
34
Jung YunHo phái người cùng Kim JaeJoong đến Nhật Bản, Kang In cùng Jung YunHo đánh nhau một trận, sau đó giận dữ trở về DS.
Kim JaeJoong vừa một mình xuống máy bay liền bị Lee Hyuk Jae, Lee Dong Hae dùng súng áp tải đến căn cứ gặp Kim JunSu.
Kim JunSu ôm một chú chó lông trắng muốt, ngồi ở trên ghế, mang theo nụ cười của thiên thần, một bên vuốt ve chú chó, một bên có chút suy nghĩ đánh giá Kim JaeJoong.
"Anh, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt rồi, hai mươi năm qua, em vẫn rất nhớ anh, vẫn luôn tưởng tượng đến cuộc hội ngộ của hai chúng ta, rất xin lỗi lại phải gặp mặt dưới tình huống này."
Kim JaeJoong mang theo nét cười xinh đẹp, mị hoặc đến tận xương tủy, từ đáy mắt lóe lên hàn quang vừa âm trầm vừa lãnh khốc tới cực điểm, cũng lạnh đến tận xương tủy.
"Tôi căn bản không muốn nhìn thấy mặt cậu, bởi vì thấy cậu sẽ khiến cho tôi có cảm giác buồn nôn."
Lee Hyuk Jae cau mày muốn dùng súng đánh Kim JaeJoong, nhưng Kim JaeJoong nhanh hơn một bước, kéo lấy cổ tay cầm súng của Lee Hyuk Jae, bẻ gập lên phía trên, rắc một tiếng, cổ tay bị bẻ gãy, Lee Hyuk Jae bị đau vội vàng bỏ súng trong tay xuống, ôm lấy cổ tay mình, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, súng lại vừa vặn rơi vào tay Kim JaeJoong, Kim JaeJoong dí nòng súng vào huyệt thái dương của Lee Hyuk Jae, Lee Dong Hae cũng lập tức dí súng vào sau đầu cậu.
"Lee Dong Hae, cậu có tin tôi so với cậu trước tiên bắn một phát vào đầu Lee Hyuk Jae?"
Tốc độ của Kim JaeJoong nhanh đến mức khiến Lee Dong Hae đổ mồ hôi lạnh.
"Tin, bản lĩnh của anh, em rất rõ ràng, có thể đem Phương Khởi ra làm trò chơi mà xoay qua xoay lại, nhưng anh có tin hay không em sẽ hủy diệt thi thể người phụ nữ của Jung thiếu gia nhà anh."
Kim JunSu coi như không có chuyện gì mà thân mật hôn lên bộ lông trắng mượt của chú chó, rõ ràng bề ngoài là một thiên thần ngây thơ, nhưng đối với Kim JaeJoong lại là chán ghét ghê tởm.
Kim JaeJoong khanh khách cười rộ lên, cậu thuận tay bẻ lại cổ tay của Lee Hyuk Jae, khớp xương liền khôi phục lại như cũ, Kim JaeJoong nghiêng đầu liếc Kim JunSu, ngắm nghía khẩu súng trong tay một chút, sau đó ném lại cho Lee Hyuk Jae, trả vật về cho chủ.
Kim JaeJoong ngồi vào ghế sô pha đối diện Kim JunSu, Lee Hyuk Jae và Lee Dong Hae cũng cầm súng theo sau.
"Kim JunSu, mấy tay chân chó của cậu lúc nào cũng phải duy trì loại tư thế này không thấy mệt sao?"
Kim JunSu nghiêng đầu, ra hiệu cho Lee Hyuk Jae thu hồi súng, nhưng Lee Hyuk Jae vẫn do dự nhìn Kim JunSu.
"Các cậu bỏ súng xuống đi, anh ấy nếu muốn giết tôi đã sớm ra tay rồi."
Lee Hyuk Jae buông súng nhưng vẫn cùng Lee Dong Hae cảnh giác cực độ nhìn chằm chằm Kim JaeJoong, nhưng biểu tình trên mặt y đã trở nên chán nản, Kim JunSu biết y vì chuyện vừa rồi mà cảm thấy áy náy.
"Các cậu đều không phải là đối thủ của anh ấy đâu."
Kim JunSu nhàn nhạt nói một câu, Lee Hyuk Jae liền biết được cậu không hề trách tội bọn họ.
"Tôi đã tới đây rồi, cậu nhanh nhanh một chút đem cái người phụ nữ đã chết kia trả về cho Jung thiếu gia si tình của tôi đi, không phải cả Phương Khởi và Kim hội trưởng đều cảm thấy có hứng thú với một thi thể đấy chứ?"
Kim JaeJoong châm chọc cười lên khiến Lee Hyuk Jae tức giận, cảnh cáo cậu ít nhất cũng phải có chút lễ độ với chủ nhân của mình, Kim JunSu không giận, trái lại nở nụ cười.
"Em thật không nghĩ được, Jung thiếu gia lại đa tình như vậy, bằng lòng đem vệ sĩ đắc lực nhất của mình đổi lấy một người phụ nữ đã chết, đúng rồi, em quên mất người phụ nữ đó của Jung thiếu gia là do anh giết."
Kim JunSu vốn định dùng Ayu Mi để uy hiếp Jung YunHo, cậu chắc chắn rằng hắn sẽ phái ra con át chủ bài là Kim JaeJoong, nhưng cậu lại không nghĩ đến Kim JaeJoong sẽ ra tay độc ác lại khéo léo như vậy. Lee Eun Jae nói Jung YunHo và Kim JaeJoong không hòa hợp, có thể lợi dụng điểm ấy để chuyển bại thành thắng, xem ra lại bị hắn lừa gạt mất rồi.
Lee Eun Jae tạm thời sang Italy, trước khi đi còn năm lần bảy lượt nhấn mạnh, dù chỉ là một sợi lông của Kim JaeJoong cũng không được động đến, khi hắn trở về sẽ xem xét cần thận xem người của hắn liệu có bị thiếu một cọng lông nào hay không.
"Anh, vì sao lại cứ bán mạng vì Jung YunHo, hắn vô tình với anh như vậy, anh vẫn bằng lòng chịu đựng, anh không hận hắn sao?"
"Không hận, bởi vì tôi còn hận người khác hơn, cứ thử so sánh mà xem, hắn so với những người đó còn đáng yêu hơn nhiều."
Nụ cười trên mặt không che giấu nổi sát khí băng lãnh âm trầm lóe lên từ đáy mắt, khiến cho Lee Hyuk Jae và Lee Dong Hae không khỏi rút súng ra một lần nữa, Kim JaeJoong nhìn biểu tình cảnh giác của hai người họ, ngửa đầu cười lớn.
"Anh, em rất xin lỗi, chuyện của mẹ các anh là do mẹ em gây nên, bà cũng rất đau lòng vì đã hãm hại các người, nhưng bà cũng chỉ là xuất phát từ lòng đố kị mà mất hết lý trí, mới làm ra những chuyện tàn khốc như vậy, bà cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nếu đứng ở lập trường của bà, bị người chồng mà mình yêu thương nhất bỏ rơi, còn có con riêng, sẽ gây nguy hiểm đến địa vị của con trai bà..."
Kim JaeJoong cười càng thêm điên loạn, đây là lời xin lỗi không có thành ý nhất mà cậu từng được nghe, chỉ đơn giản là một câu xin lỗi là có thể khiến cho mẹ sống lại sao, những đau đớn và oán hận bọn họ gây ra cho mẹ nào có thể xóa bỏ cho được, nếu đổi lại là Kim JunSu mà xem, cậu ta còn có thể bình thản ngồi ở đó ôm chó mà nói ra những lời buồn nôn này hay không.
"Kim JunSu cậu biết không, dù có đem Phương Khởi tặng cho tôi, tôi cũng chẳng thèm nhìn ngó tới, mẹ con các người coi nó như báu vật, nhưng mẹ con tôi sẽ chẳng để tâm, nhưng hiện tại đã khác rồi, tất cả các người đều mắc nợ mẹ con tôi, những gì thuộc về chúng tôi, tôi sẽ đòi lại gấp trăm, gấp vạn lần, Kim JunSu cậu hãy nhớ kỹ lấy, cậu nợ tôi sinh mạng của mẹ, nợ máu phải trả bằng máu, nếu có bản lĩnh, hiện tại hãy lấy mạng của tôi đi, diệt trừ hậu họa, còn nếu để tôi sống mà rời khỏi Phương Khởi, tôi nhất định sẽ trở về đòi món nợ máu của các người, gấp ngàn, gấp vạn lần trả lại cho các người, tôi sẽ khiến cho cả Phương Khởi này phải chôn cùng với mẹ tôi."
Nét cười tươi như hoa, nhưng từng câu từng chữ lại ngoan độc tuyệt tình, thù hận phẫn nộ kịch liệt, sát khí thống hận ngập trời dâng trào như Diêm Vương đòi mạng. Lee Hyuk Jae và Lee Dong Hae đều bị làm cho kinh sợ, vội vàng lấy súng ra thủ thế.
"Anh, anh thật xinh đẹp, khi tức giận cũng mị hoặc lòng người như thế, khiến cho là con trai như em khi nhìn thấy cũng động lòng, không cách nào xuống tay cho được, mẹ của anh nhất định rất xinh đẹp, nếu không cha của chúng ta thà rằng vứt bỏ Phương Khởi, vứt bỏ mẹ của em, có chết cũng lựa chọn mẹ anh."
Kim JunSu nghiêng người, vươn tay vừa nhẹ nhàng vừa si mê vuốt ve khuôn mặt Kim JaeJoong, giọng nói trầm thấp, nhưng Kim JaeJoong vẫn lạnh lùng để cho cậu tùy ý vuốt ve.
"Kim JunSu cậu chơi đùa đã đủ chưa, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra, nếu muốn giết tôi, không phải dùng đến loại phương pháp xoa dịu buồn nôn này."
Kim JunSu ha hả cười rộ lên, rút tay về, dựa lưng vào thành ghế.
"Có người đối với em nghìn vạn lần nhắc nhở, đe dọa em phải giao người đủ lông đủ tóc cho hắn, hơn nữa em còn muốn từ anh tìm lại con chip bị đánh cắp, như thế nào lại giết anh được."
"Con chip bây giờ không ở trong tay tôi."
"Em biết, nhưng anh sẽ đem nó giao cho người mà anh tín nhiệm nhất, người đó đối với anh nhất định rất quan trọng, em biết người đó không phải Jung YunHo, em sẽ không đe dọa anh, mà sẽ đe dọa người đó."
Kim JaeJoong gật đầu, cười rộ lên, đều là không thông minh giống nhau, chỉ là Park YooChun tên đại ngu ngốc kia có bị mắc lừa hay không, nếu không nghe lời cậu mà giao con chip ra, khi nhận lại là thi thể của mình thì không biết sẽ có biểu tình gì.
"Bản lĩnh của anh quá lớn, thuộc hạ của em sợ rằng đều không phải là đối thủ của anh, không thể làm gì khác hơn là chịu thua anh, em cố ý mời chuyên gia đến làm cho anh một căn phòng giam, chỉ cần anh chịu vào trong đó, em sẽ lập tức trả thi thể người phụ nữ kia về cho Jung thiếu gia si tình nhà anh."
"Cậu thật xem trọng tôi, đã làm phiền rồi."
Kim JaeJoong nheo lại mí mắt xinh đẹp, yêu mị nhìn Kim JunSu.
Lee Hyuk Jae giao thi thể lại cho người do Jung YunHo phái đến, thuộc hạ của Jung YunHo gọi cho hắn, hỏi có cần đưa về Hàn Quốc hay không, Jung YunHo chỉ lạnh lùng trả lời, chỉ cần tìm một chỗ chôn cất an táng cho thật tốt.
Hết chương 34
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro