Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39

Ngày hôm sau, Kim JaeJoong vừa mới trở về liền từ trong túi áo rút ra một vật ném đến cho Jung YunHo.

"Tám giờ tối nay đến nhận hàng, bến tàu khu B ở sông Hàn. Bây giờ tôi phải đi ngủ, mệt chết tôi rồi, thật sự là một cầm thú bất mãn muốn tiết dục."

Kim JaeJoong lấy tay xoa xoa thắt lưng, cần cổ xinh đẹp vẫn còn lưu lại dấu hôn chi chít, có thể thấy tối qua Lee Eun Jae có bao nhiêu điên cuồng.

"JaeJoong, cậu hận tôi sao?"

Jung YunHo nhìn Kim JaeJoong ném tờ giấy cho hắn, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy đôi mắt của Kim JaeJoong, hắn muốn từ ánh mắt của cậu tìm ra một chút tâm tình, cho dù là thù hận đối với hắn cũng được, vì sao cậu lại kiêu ngạo như vậy, cứ luôn lãm đạm giống như trời êm biển lặng, vô luận hắn có làm gì cậu đi chăng nữa, cậu vẫn chỉ như cũ lãnh tĩnh đạm nhạt. Kim JaeJoong giống như có thể hy sinh cả tính mạng vì hắn, vì hắn vào sinh ra tử, đối với hắn trung thành tận tâm, cho dù Kim JaeJoong cao ngạo ngông cuồng từ trong xương tủy, kỳ thực cậu so với hắn còn lãnh khốc vô tình hơn nhiều.

Jung YunHo ngoài mặt lạnh lùng, mà Kim JaeJoong cậu lại giấu ở trong nội tâm, nhìn như tất thảy cậu đều thể hiện ra ngoài, nhưng thực ra trái tim lạnh lùng vĩnh viễn luôn cự tuyệt người khác ở bên ngoài.

Kim JaeJoong ngạo mạn ngông cuồng, Kim JaeJoong lãm đạm lạnh nhạt, Kim JaeJoong tuyệt tình không muốn thấu hiểu bể khổ của nhân gian, tất cả đều như đâm vào trái tim của Jung YunHo đến nhức buốt, vì cái gì Kim JaeJoong cậu lại có thể dễ dàng mạnh mẽ đối mặt với đớn đau như vậy.

Jung YunHo phẫn nộ tưởng đã xé nát được lớp vỏ ngụy trang của cậu, nụ cười giả dối của cậu. Jung YunHo tưởng đã hủy hoại được tất cả mọi thứ của Kim JaeJoong. Kim JaeJoong, cậu không phải rất sợ tôi chết sao, được thôi, vậy tôi sẽ để cậu thay tôi đi vào chỗ chết. Kim JaeJoong, tôi muốn được nhìn thấy giới hạn của cậu, dù sao cậu cũng không sợ chết, cậu không phải rất rõ ràng tôi dù chết hay sống đối với cậu cũng đều vô dụng hay sao? Cậu không phải chỉ muốn lợi dụng tôi để báo thù thôi sao?

"Anh không phải là muốn tôi lấy việc kinh doanh súng ống đạn dược này đổi lấy Ayu Mi sao?"

Kim JaeJoong dừng lại động tác, đưa lưng về phía Jung YunHo, trầm mặc hỏi.

"Đúng."

"Không hận, bởi vì tất cả thù hận của tôi đều dành cho người mà tôi đáng phải hận, anh lợi dụng tôi, tôi cũng có thể lợi dụng anh, anh là một thanh kiếm sắc bén nhất của tôi, nếu tôi muốn đối phó với bọn họ thì phải dùng loại vũ khí sắc bén nhất, tôi muốn một dao một dao cắt đi cổ họng của bọn họ, tróc da thịt của bọn họ ra thành từng mảnh, vắt cạn đến giọt máu cuối cùng của bọn họ."

Đây chính là thù hận của Kim JaeJoong, thầm kín nhưng tàn khốc âm lãnh, khắc cốt ghi tâm mà sống, cũng là nỗi bi thương đè nặng khiến cậu hít thở không thông.

Trong ngực Kim JaeJoong chỉ có thù hận, xâm chiếm toàn bộ linh hồn của cậu.

"Đây là lý do cậu nhất quyết phải ở lại bên cạnh tôi, vô luận tôi có đối xử với cậu thế nào đi chăng nữa."

Ánh mắt Jung YunHo trở nên u ám sâu xa.

"Đương nhiên còn vì một lý do quan trọng nhất."

Kim JaeJoong đột nhiên  quay đầu lại, nở nụ cười quyến rũ, vứt cho Jung YunHo một cái liếc mắt tình tứ.

"Tôi yêu Jung thiếu gia."

"Đi chết đi, đồ biến thái!"

Kim JaeJoong thích thú cười rộ lên, tránh được cái gạt tàn mà Jung YunHo ném tới trước mặt mình.

"JaeJoong, việc làm ăn đã đàm phán xong rồi?"

Sáng sớm, Kim JaeJoong vừa ra khỏi cửa đã vừa vặn chạm mặt Kang In.

Việc làm ăn? Loại giao dịch đó sao, Kim JaeJoong nở nụ cười, "Đã đàm phán ổn thỏa rồi, có Kim JaeJoong tôi ra tay chắc chắn phải xong việc, giờ tôi phải đi ngủ một giấc để tu sửa nhan sắc đã, một đêm không ngủ da đã lão hóa mất rồi."

Kim JaeJoong vỗ vỗ mặt mình, lại khiến cho Kang In chú ý.

"Phòng của cậu không phải ở trên tầng sao?"

"Tôi phải đến chỗ người yêu."

Muốn ngủ một giấc ngủ an tâm chỉ có đến chỗ của Park YooChun mà thôi, Kim JaeJoong lách qua người Kang In mà đi.

Kang In nhìn thấy rõ ràng dấu hôn trên cổ Kim JaeJoong, đột nhiên nhướn mày, muốn hỏi tối qua cậu đã làm gì, nhưng Kim JaeJoong so với cá bơi dưới nước còn nhanh hơn, chưa gì đã biến mất dạng.

Kim JaeJoong không nói không có nghĩa là Kang In chịu để mình trở thành một kẻ ngu ngốc, "Cậu tối qua rốt cuộc để Kim JaeJoong đi làm gì, nhìn cổ cậu ấy không cách nào che được dấu hôn, là đàn ông đều biết việc đó có nghĩa là gì, đừng có nói với ta Kim JaeJoong vừa đàm phán xong việc làm ăn, Lee Eun Jae liền cho một người phụ nữ tiếp đãi cậu ấy."

"Tám giờ tối nay cậu đưa mấy anh em đến khu B bến tàu ở sông Hàn nhận hàng."

Jung YunHo căn bản không thèm để ý tới chất vất của Kang In, đem mảnh giấy ném cho gã.

Kang In vừa nhìn tờ giấy là lệnh của Lee Eun Jae, đột nhiên hiểu được, "Tôi nói Lee Eun Jae bán cho cậu súng ống đạn dược, nguyên lai là vì cậu trả cho hắn cái giá khiến hắn động tâm, tôi cũng hiểu được lưu lại JaeJoong rốt cuộc là tốt ở chỗ nào rồi, đây chính là ích lợi của JaeJoong, cậu thật khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm, thất vọng, có đúng hay không sẽ có một ngày nào đó, đem tôi giống như tiền bạc để đổi lấy súng ống đạn dược?"

Jung YunHo nở nụ cười bất cần, "Kang In, chờ cậu đạt được đến tiêu chuẩn của Kim JaeJoong cái đã."

Kang In không thể nhịn nổi nữa, một quyền hướng Jung YunHo đánh qua, Jung YunHo lãm đạm ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng nghiêng đầu sang bên phải, tránh được nắm tay thô bạo của Kang In, tay phải đưa lên gắt gao tóm lấy cánh tay muốn rút về của gã.

"Cậu không phải là đối thủ của tôi."

"Nếu không phải lúc ở Nhật Bản cậu thay tôi đỡ đạn, tôi cũng chẳng muốn ở lại bên cạnh loại người vô tình vô nghĩa thối nát như cậu."

Kang In tái mặt rút tay lại, nói thế nào đi chăng nữa thì cái mạng này của Kang In cũng là do Jung YunHo cứu, gã vẫn còn nợ Jung YunHo một cái mạng.

"Vì sao lại đối xử với JaeJoong như vậy, chỉ vì cậu ấy giết người phụ nữ mà cậu thích sao?"

Kang In sắc mặt âm trầm phẫn nộ hướng Jung YunHo gầm lên.

Jung YunHo dựa vào sô pha, tay trái kẹp một điếu thuốc, đầu ngón tay chỉ về phía Kang In đang bùng phát lửa giận.

"Đây là Kim JaeJoong tự nguyện, tôi không nợ cậu ta bất cứ thứ gì, chúng tôi là cùng có lợi, ta ở cùng một chỗ với Kim JaeJoong đã bao nhiêu năm, cậu thì biết cái gì?"

Kang In yên lặng không nói gì, chỉ cần dựa vào phần thanh cao kia của Kim JaeJoong, nếu không phải là tự nguyện, sẽ không tự hạ thấp tự tôn của chính mình như vậy. Kim JaeJoong đã từng nói qua, không một ai có thể bắt ép cậu làm chuyện gì mà cậu không muốn, Kim JaeJoong cậu vì Jung YunHo làm chuyện gì cũng đều là có mục đích.

Kim JaeJoong thần bí xinh đẹp, kiêu ngạo ngông cuồng, khiến cho Kang In cảm thấy một loại sức lực phi thường mạnh mẽ, không ai có thể thuần phục cậu, khiến cho cậu phải khuất phục.

Kang In cầm lấy tờ lệnh, biểu cảm bùng phát trở về nét âm trầm, đi chuẩn bị người tối nay tiếp nhận hàng hóa.

Hết chương 39

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm