Chương 19
Bảo Bình ngồi im trên xe, quan sát khung cảnh xung quanh những cánh đồng. Cô nhớ lại kỷ niệm giữa mình,và Kim Ngưu lúc hồi nhỏ. Anh hứa sẽ bảo vệ cô, như một đứa em gái nhỏ trong gia đình. Chỉ vì anh là con trai một, nên rất cô đơn khi không có ai chơi. Trước khi mất ký ức, anh chỉ xem cô là em gái không hơn một chút nào. Nhiều lúc cô muốn hỏi anh, có tình cảm với cô hay không. Nhưng cô không thể nào làm vậy, vì cô phải giữ đúng lời hứa làm với anh.
"Chúng ta tới nơi rồi, thưa cô"-Người vệ sĩ đậu xe, và nói với Bảo Bình.
Bảo Bình giật mình, nói với anh vệ sĩ:"Anh đợi em một tí, em vào rồi sẽ ra ngay"
"Tôi sẽ đi với cô"
Bảo Bình từ chối khéo, trước lời đề nghị của người vệ sĩ:"Em chỉ vào mua ít đồ, rồi ra liền nên anh đừng lo"
...
...
...
Cô nhanh chóng đi vào trong, mua các vật dụng cho bữa tối và đồ dùng cần thiết cho những ngày ở đây. Khi xe chạy ngang cánh đồng trồng lúa, Bảo Bình đã nói với tài xế, thả cô xuống để đi bộ ngắm cảnh. Tài xế lúc đầu còn phân vân, nhưng đã đi qua đoạn đường nguy hiểm mà Sư Tử dặn. Nên anh đỗ xe ở một chỗ, không cách xa lắm đợi cô. Bảo Bình đi ngược về phía lúc nãy, cô bắt gặp bên tay phải mình là một khu nhà kho. Với diện tích rất rộng, cả khu được sơn đen pha lẫn xanh dương. Ba chiếc xe tải lớn, đang đỗ phân nữa xe bên trong và ngoài đường đi. Để các công nhân chuyển hàng vào kho.
"Cô không nên đi một mình, qua vùng này đấy chứ?"-Người đàn ông mặc áo khoác đen, từ trong xe hơi bước xuống. Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai, che đi nửa khuôn mặt của mình. Nhìn sơ qua áo khoác của anh, mặc rất dày và chắc chắn trong người có giấu vũ khí. Trọng Nhân là quản lý mọi việc ở đây, anh đối xử với ai cũng vui vẻ. Nhưng lạnh lùng khi làm việc, đặc biệt là nhiệm vụ được giao.
Bảo Bình bất giác đề phòng, lùi lại một bước khi người đàn ông đang tiến tới:"Bộ anh là chủ mảnh đất này, hay sao mà không cho tôi đi dạo một mình chứ?"
"Cô không phải người của vùng này,đúng không?"- Trọng Nhân quan sát Bảo Bình một hồi, vẫn không ngừng tiến tới. Anh đặt tay trái của mình vào trong áo khoác
Bảo Bình nhanh rút con dao nhỏ, cô luôn mang trong mình và tiến lại gần người đàn ông. Cô cầm chặt trong tay, với một thái độ đề phòng Trọng Nhân. Vì không giỏi võ, nên cô chỉ có thể dùng nó để tự vệ trước mắt. Giọng nói có phần hơi lớn và đe dọa, nhưng đủ để cô và người đàn ông nghe rõ:"Tránh ra! Anh muốn làm gì tôi".
"Tôi có làm gì đâu, cô rút vũ khí lại đi không chừng sẽ bị thương đấy"-Trọng Nhân dùng ánh mắt có phần ngạc nhiên, vì không nghĩ rằng trong người cô bé này có vũ khí. Nhưng đó lại càng khẳng định chắc chắn rằng, lời anh nói và nghi ngờ là đúng. Vì nhà xưởng của anh, nằm ở nơi ít người qua lại. Và những người sống xung quanh đây, sẽ không bao giờ ra ngoài khi thấy các xe tải chở hàng lên. Anh không biết vì lý do gì, nhưng sẽ rất thuận lợi cho anh.
"Bây giờ, phải làm sao đây? Chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy"-Những người bóc hàng, phải dừng việc chuyển hàng lại.
Trọng Nhân nhận ra có việc gì đó ở kho hàng, anh ngừng nói chuyện với Bảo Bình và đi về hướng xe tải:"Có chuyện gì thế?"
"Thưa cậu! Chúng ta có rắc rối, một người làm mất chìa khóa thùng hàng còn lại"-Người đứng đầu chuyển hàng nói với Trọng Nhân.
Trọng Nhân đánh cho tổ trưởng, một phát nhẹ vào bụng:"Mấy người định giỡn mặt tôi à?".Anh tiếp tục nói và dùng nụ cười vui vẻ, nhưng nó lại làm người bên cạnh cảm thấy lo sợ:"Mau mà mở nó nhanh lên, bằng không các người sẽ rắc rối với tôi"
"Nếu anh không phiền, tôi có thể giúp đưa không?"-Bảo Bình tiến tới đề nghị với Trọng Nhân.
Trọng Nhân dùng giọng điệu lạnh lùng, từ chối không suy nghĩ:"Không cần"
Bảo Bình hơi bực mình, vì thái độ của Trọng Nhân với người muốn giúp mình. Cô không nói gì nhiều, tiến về phía xe tải tháo nút vặn trên đồng hồ đeo tay. Bên trong là một cây sắt nhỏ, được gắp lại và đặt rất cẩn thận. Cô quay về phía Trọng Nhân, đề nghị với anh:"Cho tôi mượn kim đồng hồ của anh"
"Ý cô là tôi, phải phá đồng hồ của mình hay sao?"
Bảo Bình tức giận, nhìn Trọng Nhân đang hỏi câu ngớ ngẩn:"Tôi giúp anh mở thùng hàng, và đừng bao giờ đánh những người yếu hơn"
"Cô thật là nhiều chuyện"-Trọng Nhân tuy bực mình, nhưng vẫn tháo đồng hồ và đập thật mạnh xuống đất. Đây là chiếc đồng hồ anh thích, nhưng thùng hàng này rất quan trọng:"Của cô đây"
Bảo Bình nhận lấy từ tay Trọng Nhân:"Cảm ơn anh". Cô tháo hai cây kim giờ, dùng kim giây quấn nối hai đầu nó lại. Kẹp chặt chúng lại với nhau, rồi mở ổ khóa này. Ban đầu, chỉ cần nhìn sơ qua là dạng thiết kế đặc biệt. Không thể phá nó, hay mở ra băng cách thông thường:"Xong rồi"
"Cô rốt cuộc là người ở đâu? Tôi không thể đùa giỡn được nữa, cô bé"-Trọng Nhân chỉa súng về phía Bảo Bình, mà không suy nghĩ gì nhiều. Anh không giỡn như lúc nãy, mà là sự cảnh giác rất cao. Ngay cả người của anh, còn không làm được việc này mặc dù rất giỏi. Sao cô bé, có thể mở nó dễ dàng với hai cây kim đồng hồ đeo chứ.
Bảo Bình cất cây kim chỉnh giờ, vào trong đông hồ của mình. Cô đứng dậy đối mặt với Trọng Nhân, một cách bình thản. Điện thoại đổ chuông, cô không bắt máy mà nói với Trọng Nhân:"Tôi giúp anh mở khóa, anh thì chĩa súng vào tôi. Như vậy có hơi bất công?"
"Cô nên bắt máy điện thoại, không chừng là ông chủ thì sao?"-Trọng Nhân nhắc nhở Bảo Bình.
.
.
Bảo Bình lùi lại và lấy đà rất nhanh, đá chân trái của mình rất cao ngang mặt của Trọng Nhân. Nhưng cô không ngờ là anh rất nhanh, đá thật mạnh vào chân trụ bên phải khiến cô bất ngờ té ngã. Trọng Nhân không ngờ, lần đầu tiên anh làm đau con gái mạnh thế. Một phần, Bảo Bình đã mở khóa được khiến anh phải đề phòng.Bây giờ, cô lại tấn công anh bất ngờ như vậy với cú đá rất chuẩn xác. Nên anh không thể dường cô, bắt buộc phải ra tay đánh cô trước. Bảo Bình bị anh đánh té, nên rất tức giận và lo sợ rất nhiều. Cô chỉ biết có một cú đá, do được Kim Ngưu chỉ để tự về khi không có anh. Đang không biết phải làm gì, thì một khẩu súng chĩa thẳng vào sau đầu Trọng Nhân
"Con trai đánh con gái, có phải hơi bị bất công không?"- Sư Tử cảm thấy không an tâm, dù anh đã giao Bảo Bình cho vệ sĩ của mình. Sau khi, anh dọn dẹp mọt thứ đã lái xe xuống núi, để xem coi mọi thứ vẫn ổn không. Nhưng không gặp vệ sĩ, anh đã dùng định vị trên điện thoại, mà mình đưa cho Bảo Bình
"Anh Sư Tử"
Trọng Nhân nghe thấy tên"Sư Tử", liền đứng đơ ra trong vài giây. Anh cũng buông súng ,đang chĩa về phía Bảo Bình. Anh cười và quay lại nhìn, lúc này súng hướng về phía Sư Tử và nói:"Tao không nghĩ mày sẽ trở lại đây đấy, chẳng phải đã trốn đi rồi sao"
"Tại sao! Tao phải trốn mày chứ?"-Sư Tử bình thản trả lời.
Trọng Nhân hất cầm về phía Bảo Bình, nói đùa với Sư Tử:"Bạn gái của mày có vẻ giỏi, phải coi chừng cẩn thận. Bằng không phiền lắm đấy, nếu đó không phải là tao"
"Em đã giúp gì anh ta sao?"-Sư Tử lơ lời nói của Trọng Nhân, nhưng sự cảnh giác của anh vẫn chưa buông.
"Em chỉ giúp anh ấy, mở khóa thùng hàng. Do nhân viên làm mất chìa bị đánh, nên em không thể đứng nhìn"-Bảo Bình nhanh chóng, nói cho Sư Tử biết nguyên nhân.
Sư Tử đã biết cách làm việc của Trọng Nhân, nên căn dặn Bảo Bình:"Anh đưa em về, và tránh xa anh ta ra". Sau đó, anh quay qua nói với Trọng Nhân:"Hiện tại, tao không rãnh mà đấu với mày. Vì có nhiều chuyện phải giải quyết, khi nào gặp thì tính"
Anh cất súng và đi thẳng về phía Bảo Bình nói:"Kim Ngưu điện thoại kiếm em nãy giờ, anh không tài nào làm việc được với cậu nhóc này. Khi về thì gọi nói chuyện với nhau, rồi tập trung hoàn thành công việc để về trường trước thời hạn"
"..."- Bảo Bình giữ im lặng, vì cô biết mình đã gây rắc rối cho Sư Tử.
Anh đưa Bảo Bình đi ngang qua, Trọng Nhân vừa cất súng và đứng đợi mình. Cùng lúc quay lại cảnh cáo Trọng Nhân:"Em ấy! Không phải là bạn gái tao, tốt nhất mày đừng đụng vào. Vì sẽ có người khác trả thù đấy, bạn gái tao sẽ giới thiệu với mày sau. Bằng không người tụi mày đối đầu, là người sỡ hữu bộ óc mà ai cũng muốn có đấy". Trọng Nhân đi thẳng vào trong, mà không gây cản trở họ ra về.Anh sẽ có cách riêng của mình, để chơi với họ thây vui. Vì anh có một món nợ đặc biệt, vẫn chưa trả lại cho Sư Tử. Nay lại xuất hiện tại đây, khiến cho anh càng muốn trả nợ hơn.
.....*****.........*******.......*******......
Ngay khi vừa xuống tới nơi,Cự Giải đã chạy đi mua đồ ăn vặt trong sân bay. Jesi nghe điện thoại xong , cô liền kéo hành lý của mình tới chỗ mà A Vinh và Thiên Yết đang đứng đợi. Nhìn tới luôi một hồi, vẫn không thấy Giải đâu nên cô lên tiếng hỏi A Vinh.
"Em ấy đâu? Liệu có ổn, khi để em ấy đi một mình không?"
A Vinh kiểm tra lại hành lý của Giải, mà anh vừa lấy xong:"Không sao đâu! Em đã liên lạc với chú Hán chưa?"
"Ông ấy sẽ là người ra đón chúng ta"-Jesi không làm việc cho Triệu Minh, mặc dù đã gặp qua vài lần. Nhưng cả cô và A Vinh, đều cảm giác lo sợ và không thoải mái khi gặp Triệu Minh.
Cự Giải đưa hai ly cà phê, cô vừa mua cho A Vinh và Thiên Yết, nước ép thì đưa cho Jesi:"Mọi người uống đi, em phải xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy".
"Đưa chị cà phê nào, chất kích thích sẽ không tốt cho cơ thể em hiện giờ"-Jesi đưa lại ly nước ép đến trước mặt Giải.
Cự Giải tỏ vẻ không vui vì điều đó, nên cứng đầu trốn sau lưng Thiên Yết như đứa con nít:"Em không thích"
"Có đưa cho chị không?"-Jesi nói lại lần nữa, với giọng điệu bực mình la Giải.
A Vinh rất muốn nhắc nhở Jesi, dù sao Giải vẫn là cô chủ nhỏ mà cả ông chủ và cậu chủ cưng chiều. Nên con bé có tí cứng đầu và lạnh lùng, khi mới gặp mặt lần đầu tiên. Tuy vậy, cô bé lại là người mà họ dễ tiếp xúc khi ở nhà:"Jesi! Dừng lại đi.Chúng ta mau ra ngoài, đừng để ông ấy đợi lâu"
"Đưa các phê cho anh nào, bằng không anh sẽ không đồng loã với em nữa đó"- Thiên Yết nói với Giải đang trốn sau lưng, anh bất ngờ vì Giải lại nghe lời Jesi đến vậy.
Lần này, Giải không tức giận vì Thiên Yết nói như vậy với mình. Cô ngoan ngoãn đưa ly cà phê cho Jesi:"Em không uống nữa đâu"- rồi kéo hành lý của Thiên Yết ngay bên cạnh mình. Chạy đi với nụ cười tinh ranh, và rất vui vẻ.
"Hành lý của anh mà Giải"-Thiên Yết được một phen, dở khóc dở cười của cô. Nhưng anh cũng không quên, quan sát ngay khi Giải vừa chạy đi. Một vài người mặc vest đen, cùng với hai người mặc thường phục đi theo sau cô. Anh cũng không hiểu vì sao, khi phát hiện ra điều đó đã nhanh chóng chạy theo Giải.
A Vinh kéo hành lý của Giải và Jesi, vì hành lý của anh chỉ có túi đeo vai nên rất nhẹ và tiện lợn:"Đi thôi! Em còn đứng đó làm gì?"
"Anh không nghĩ Giải sẽ vui vẻ lại như trước sao?"-Jesi vừa đi vừa hỏi A Vinh.
A Vinh cũng không chắc chắn điều đó, anh làm việc cho Bạch Dương nên rất hiểu tích cậu chủ. Anh chắc chắn rằng, giữa cô chủ và cậu nhóc Thiên Yết có rất nhiều chuyện chưa giải quyết":Anh nghĩ cậu Thiên Yết, sẽ cưng chiều và bảo vệ cô chủ nhỏ của mình thôi"
"
...
...
Jesi vẫn không hiểu nỗi câu nói của A Vinh,cô biết lời nói của anh lúc nào cũng đúng. Tuy Bạch Dương, vẫn luôn nhận thức rõ giữa chủ và tớ, nhưng rất tin tưởng giao mọi chuyện cho A Vinh giải quyết. Anh luôn là người đứng ra chịu phạt giùm cô, ở mọi chuyện có khi bị thương đến đầy mình vì bị phạt. Nhưng không bao giờ nói hay phản bội, mà luôn che chở cho cậu chủ mình. Mãi suy nghĩ thì đã ra đến cổng, Jesi đã thấy Triệu Minh đứng đợi cùng Thiên Yết -Cự Giải ngay trước xe. A Vinh và Jesi theo phản xạ cuối đầu chào ông, nhưng vẻ mặt của Triệu Minh có vẻ không vui.
"Mang thằng nhóc đó về"-Triệu Minh quay qua nói, với người của ông với giọng điệu tức giận. Sau đó, ông nhìn A Vinh cảnh cáo:"Đừng để tôi phải nhúng tay vào, lo mà đi ngăn chặn chuyện đó đi"
"Vâng! Tôi biết rồi"
"Bố không định làm quen, với anh ấy hay sao? Cái ông già khó tính, suốt ngày chỉ đi ăn hiếp người khác"
Triệu Minh biết rằng, con gái ông đang giúp A Vinh, lúc nào cũng bảo vệ cho A Vinh và Jesi bất khi nào có mặt:"Con dám gọi ta là ông già hay sao Giải".Trước khi đi, ông vẫn không quên nói với Jesi:"Cô đến gặp ta sau bữa tối, ta có vài chuyện muốn nói"
"Bố là ông già, thì con gọi ông già"- Cự Giải chọc ông, vì cô không thích A Vinh và Jesi bị la như vậy.
Triệu Minh thấy Giải cười nói nhiều hơn, khiến ông lại lo cho tình hình của cô:"Vậy con muốn ta làm quen như thế nào? Nếu không phải bạn trai con,thì đừng có giới thiệu rõ cho ta biết"-Cùng lúc đó, ông cũng ra hiệu cho người trong sân bay tản ra.
"Con không nói chuyện với bố nữa"-Cự Giải kéo Thiên Yết, lên ngồi cùng Jesi và A Vinh. Vì câu nói của bố, mà mặt cô trở nên đỏ hơn trước khiến Cự Giải phải dùng tay che đi bớt.
.
.
Triệu Minh ông vừa nhìn sơ qua, đã biết rằng cậu Thiên Yết này rất quan tâm con gái ông. Nhưng ông vẫn băn khoăn nhiều điều, về con trai của mình luôn bảo vệ em gái nó rất kĩ. Nên sẽ khó mà để cậu nhóc này, tiếp cận con bé dễ đến thế. Ông biết hết mọi việc Bạch Dương làm, ngay cả thằng nhóc bắt cóc Hàn Giai vì con bé đó. Ông sẽ tìm cách nói chuyện với Thiên Yết, cũng đến lúc ông nên nhúng tay vào một chút. Xe của ông vừa vào cổng, đã thấy Cự Giải ẵm Hàn Giai đang chơi trước cửa. Bên cạnh, khỏi nói ông cũng biết là Hàn Dư và Thiên Yết.
Cự Giải sau khi, thấy bố vừa đi tới liền nói lớn với Hàn Giai. Nhưng đủ để ông nghe:"Ông ngoại là kẻ xấu, không mua đồ chơi cho Hàn Giai kìa"
"Kẻ xấu"-Hàn Giai bập bẹ nói theo Giải, chỉ nói đúng hai từ bé mới nghe.
Hàn Dư nghe thấy, búng nhẹ vào trán Giải:"Em suốt ngày, chỉ giỏi dạy hư thằng bé". Anh đưa đồ chơi cho con trai mình, cùng với lời dặn:"Con không được học theo,mẹ hư"
"Cái anh này"-Cự Giải ấm ức, nhìn Hàn Dư đang tươi cười kìa.
"Mẹ hư"
Chính vì câu nói của Hàn Giai, khiến mọi người bật cười. Triệu Minh tiến về phía Giải, ẵm Hàn Giai:"Con vào trong nghỉ ngơi đi, cả Hàn Dư nữa".Ông quay qua đề nghị với Yết:"Buôn chuyện với chú, một tí được không?"
"..."
"Cháu ẵm Hàn Giai không? Thằng bé rất ngoan và dễ thương"-Triệu Minh đề nghị với Thiên Yết.
Thiên Yết đó giờ, không thích con nít vì ồn ào và phiền phức. Anh không biết làm sao trước đề nghị đó, nên giữ im lặng một lúc. Vì không thể từ chối, đành đưa tay ra ẵm Hàn Giai đang bám lấy Triệu Minh không buông. Vì không biết cách ẵm con nít, nên anh làm Hàn Giai khó chịu cứ đẩy ra:"Có lẽ, cậu nhóc không thích cháu lắm"
"Cháu phải để cánh tay kia, của thằng bé ra trước"- Triệu Minh bật cười, vì sự lúng túng của Thiên Yết đang cố gắng ẵm Hàn Giai.
Thiên Yết nhanh chóng chỉnh lại, thì Hàn Giai đã ngoan trong lòng anh:"Cho chú chơi cùng nha?"
"Dạ"
"Khi vợ ta mất, nó như sự khủng hoảng lớn trong cuộc đời của ta và hai anh em nó. Bạch Dương thì dễ dàng vượt qua nó, còn Giải thì không làm được. Chính vì điều đó khiến con bé, không bao giờ cười hay khóc dù bất kì chuyện gì. Đi học hay đi đâu đều cũng chỉ một mình, ta rất lo lắng luôn phải cử người đi theo. Đến khi con bé chịu mở lòng, chơi với Hàn Dư và một cô bé khác đã khiến ta rất vui. Nhưng cô bé đó, lại bị giết hại do bọn bắt cóc lầm tưởng là Giải. Vì điều đó, mà Giải luôn cho rằng nó là kẻ giết người, họ đều ra đi vì nó. Cái tư tưởng đó, nó trở thành một ám ảnh trong Giải.Nhưng chính cậu bé, đứa con trai của Hàn Dư lại giúp con bé, trở lại như trước kia mỗi khi bên cạnh nó"-Triệu Minh dập tắt điếu thuốc, mà ông vừa mồi lúc nãy.
Thiên Yết hiểu được, ý nghĩa trong câu nói của Triệu Minh:"Vậy hiện giờ, em ấy vẫn ổn chứ?"
"Ngay mai, là đám giỗ của vợ ta nên ta rất lo cho tình hình của con bé. Ta đã nhờ Hàn Dư, mang thằng bé qua"-Triệu Minh quay qua nhìn Hàn Giai, đang ngủ ngon trong lòng Thiên Yết. Ông nhẹ nhàng lấy cái trống đồ chơi, ra khỏi tay thằng bé:"Con bé luôn tự làm đau mình mỗi khi tỉnh, bác sĩ chữa trị đã cho lời khuyên hãy làm phân tâm Giải. Ta biết đó chỉ là biện pháp tạm thời, không thể duy trì lâu dài. Ta có thể nhờ cậu một việc, được chứ?
"Bác cứ nói"
Triệu Minh vuốt nhẹ lên đầu Hàn Giai đang ngủ say, nhìn Thiên Yết và nói:"Giúp con gái ta, có thể như trước đây vui vẻ cười nói từ tận trái tim nó. Ta sẽ đưa bệnh tình điều trị của Giải cho cậu xem. Nếu điều đó khó với cậu, thì cứ suy nghĩ kĩ rồi báo cho ta biết". Ông đi vào trong nhà, bỏ mặc Thiên Yết đứng một mình cùng Hàn Giai
.
.
.
Thiên Yết bất ngờ, trước lời đề nghị và cũng không hiểu vì sao ông lại nói những điều đó với anh. Khi nghe những điều về Giải, lại làm anh khó chịu đến vậy. Ngay cả chính bản thân, cũng không hiểu được. Anh muốn biết rõ hơn mọi thứ về cô, làm tất cả để bảo vệ sau mọi tổn thương. Và nếu cô bé bảy năm về trước xuất hiện, muốn anh làm gì cũng sẽ đáp ứng mọi thứ. Dù đó là điều tội lỗi, để chuộc lại mọi thứ ông ta đã gây ra. Nhưng hiện giờ, thứ mà anh cần bảo vệ nhất là nụ cười hạnh phúc của Giải. Thiên Yết cũng không biết rằng, Triệu Minh đã biết mọi thông tin về việc giết vợ mình. Ông tin Thiên Yết, sẽ là người giúp con gái mình vượt qua chuyện này. Vì ông nhìn ra, trong mắt Thiên Yết là sự quan tâm, chiếm hữu, che chở khi nhắc đến con gái mình. Cả hai sẽ đối mặt với nhau, vấn đề đó trong tương lai gần. Nhưng ông tin chắc, tình cảm này sẽ giúp chúng vượt qua. Đây là cách mà ông muốn Thiên Yết chuộc lỗi, vì đã lấy mất đi người ông thương và nụ cười của con gái mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro