Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42

"Lee hội trưởng nếu thắng, tôi sẽ là của anh."

Lee Eun Jae trợn lớn hai mắt, loại phần thưởng này thật quá mê hoặc, khiến cho hắn bắt đầu động tâm, hắn thật sự rất muốn độc chiếm được báu vật này, khát vọng sục sôi mỗi đêm khiến hắn không cách nào ngủ được, ý nghĩ mãnh liệt của hắn mỗi đêm rằng hắn sẽ có được cậu, giữ lấy cậu. Kim JaeJoong không chỉ có sắc đẹp, mà nếu bản thân mình có cậu bên cạnh, sẽ giống như hổ mọc thêm cánh. Nhưng nếu thua, không chỉ mất đi việc buôn bán súng ống đạn dược với Nga, nói không chừng còn mất cả tính mạng, ai mà biết được Kim JaeJoong đang tính toán cái gì, đây không phải là cho Kim JaeJoong một cơ hội quang minh chính đại giết hắn sao.

Lee Eun Jae híp đôi mắt hẹp dài, lấy tay chậm rãi vuốt cằm không muốn quyết định. Kim JaeJoong biết phải dùng loại dược mãnh liệt mới kích thích được hắn, đem từng khuy áo tháo ra, sau đó cởi áo, để lộ ra phần thân trên trắng nõn rắn chắc, cơ bắp từng khối đẹp gợi cảm.

"Nhanh như vậy muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi rồi."

Lee Eun Jae lộ ra nụ cười tình sắc, Kim JaeJoong đột nhiên quay người lại, để lộ phần lưng sau, Lee Eun Jae nhìn đến con Phượng Hoàng lửa diễm lệ đẹp mắt kia, biểu tình từ kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ, sửng sốt, không cam lòng, hình xăm kia không phải một hai ngày là có thể vẽ nên, hắn chợt hiểu ra.

"Nguyên lai tôi vẫn không chiếm được em."

Lee Eun Jae âm lãnh gắt gao nhìn chằm chằm hình xăm sinh động diễm lệ kia.

"Nhưng đoạn dạo đầu là thật."

"Em đã dùng thủ đoạn gì vậy?"

Lee Eun Jae đối với những cảm xúc mãnh liệt khi làm tình như giấc mộng kia cũng đã từng cảm thấy rất hoài nghi, nhưng nó lại quá chân thật khiến hắn không sao tìm ra kẽ hở.

"Mê huyễn, một loại thuốc mê hoặc người, nếu sử dụng ít sẽ là loại mị dược tốt nhất, sẽ khống chế thần kinh khiến cho anh sinh ra ảo giác chân thực nhất, ảo giác đó chính là ước mong tha thiết nhất của anh. Tôi bôi thuốc lên người như vậy sẽ khiến không ý thức được là mình đã trúng độc."

"Kim JaeJoong, em thực sự rất thông minh, cùng với nhan sắc xinh đẹp cũng tuyệt vời như nhau."

Lee Eun Jae dù giận dữ nhưng vẫn cười rộ lên, hắn thực sự đã bị Kim JaeJoong chọc cho nổi giận, nhưng lại càng kích thích dục vọng chiếm giữ của hắn đối với Kim JaeJoong hơn, càng không dễ dàng làm được, càng kích hắn thêm hứng thú.

"Em nếu lại dùng mê dược gì đó, thì tôi biết phải làm sao bây giờ?"

Kim JaeJoong nở nụ cười, "Cho nên tôi mới cho anh xem hình xăm, đây là phương pháp phân rõ ảo giác tốt nhất."
Lee Eun Jae lạnh lùng nhìn chằm chằm hai ly rượu trên bàn, trầm tư một chút, sau đó bình tĩnh lại tâm tình của mình.

"Được, tôi và em cùng đánh cược, nhưng nếu cả hai chúng ta cùng không trúng độc thì sao?"

"Thì tính cho Lee hội trưởng thắng."

"Vậy là tôi được chiếm lợi thế rồi." Lee Eun Jae chỉ chờ những lời này.

"Hội trưởng."

Park Myeong Su nghĩ Lee Eun Jae không việc gì phải vì Kim JaeJoong mà đánh cược sinh mệnh như vậy, Kim JaeJoong đúng là khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy đều rung động, nhưng cũng không phải vì cậu mà điên cuồng tới cực điểm như vậy, chơi đùa thì còn được, nhưng có phải hay không đây là loại chơi đùa không tốt chút nào, hơn nữa loại hoa có độc như vậy không nên đụng tới mới đúng, lần trước vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm hay sao.

Lee Eun Jae không kiên nhẫn phất tay cắt lời Park Myeong Su, Park Myeong Su chẳng làm được gì hơn ngoài việc phẫn hận trừng mắt nhìn Kim JaeJoong rồi lui xuống phía sau.

"Lee hội trưởng chọn trước đi."

Lee Eun Jae nghe vậy cũng không khách khí, lấy ra một ly, đưa lên lắc lư chất lỏng vàng óng trong ly, mang theo nụ cười xấu xa nhìn Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong lấy ly rượu còn lại, đưa tới bên môi muốn uống, nhưng Lee Eun Jae đột nhiên lại muốn đổi ly rượu với cậu, Kim JaeJoong sửng sốt một chút, ung dung cười cùng hắn trao đổi, sau đó cầm ly rượu của Lee Eun Jae yêu dã đưa lên môi uống một hơi, chỉ còn lại nửa ly.

Lee Eun Jae không uống mà chỉ híp mắt, nở nụ cười quỷ dị, "Bảo bối, tôi lại thấy thích ly rượu của em hơn."

Không đợi Kim JaeJoong đáp lại, hắn đã từ tay cậu lấy đi nửa ly rượu còn lại nuốt xuống.

Thấy biểu tình âm trầm của Kim JaeJoong, Lee Eun Jae gian xảo cười cười, "Em đâu có đưa ra quy định không được uống cùng một ly rượu."

Kim JaeJoong nhìn nụ cười đắc ý của Lee Eun Jae, trên mặt cũng cười lên, càng cười càng yêu mị, một chút cũng không có sự chán nản của việc thua cược.

"Em"

Đột nhiên Lee Eun Jae cảm thấy trong bụng mình quặn đau như bị dẫm đạp, đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn ôm lấy bụng ngã quỵ trên mặt đất, hắn không dám tin nhìn về phía Kim JaeJoong, thuộc hạ của hắn hoảng sợ chạy lên vây quanh, đồng loạt rút súng chĩa vào Kim JaeJoong.

"Hội trưởng, hội trưởng"

Park Myeong Su hoảng hốt nâng Lee Eun Jae dậy, y biết hội trưởng của mình đã bị trúng độc, lập tức bình tĩnh trở lại, y giao Lee Eun Jae lại cho người anh em của mình, sau đó đi về phía Kim JaeJoong, bắt cậu đưa ra thuốc giải.

"Không có thuốc giải, chỉ cần trong nửa giờ rửa sạch dạ dày, tiêm vào huyết thanh kháng độc, may ra còn có cơ may sống sót, nói cách khác..."

Kim JaeJoong không chút mảy may e sợ nhảy từ trên quầy bar xuống, tùy ý để họng súng chĩa vào mình, ung dung tiêu sái đi đến trước mặt Lee Eun Jae, nhìn khuôn mặt tái nhợt vô lực của hắn, nhẹ nhàng cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

"Lee hội trưởng, anh chịu thua cược rồi chứ?"

Lee Eun Jae hung hăng trừng mắt nhìn Kim JaeJoong, vừa phẫn hận không cam lòng vừa bất đắc dĩ, thuộc hạ của hắn vẫn còn chờ mệnh lênh của hắn để giết Kim JaeJoong, Lee Eun Jae cuối cùng nói.

"Em đi đi. Đưa tôi đến bệnh viện."

Park Myeong Su không cam lòng, oán hận hung hăng trừng mắt liếc Kim JaeJoong, nhưng trước tiên vẫn phải cứu hội trưởng của mình đã.

Y cùng thuộc hạ nâng Lee Eun Jae dậy, vội vã đưa ra xe, lo lắng thúc giục thuộc hạ lái xe thật nhanh đến bệnh viện.

"Nhớ kỹ, chỉ có nửa giờ, nếu bỏ lỡ thì trời cũng chẳng thể cứu nổi đâu."

Kim JaeJoong đi theo, hai tay đút vào túi quần, mang theo nụ cười giễu cợt độc ác, thoải mái tựa ở trên xe. Nhìn đến chiếc xe trở Lee Eun Jae vụt lao đi, phía trước còn có vài chiếc xe hung hăng mở đường, mặc kệ khiến người đi đường sợ chết khiếp, hắn cũng rất sợ.

Nụ cười trên môi Kim JaeJoong dần biến mất, máu tươi đột nhiên từ trong miệng phun ra, dọc theo khóe môi chảy xuống, thấm ướt vạt áo trước của cậu, mẹ nó, độc này là thật, Lee Eun Jae thật con mẹ nó giả dối, may mà cậu đã chuẩn bị từ trước, cả hai chiếc ly đều có bôi độc.

"Kang In, cho cậu mười phút để đến đây, không có việc gì, chỉ là nếu muộn một phút thì vừa vặn đến mà nhặt xác của tôi."

Kim JaeJoong tắt điện thoại, ôm lấy bụng mình, khom người xuống, toàn bộ sức lực trong người đều cố gắng để dựa được ở trên xe, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi nhỏ giọt xuống mặt đường.

Kim JaeJoong nở nụ cười tự châm biếm, cậu cũng đã đánh cược, cược thời gian, nguyên lai cậu cũng sợ chết.

Hết chương 42

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm