói:"Em không chịu đâu, em muốn đi ăn ở chỗ đó à"

"Con cứ chở nó đi đi"- Triệu Minh đề nghị với con trai mình.

Bạch Dương quên nãy giờ, anh vẫn chưa tắt điện thoại. Thấy vậy, Bạch Dương liền nói:"Bố biết đồ ăn đó không tốt tí nào, xuống đó lại nhiều người phải chờ đợi. Con không thích tí nào, cũng sẽ rất khó mà quản được Giải nó ăn mọi thứ"

"Vậy con cứ đưa nó đến nhà hàng đi"- Triệu Minh biết rõ nguyên nhân đằng sau, Bạch Dương sợ Giải sẽ gặp nguy hiểm. Thằng bé ít khi chở Giải đi chơi, vì nó được mọi người biết đến. Còn Giải là đứa con/ em gái mà cả ông và Bạch Dương đều giấu đi sự tồn tại. Giải càng xuất hiện nhiều ở nơi cùng nó, sự nguy hiểm sẽ tăng lên. Vì công việc của ông và Dương, bao nhiêu kẻ sẵn sàng nhòm ngó khi cơ hội.

"Con biết rồi! Vậy chúng con dùng nhà hàng bố không trả tiền đấy"-Bạch Dương nói xong thì tắt máy.

"Anh hai là đồ keo kiệt, đáng ghét"- Cự Giải đứng từ trong nhà hét ra chỗ sân.

Bạch Dương liền đi nhanh và nói:"Anh hai keo kiệt nhất nhà, vậy em lấy thẻ mình thanh toán mọi thứ hôm nay đi. Trả lại anh hai những thứ mà em đã quẹt từ thẻ anh, trả đây vì anh hai là đồ keo kiệt mà"

"Anh hai đừng có mơ, em không có tiền đâu. Anh hai thích thì đi đòi bố á, anh hai keo kiệt"-Cự Gỉai nói xong liền nhanh chóng chạy lên phòng của mình.

Bạch Dương như đang giả bộ đuổi theo, nhưng sau đó là nụ cười của anh:"Cái con bé này, lo thay đồ đi anh hai chở em đi"
...
  ...
...
Bạch Dương ngồi dưới nhà đợi Giải thay đồ, một phần anh lười phải thay đồ. Nên chỉ mặc quần jean và áo thun đơn giản đi ra ngoài, đang mải nghịch điện thoại. Bạch Dương nhớ xe anh đã đưa cho A Hoàn lấy đi, nên anh phải lên phòng bố để lấy chìa khoá nhà để xe. Khi đang ngang qua phòng Giải, con bé đang thay đồ nhưng không đóng cửa. Bạch Dương tiến tới để đóng cửa, anh vô tình nhìn thấy những vết thương ngay cổ, hai bên hông, rồi cánh tay. Khiến Bạch Dương quên việc mình làm, anh đi thẳng vào phòng Giải với thái độ lo lắng và hỏi em gái mình.

"Những vết thương sau lưng em là sao Giải?"

Cự Giải giật mình, cô liền khoác nhanh áo sơ mi trắng vào và nói:"Sao anh hai vào phòng em mà không gõ cửa"

"Anh hai không nói nhiều, những vết thương do ai gây ra. Có phải tên bác sĩ điều trị cho em, làm những việc đó không?"-Bạch Dương nắm lấy người Giải xoay cô lại và hỏi.

Cự Giải liền lảng sang chuyện khác, cô không trả lời Bạch Dương:"Chúng ta đi thôi, em thay đồ xong rồi"

"Nếu em không trả lời, anh hai sẽ không chở em đi đâu hết"- Bạch Dương tức giận, anh nói rất to với Giải.

Lần đầu tiên, Bạch Dương giận và giọng nói rất to với cô. Điều đó khiến Giải sợ và cảm giác có lỗi, khiến cô bật khóc và nói:"Em tự mình gây ra, em biết anh hai và bố rất lo cho. Em tự nhủ với lòng mình, sẽ không làm gì để bố và anh hai buồn nữa. Nhưng không hiểu vì sao, điều đó vẫn ám ảnh hằng ngày nhất là khi ngủ. Bác sĩ và mọi người đều giúp em, phải luôn cố gắng hết sức mạnh mẽ để không phụ ai. Những vết thương này, nó khiến em thấy đỡ hơn mỗi khi nhớ về mẹ, khi đêm về em không tài nào ngủ được. Anh hai cứu em với, em thật sự rất mệt"

"Nín đi Giải! Có anh hai bên cạnh em mà"- Bạch Dương ôm lấy em gái mình, anh vuốt đầu Giải như để an ủi cô. Lòng anh hiện giờ, vừa đau vừa có lỗi khi Giải phải chịu đựng một mình. Từ lúc đó, anh hứa sẽ không để em gái mình phải khóc lần nữa, cũng trả đủ cho ai đã gây nên chuyện này.

"..."- Cự Giải không trả lời, cô ôm chặt lấy anh hai mình mà khóc.

Thấy Giải khóc ngày càng to, Bạch Dương càng đau lòng hơn. Anh không muốn thấy việc này, nên liền làm trái lại lòng mình và nói:"Anh hai chở em xuống khu phố em thích, ăn uống rồi chúng ta đi mua đồ nhé"

"..."-Cự Giải vẫn im lặng, cô ôm chặt lấy Bạch Dương vì cảm giác có lỗi càng nhiều.

Bạch Dương hiểu cảm giác của Giải, anh liền vỗ nhẹ đầu em gái mình:"Em không trả lời, tức là không muốn đi đúng không? Vậy thì thôi nhe"

"..."- Im lặng vài giây, cô đã nín khóc nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Cự Giải không ngước mặt lên nhìn Bạch Dương, dụi đầu sâu vào lòng anh hai mình:"Anh hai hứa nhé"

Bạch Dương liền nở nụ cười tươi, anh vui vì Giải đã trả lời. Nếu con bé cứ giữ im lặng, nó còn khiến anh khó chịu hơn:"Nhưng chỉ lần này, mà em chỉ đường cho anh hai đó nha. Anh hai không rành lắm, cũng không ăn cùng em nhé, chịu không?"

"..."- Cự Giải gật đầu với Bạch Dương, nhưng vẫn chưa chịu buông anh hai mình ra.

"Giờ buông anh hai ra, anh phải đi thay đồ em khóc ướt áo của anh rồi"- Bạch Dương đùa với Giải, nhưng trong mắt dường như đang tối đen.

Cự Giải lúc này, cô mới chịu rời anh hai mình và nói:"Anh hai giữ bí mật với bố nha, được không?"

"Được"- Bạch Dương nhanh chóng đồng ý không suy nghĩ.
...
....
Bạch Dương rời khỏi phòng để Giải thay đồ, anh vào phòng bố lấy chìa khoá xe. Nhưng có thể thấy tay anh nắm rất chặt chìm khoá, nếu là cái ly thuỷ tinh thì đã vỡ lâu rồi. Bạch Dương nhìn quanh thư phòng bố, anh lấy một tập hồ sơ và máy tính đi. Lấy điện thoại gọi A Hoàn và chỉ nói:"Đem tập hồ sơ của tay bác sĩ, lấy máy ở văn phòng tôi và để trong phòng bố"
.....——-.....——-.....——-.....
Nhà hàng Triệu Minh
Khuôn viên nhà hàng rộng lớn, được thiết kế hai tầng với cách bày trí khác nhau. Tầng trệt được chia làm hai khu, một bên dành cho khách vãng lai. Phía bên còn lại dành cho cặp đôi yêu nhau, các tiệc họp mặt cuối năm và gia đình.Xung quanh lối vào, tay vịn hàng lang ở tầng hai đều được lắp kính, cũng ít nhộn nhịp hơn tầng trệt. Tầng này được chia ba khu, một khu là những căn phòng được bày trí theo các kiểu. Dành cho những ai muốn sự riêng tư hay họp bàn công việc, cùng với một tiền sảng rộng lớn. Nhưng thật chất là nơi chứa hàng của ông, cùng với hệ thống máy tính kiểm soát. Khu cuối cùng phân nữa ông để cho Dương và Giải, mỗi khi muốn tới đây chơi. Phân nữa còn lại thì dành cho người trong nhà hàng.

"Anh hai! Anh hai"- Cự Giải thấy Bạch Dương không tập trung, cô liền gọi anh hai mình.

Bạch Dương mãi mới trả lời Giải:"Em ăn xong rồi hả? Anh gọi người của bố đến đón em về nhé"

"Anh hai sao chẳng đụng đũa nào"- Cự Giải nhìn đống thức ăn mà cô gấp cho Dương. Quan sát xung quanh, mặc dù bố mở nhà hàng nhiều nhưng lần đầu tiên cô đặt chân tới. Lần đầu tiên, Giải đến đây vì trước giờ cô chẳng ra quán của Triệu Minh. Thường xuyên đi du lịch, mỗi khi ở nhà thì có đầu bếp riêng hoặc sẽ xuống phố mà ăn.

Bạch Dương nhìn chén đồ ăn Giải gấp cho anh, nói:"Anh hai đã ăn lúc nãy với A Hoàn rồi, anh gọi người đưa em về nhé"

"Anh hai bắt em về hoài, em ở lại đây với mọi người được không? Dù sao đây cũng là quán của bố, em ở chơi rồi tí tự về"- Cự Giải đề nghị với Dương nhìn xung quanh căn phòng

Dương suy nghĩ một tí, anh liền nhấn chuông ngay chỗ bàn ăn. Một cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt kết hợp cùng chiếc váy xếp tầng đen. Chân đi đôi guốc cao khoảng năm phân, tiến tới và hỏi:"Xin hỏi cậu cần dùng thêm gì ạ?"

"Tính tiền giùm tôi"

"Vâng ạ"- Cô phục vụ bấm máy quẹt thẻ rồi trả lại cho Bạch Dương.

Cự Giải liền đứng lên và nói:"Em xuống dưới phụ mọi người đây, anh hai cứ đi công việc đi nha"

"Giải! Tuyệt đối không được"- Bạch Dương cố tình ngăn Giải, nhưng cô không thèm nghe anh.

Khi đi được vài bước, Giải liền quay lại và nói:"Chúc mừng sinh nhật. Em không có tiền để mua quà tặng đâu, nhưng sinh nhật vui vẻ nhé"

"Con bé này, em nhớ là anh hai mừng rồi"- Bạch Dương mỉm cười trả lời em gái mình, được vài giây khôi phục lại vẻ ban đầu. Anh nhìn qua cô phục vụ, cũng là sát thủ ở đây nói:"Trông chừng con bé cho tốt, cứ để con bé ở dưới bếp hoặc trong văn phòng bố tôi cũng được. Nó muốn đi đâu xung quanh đây, cứ đi theo nó có gì thì cứ ra tay"

"Vâng ạ"- Cô gái trẻ trả lời mà không hỏi bất kì nguyên nhân nào.

Bạch Dương bấm điện thoại gọi cho Hàn Dư, đợi đầu bên kia bắt máy. Anh tiếp tục nói:"Lô hàng lần này, mọi thứ vẫn ổn chứ? Súng của con bé có về chung không? Bố tôi, ông ấy có nói gì hay đã đến kiểm tra chưa?"

"Mọi thứ vẫn ổn, thưa cậu. Súng của cô chủ, về ba đến bốn cây, khi nào muốn cô ấy có thể chọn. Ông chủ đã cử người đến kiểm tra, vào ngày nghỉ định kỳ sẽ tiến hành giao dịch"- Cô gái trả lời những thứ Bạch Dương muốn biết.

Bạch Dương nghe được những thứ cần nghe, anh đứng dậy nhìn xung quanh lần nữa:"Bật camera phụ và kích hoạt chương trình của phòng bếp lên đi. Khi nào, con bé chơi mệt cứ để nó nghỉ ngơi. Nếu tôi không đến kịp, gọi ông ấy thì sẽ cử người đến đón nó về. Bỏ cái này vào nước uống của Giải, khi nào con bé thực sự mệt hãy làm. Sau khi nó ngủ, cô gọi bác sĩ trị thương đến và nhớ đứng canh ông ta. Chuyện này, tuyệt đối không được để bố tôi biết, hiểu chưa?"

"Vâng ạ"

"Vết thương sau lưng, hay quanh người nó nếu nhìn thấy thì cứ coi như không thấy"- Bạch Dương vừa nói xong thì đầu bên kia Hàn Dư nhấc máy.
...
...
Bạch Dương nói xong, anh liền đi xuống dưới lầu cùng với sự cuối chào của nhân viên trong nhà hàng. Anh nhìn ngang qua bếp thấy Giải đang lon ton chạy tới, chay luôi trong đó. Nhưng chẳng ai cho con bé đụng vào thứ gì, đồ đạc ở đây được sắp xếp để tiện cho nhiệm vụ. Nếu Giải mà bị thương, Triệu Minh và Dương sẽ đámh họ cho đến chết. Bạch Dương thấy vậy, anh liền nói đầu bếp chính cũng là sát thủ giỏi ở đây.

"Ông cứ giao việc gì cho nó làm đi, lát bố tôi đến thì nói là tôi bảo"-Bạch Dương vẫy tay kêu Giải tiến về phía anh.

"Vâng ạ"

"Em ở đây chơi với mọi người, tuyệt đối không phá nghe chưa? Anh hai có việc phải gặp Hàn Dư, lát bố qua thì theo ông về"-Bạch Dương vỗ đầu Giải với ánh mắt cưng chiều.

Cự Giải ngại ngùng, vì mọi người trong bếp đang nhìn cô:"Em biết rồi mà, anh hai đi chơi sinh nhật Hàn Dư đi"

"Ừm! Có gì thì cứ theo mọi người nhé"- Lời nói Bạch Dương ẩn ý, nhắc nhở mọi người trông chừng Giải. Tuy anh không ra lệnh trực tiếp, nhưng mọi người ở đây ngầm hiểu.
.....——....——.....
Chung cư nơi Bạch Dương.
Lái một đoạn đường xa về đến nơi, Bạch Dương cho xe đỗ vào tầng hầm. Đỗ ngay bên cạnh xe anh, một chiếc siêu xe màu đen phiên bản giới hạn của năm, lại là thương hiệu mà anh yêu thích. Bạch Dương chỉ nhìn sơ qua một lần, chắc của tên Hàn Dư mới đổi đây. Anh đi thẳng vào thang máy lên tầng mười một của khu chung cư, tầng anh nằm phía dưới Giải. Đây là chung cư của bố, muốn thang máy lên tầng của cả hai phải có chìa khoá và thẻ nhận diện. Vấn đề an ninh tốt, giá lại cao lại nhiều người muốn mua, anh thì không quan tâm lắm vấn đề đó. Hiện tại đã có bốn toà đặt song song với nhau, chính anh phải công nhận là bố làm ăn rất giỏi.

"Cậu về hơi trễ đấy"- Hàn Dư và A Hoàn đã ngồi đợi anh ở sôfa, cùng với tập tài liệu trên bàn.

Bạch Dương để chìa khoá xe lên bàn bếp, anh tiến tới sôfa ngồi:"Đây là nhà tớ nhá". Anh lấy ly rượu mà Hàn Dư để ngay bàn, uống hết một hơi.

"Này! Đó không phải là nước lọc đâu"- A Hoàn can ngăn khi thấy Bạch Dương uống như vậy.

Hàn Dư lắc đầu liền nói:"Ít nhất nhà cậu nên có nước lọc đi chứ,để khi khó chịu mà uống. Rượu chứ không phải nước lã, uống kiểu đó định giết người hả?"

"Biết vậy! Sao không cầm nước đến mà uống"- Bạch Dương biết cả A Hoàn và Hàn Dư lo cho anh. Nhưng giờ anh không để tâm trạng để quan tâm hai người họ.

Hàn Dư biết không thể nói Bạh Dương, nên anh vào thẳng vấn đề:"Gọi tớ đến có việc gì? Chẳng phải hôm nay, sinh nhật cậu sao?"

"Tài liệu điều trị của Giải đâu"- Bạch Dương lờ lời nói của Hàn Dư, mà anh quay qua hỏi A Hoàn.

Hàn Dư cầm lấy tập tài liệu trên bàn, anh nhìn Dương và nói:"Đừng có lơ lời nói của tớ, cậu với Giải đúng thật là". Hàn Dư đánh nhẹ vào A Hoàn, đưa tập tài liệu cho Dương:"Cả hai người nợ tớ đấy, khi nào thì trả"

"Cậu..."- Bạch Dương nhìn A Hoàn mà không nói được gì, nhận lấy tài liệu từ tay Hàn Dư và đọc:"Tớ lại nợ cậu, nhưng hiện tại có việc muốn nhờ"

Hàn Dư nhìn Bạch Dương, tay anh tìm kiếm gì trong túi xách của mình :"Cậu nên tuyển người mới đi chứ, mỗi lần có việc liên quan đến bố cậu". Rồi quay qua nhìn A Hoàn giọng trách móc:"Cái con người không não này, liền chạy đến chỗ tớ mà làm phiền. Hai người các cậu, tớ đâu phải người giúp việc nhà cậu đâu. Tớ còn có việc ở trường nữa chứ, thích là lôi tớ đi mà không hỏi cậu nào"

"Chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi"- A Hoàn nói tiếng lòng của mình.

"Tớ nghĩ mình điên khi không nghe lời bố, nên đổi trường cấp ba. Cứ học cùng các cậu từ nhỏ cho đến lớn, rồi bị lợi dụng hồi nào chẳng hay"-Hàn Dư đưa tập tài liệu cho Bạch Dương, còn tập màu đỏ đưa cho A Hoàn.

Bạch Dương mở ra coi, tất cả thông tin về cái chết và người giết mẹ anh đều đầy đủ. Bạch Dương chẳng biết làm gì, ngoài nói lời:"Cảm ơn cậu"

"Lần này thôi, tớ sắp ra nước ngoài học rồi nên các cậu phải tự lo đấy"- Hàn Dư nhắn nhủ với Bạch Dương, anh liền nhìn A Hoàn và nói:"Đấy là giấy tờ nhà cậu cần, còn lại cậu lựa lời nói với ông ấy"

Bạch Dương cũng không hỏi nhiều, vì đó là chuyện riêng của A Hoàn. Anh liền nói với Hàn Dư:"Cậu thích em gái tớ, đúng không? Tớ muốn cậu và Giải có con cùng với nhau"

"Cậu điên à Dương"- A Hoàn lên tiếng khi nghe Bạch Dương đề nghị với Hàn Dư.

Hàn Dư đợi A Hoàn nói xong, anh chửi thẳng Bạch Dương:"Thằng điên! Đó là em gái cậu đó nha, cho dù tớ có thương con bé đi nữa. Tớ cũng không làm cái thứ chết tiệt mà cậu đề nghị"

"Tớ còn biết làm cách nào, tớ đã xem hồ sơ điều trị bệnh của con bé. Mặc dù, bác sĩ bảo là rất tốt, nhưng con bé càng không ngừng tổn thương mình. Giải nó rất thích con nít, đó cũng  có thể là cách chữa bệnh cho nó"- Bạch Dương nói lên tâm trạng của anh

Hàn Dư tiến tới chỗ Bạch Dương, không nói gì nhiều. Anh giơ cao tay và đấm cho Bạch Dương một phát rất mạnh vào mặt. Khiến A Hoàn ngồi đối diện giật mình:"Thứ nhất, cậu đang khiến Giải nó tổn thương đấy. Thứ hai, tớ không phải là thằng đàn ông tồi tệ đến mức làm việc đó. Thứ ba, tớ đánh cậu chỉ vì cậu là bạn tớ hiểu chứ?"

"Tớ xin cậu đấy, Dư. Chỉ việc này thôi, tớ không muốn giao con bé cho ai hết"-Bạch Dương quỳ gối trước mặt Hàn Dư, miệng vẫn còn máu mà nói.

A Hoàn liền nhanh đi đến chỗ Bạch Dương và nói:"Cậu làm gì vậy, Dương? Đứng lên mau đi, dù sao cậu cũng là chủ của tớ đấy. Sẽ có cách khác để giải quyết mà, Hàn Dư cậu mau nói đi"

"Bây giờ, tớ có nói cũng không thể nào lọt lỗ tai cái tên này"-Lần đầu tiên, con người kêu ngạo như Bạch Dương quỳ gối để cầu xin thứ gì. Nó khiến anh tức giận, cũng chẳng biết phải nói như thế nào.

Bạch Dương hất tay A Hoàn ra, anh vẫn quỳ và nói:"Tớ thật sự hết cách rồi, mọi thứ làm được thì tớ đã làm hết rồi"

"Nhưng ít nhất, cậu phải nói với con bé và cùng nhau tìm ra cách chứ. Cậu thì tính theo cách của mình, con bé thì cứ im lặng mà chẳng nói với ai. Nếu nó không chấp nhận được việc đó, thì cậu bỏ mặc nó đi. Cậu làm mọi thứ nó có biết hay không? Nó có nghĩ tới cảm xúc của mọi người hay không"-Hàn Dư tức giận, anh nắm cổ áo Bạch Dương và kéo dậy.

A Hoàn liền ngăn cản:"Dừng lại đi, Hàn Dư. Chẳng qua Dương nó lo cho Giải thôi, cậu giận nó mà"

"Cậu buông ra, để tớ nói một lần cho rõ hết với tên này. Gần mấy năm, tớ đứng ngoài cuộc giữa việc cả hai bọn cậu làm. Tớ cũng chẳng thể im lặng nữa, khi các cậu cần tớ đều giúp. Ít nhất cũng cho tớ nói lên quan điểm của mình chứ"-Hàn Dư hất tay A Hoàn ra khỏi tay mình.

"..."- Bạch Dương thì im lặng không nói tiếng nào.

Hàn Dư càng điên tiết lên:"Cho dù cậu có quỳ bao lâu đi nữa, việc này tớ không giúp là không. Tất cả hồ sơ liên quan đến người giết em gái cậu, đều để trong xe nhà tớ. Cái tớ đưa cho cậu, chỉ là phân nữa trong số đó còn muốn người đứng sau đến mà lấy.Nếu cậu chắc chắn muốn biết, thì đến đó mà lấy. Đừng có như thằng điên, làm gì cũng phải suy nghĩ chứ. Cậu lo cho Giải tớ không cản, nhưng cậu là bạn tụi tớ, đúng chứ? Cậu có nghĩ tớ và A Hoàn không biết lo cho cậu hả? Tụi tớ phân vân, không biết có nên cho cậu biết khi A Hoàn đã điều tra ra tất cả thông tin"

"Đúng chứ, A Hoàn?"- Bạch Dương quay qua hỏi A Hoàn.

A Hoàn gật đầu và nói:"Đúng! Tớ đã điều tra ra lâu rồi, tớ giấu cả cậu và ông ấy. Tớ đã phân vân, nên mới trao đổi vấn đề này với Hàn Dư. Cuối cùng, tớ đã nhờ Hàn Dư giữ mọi tài liệu mà thu nhập được"

"Khi nào cậu bình tĩnh thì đến nhà tớ,đừng có mà làm phiền A Hoàn"-Hàn Dư cảnh cáo Bạch Dương. Sau đó, anh quay qua nói với A Hoàn:"Từ giờ cho đến lúc cậu ta bình tĩnh, có gì thì cậu cứ đánh hết sức mình. Đừng nhường nhịn tên này, nếu tớ biết cho dù chết tớ cũng đánh hai cậu chẳng còn con đường sống"

"..."- A Hoàn không trả lời.

Hàn Dư thả cổ áo Bạch Dương ra và nói:"Tên điên này, đồ sinh nhật cậu để trong xe đấy. A Hoàn đi về với tớ, cứ để nó mình đi"
.
.
Nói xong Hàn Dư kéo A Hoàn đi về với anh, bỏ Bạch Dương một mình ở đó. Bạch Dương ngồi đó gần mười phút, đầu óc trống rỗng cũng chẳng làm gì. Điện thoại bao nhiêu cuộc,anh cũng chẳng bất máy cuộc nào. Khi vừa đứng dậy để về biệt thự, thì Cự Giải nhắn tin cho anh"Quà sinh nhật em tặng hai là chiếc xe hơi đấy. A Hoàn chắc đã mang qua cho anh hai rồi, chúc anh hai sinh nhật vui vẻ". Bạch Dương đọc xong, anh cười rất to và hét lớn cùng với đồ đạc để trên bếp văng tứ tung. Anh chẳng biết làm thế nào, khi nghe Hàn Dư nói với như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro