
31
Ngày hôm sau, Kim JaeJoong đúng 7 giờ ngồi máy bay đi Nhật Bản, lúc Kang In biết tin thì đã muộn, Kim JaeJoong và Jung YunHo hai người đó, đều thấu hiểu nguy hiểm như thế nào, ai cũng không muốn nhắc lại những chuyện có liên quan đến Nhật Bản, Kang In vài lần muốn hỏi, nhưng lại nghĩ đến Kim JaeJoong không muốn nói, gã cũng không hỏi nữa.
Buổi trưa, Kim JaeJoong đến nơi ở của Ayu Mi, nhưng không tìm thấy người, cậu lại quay về cô nhi viện, viện trưởng lại nói cô ra ngoài tản bộ từ sáng sớm tới bây giờ vẫn chưa thấy về, ông cũng đang muốn tìm cô. Kim JaeJoong một mình ra ngoài thôn tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy. Cậu hỏi thăm người trong thôn, có nhìn thấy người lạ đến đây hay không, có một đứa trẻ nói cho cậu, sáng sớm nhìn thấy một người con trai rất đẹp, trong tay ôm một chú chó, quả nhiên mình đã chậm một bước, ánh mắt của Kim JaeJoong liền trở nên băng lãnh.
Ayu Mi mở mắt, cô chỉ nhớ rõ buổi sáng ra ngoài tản bộ, đụng phải một người con trai chói mắt như ánh nắng mặt trời, cậu ta ôm một chú chó vô cùng đáng yêu, ưu tư ngồi xổm bên bờ sông. Ayu Mi đi qua hỏi cậu, đã xảy ra chuyện gì.
Người con trai ngẩng đầu dùng con mắt hồn nhiên nhìn cô, mang theo nét cười ngượng ngùng.
"Chị à, em bị lạc đường."
"Cậu muốn đi đâu?"
"Sân bay Haneda." Nụ cười của cậu thật thuần khiết trong sáng giống như thiên sứ vậy.
Ayu Mi chân thành nói, "Tôi đưa cậu ra thôn, ở đầu thôn có một tuyến xe đi đến sân bay Haneda."
"Cảm ơn chị, thật là làm phiền chị quá, em xin lỗi."
Người con trai cảm kích liên tục cúi rạp người, lễ phép lại rất đáng yêu.
Ayu Mi đưa cậu qua một mảnh rừng nhỏ, đi hết con đường nhỏ là đến đầu đường cái ngoài thôn.
"Cậu chờ ở đây một chút, có rất nhiều tuyến xe, ngồi trên xe một lát là tới sân bay thôi."
Người con trai lưu luyến nhìn Ayu Mi, "Chị có thể đi cùng em không?"
Tiếp theo trước mắt đột nhiên tối sầm, khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười thuần khiết của người con trai biến mất trong bóng đêm.
Ayu Mi muốn đập cửa thoát ra ngoài, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt, dù cô có cố sức đập đến mức nào, kể cả gọi lên thật to, cũng không có ai đáp lại. Cô lại bò đến trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ cũng có một chiếc khóa to, cô nhìn qua cửa sổ hướng ra ngoài, khắp bốn phía chỉ có những đỉnh núi nhấp nhô liên tiếp, chỗ này chính là giữa vùng núi sâu, cách đó không xa là những tòa nhà lớn, có năm sáu người mặc đồng phục đứng canh giữ, hung hăng cầm súng đi tới đi lui, rất giống những căn cứ quân sự trên TV.
Ayu Mi vô cùng hoảng sợ, cô thật không hiểu vì sao mình lại bị bắt tới đây, đây là căn cứ quân sự của Nhật Bản sao?
Cô chỉ duy nhất nhớ đến khuôn mặt của người con trai kia, mơ hồ nghĩ đây có thể là vì chuyện của Jung YunHo, tay cũng đập cửa đến đau nhức, tiếng cũng đã gọi đến khản cổ, bây giờ chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở trên giường.
Trong phòng cái gì cần có đều có, phòng tắm, phòng bếp, tủ lạnh, TV, điều hòa, đồ ăn đồ uống đều được chuẩn bị tử tế, nhìn gian phòng này còn nghĩ đây là phòng dành cho khách quý, tiếp đãi cô vô cùng long trọng.
Ayu Mi nhớ lại lời nói của Jung YunHo, bảo cô hãy chờ hắn đón cô về Hàn Quốc, cô chăm chú nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, tâm trạng bất an dần dần bình tĩnh trở lại.
Chìm đắm trong không gian vắng vẻ tĩnh lặng, Ayu Mi đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, thật muốn được gặp lại cậu một lần nữa, chậm rãi nhắm mắt lại muốn ngủ.
Ayu Mi ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại đã là 3 giờ, trời mới hửng sáng, ánh trăng yếu ớt từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng, trong đầu giống như bị say xe, nhất định là di chứng của thuốc mê. Cô từ trên giường ngồi dậy, muốn tìm nước để uống. Đột nhiên cảm nhận một trận gió ập tới, gió từ núi thổi ra rất lạnh, khiến cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Vừa lúc ngọn gió kia thổi tới, một thân người thon dài lúc ẩn lúc hiện từ trong tấm rèm cửa tung bay đi ra, cánh cửa sổ một lần nữa được đóng lại cẩn thận.
Ayu Mi kinh ngạc trừng to mắt, hai tay gắt gao che miệng, ngăn một tiếng kêu sợ hãi muốn bật ra, nương theo ánh trăng nhìn rõ thân người kia, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển thành vui sướng, tròng mắt dần trở nên ướt át.
Người đó hướng cô làm một động tác ra hiệu im lặng, ở trong phòng dò xét một lượt, sau cùng tầm mắt nhìn đến một bó hoa tươi tắn đẹp đẽ đặt trên bàn, cười cười thấu hiểu, ra hiệu cho Ayu Mi đứng quay lưng về phía bó hoa, nơi đó chính là chỗ cất giấu máy theo dõi. Cậu đi tới trước bàn chọn ra một bản hòa âm, bỏ vào máy CD, khúc nhạc bi thương dần vang lên.
"Sao anh lại đến đây?"
Ayu Mi vừa vui mừng lại vừa lo lắng không ngớt, cô biết ở nơi này nhất định rất nguy hiểm.
"Jung thiếu gia sai tôi đón cô đến Hàn Quốc."
Kim JaeJoong cong khóe môi lên thành một nụ cười mê hoặc, xinh đẹp đến mức khiến Ayu Mi cũng phải thất thần, người con trai này so với lần đầu tiên gặp mặt lại càng tuấn mỹ hơn.
"Các người rốt cuộc là ai?"
Ayu Mi biến bọn họ nhất định không phải người tầm thường.
Kim JaeJoong cùng cô sóng vai tựa vào bàn, để thuận lợi cho việc nói chuyện, nhưng động tác có phần thân thiết như vậy lại khiến cho Ayu Mi không ngừng động tâm, cúi đầu e thẹn.
"Đã từng nghe đến Đông Thần chưa?"
Ayu Mi mờ mịt lắc đầu, nhưng vừa nghe qua tên đã biết lai lịch không nhỏ, Kim JaeJoong khanh khách cười lên, cũng đúng, một người dân Nhật Bản nhỏ bé sao có thể biết đến tổ chức hắc đạo của Hàn Quốc được.
"Còn Phương Khởi?"
Ayu Mi chần chừ một lúc sau đó lập tức gật đầu.
"Đông Thần cũng giống như Phương Khởi, là tổ chức hắc đạo lớn nhất của Hàn Quốc, Jung YunHo chính là thiếu gia của Đông Thần, là chủ nhân của tổ chức TX mới được sáng lập, mà TX so với Đông Thần cũng không hề thua kém."
Ayu Mi kinh ngạc hé miệng, Phương Khởi chính là tổ chức lớn nhất Nhật Bản, hắc bạch đạo và thương giới cùng đều chia ra ba thế cân bằng, mạch máu của Nhật Bản, cả Đông Thần, hay thế lực của TX tại Hàn Quốc, sức ảnh hưởng đối với Phương Khởi cũng đều như nhau.
"Tôi là vệ sĩ của Jung thiếu gia, cô hiện tại đang bị người của Phương Khởi giam giữ, đây là một phân hội của Phương Khởi, xem ra Kim JunSu chưa kịp thay đổi chỗ giam giữ cô, nhưng ở đây canh gác cũng rất nghiêm ngặt, rất ít người có thể vào đây, mà bình yêu vô sự ra ngoài."
"Vậy anh vào bằng cách nào?"
Ayu Mi lo lắng xoắn ngón tay.
"Tôi đang nói chính đến là những người hiểu biết, tỷ như Jung thiếu gia."
Kim JaeJoong nghĩ đến lại buồn cười, nhưng vẫn là không muốn để hắn mất mặt trước người phụ nữ của mình. (><")
"Vậy anh đưa tôi ra ngoài bằng cách nào?"
Ayu Mi lo lắng nhìn Kim JaeJoong, cô không muốn cậu vì mình mà gặp nguy hiểm.
"Tôi chỉ nói tự mình ra ngoài, nếu mang theo cô nữa tôi đây chỉ còn một con đường chết."
Nụ cười trên môi Kim JaeJoong tan biến, cậu chăm chú nhìn người con gái trước mặt mình.
"Anh mau đi nhanh đi, không cần để ý đến tôi."
Cô quả nhiên chuyển thành nóng ruột bất an.
"Cho dù cô chỉ ở lại Phương Khởi một ngày một đêm, tôi nếu không cứu cô, Jung thiếu gia nhất định sẽ xông vào Phương Khởi cứu cô ra ngoài, tôi không bao giờ cho phép Jung thiếu gia chỉ vì một người con gái mà gặp phải nguy hiểm."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ayu Mi hoang mang không ngớt, nếu cứu cô đi cùng Kim JaeJoong sẽ gặp nguy hiểm, nếu không cứu cô, Jung YunHo nhất định sẽ mạo hiểm tới đây.
"Chỉ còn một cách, diệt trừ tận gốc hậu họa, sự tồn tại của cô sẽ chỉ khiến cho Phương Khởi có cớ uy hiếp Jung thiếu gia, sự tồn tại của cô, sẽ gây nguy hiểm đến an toàn của Jung thiếu gia."
Ayu Mi nhìn người con trai lạnh lùng kia, tròng mắt u lãnh, cô mới hiểu rốt cuộc cậu tới đây để làm gì, tim của cô giống như bị dao cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
Nguyên lai trong suy nghĩ của câu, sự tồn tại của cô chỉ là một quả bom hẹn giờ, đơn giản chỉ là uy hiếp đến sự an toàn của chủ nhân cậu, sở dĩ cậu đến đây là để loại bỏ cô.
Ayu Mi biết mình căn bản không xứng với người con trai tuấn mỹ như thần thánh không bao giờ có thể chạm tới này, đối với cậu bất quá chỉ là một người khách qua đường, có lẽ bởi vì chính mình may mắn được cậu lựa chọn cứu giúp cho chủ nhân của cậu.
Ayu Mi nở nụ cười, cười đến thê lương, tuyệt vọng, cô lần đầu tiên dùng ánh mắt đặc biệt can đảm đối diện với cậu, tràn ngập ý nghĩ mạnh mẽ, và yêu thương.
"Sở dĩ tôi phải chết có đúng không?"
Cô nhìn vào mắt cậu, thấy được trong đó không có một chút nào thương tiếc, nhìn cậu vẫn như cũ lạnh lùng hờ hững gật đầu. Cuối cùng còn mang theo nụ cười xinh đẹp động lòng người, kỳ thực người con trai này rất vô tình, lạnh lùng tàn nhẫn, ngoài mặt nhiệt tình như lửa, nhưng sâu thẳm bên trong lại lãnh khốc tuyệt tình. Nhưng chỉ có thể là người con trai như vậy mới khiến cho cô cảm thấy yêu thương, khiến cho cô can tâm vì cậu mà liều lĩnh lao đầu vào chỗ chết.
"Là anh sẽ giết tôi sao?"
Nước mắt cua Ayu Mi từ khóe mắt chảy xuống, lúc này cô cảm thấy chết cũng không có gì đáng sợ, cha đã đợi sẵn ở thế giới bên kia rồi, nhưng khiến cho cô đau lòng chính là cô chỉ giống như một thứ đồ vật nhỏ, đối với tâm tư thâm trầm sâu lắng như biển rộng của người con trai kia không có một chút rung động nào hết.
"Cô phải chết, không còn sự lựa chọn nào khác."
"Tôi không nên khiến chủ nhân của anh phải chết vì mình, nhưng tôi chỉ chết vì một người duy nhất, anh nhớ kỹ, trên đời này người con trai có thể khiến cho tôi can tâm tình nguyện trả giá bằng sinh mạng của mình... chỉ có anh."
Ayu Mi cười trong nước mắt, thê lương đập vào mắt Kim JaeJoong.
Ra là vậy, sự thật đúng như lời mình nói, cô ấy thực sự yêu mình, Kim JaeJoong bắt đầu không hiểu, cô gái này vì sao lại cố chấp bướng bỉnh như vậy?
"Nói cho tôi biết tên của anh được không?"
"Kim JaeJoong."
"Kim JaeJoong, bây giờ tôi phải chết như thế nào, là tự sát, hay để anh ra tay?"
Cô tình nguyện để cậu ra tay.
Kim JaeJoong đưa cho cô một viên thuốc màu đỏ.
"Lần này mới là thật."
Lần trước là thuốc giả, lần này có một cơ hội tốt như vậy, cô kiên quyết nhận lấy từ tay Kim JaeJoong, không chút chần chừ nuốt vào, sợ rằng chính mình sẽ hèn nhát, cô muốn để lại cho người con trai mình yêu thương một khuôn mặt hoàn mỹ nhất.
"Nó sẽ không khiến cho cô phải chịu đau đớn."
Kim JaeJoong nghĩ rằng tốt nhất là cho cô một viên thuốc độc không có đau đớn.
Ayu Mi ngược lại nở nụ cười, kỳ thực chỗ đau đớn nhất chính là trong lòng cô, quả nhiên viên thuốc này uống vào không thấy đau, nhưng ý thức chậm rãi trở nên mơ hồ, tựa như buồn ngủ.
"Có thể ôm tôi một cái không, tôi rất lạnh." Cô rất muốn được chết trong vòng tay của cậu.
Kim JaeJoong do dự một chút, nhưng rồi cũng vươn tay ôm cô vào lòng.
Ayu Mi tháo sợi dây chuyền xuống, bỏ vào tay Kim JaeJoong.
"Trả lại cho anh ấy, nói anh ấy hãy tìm cho nó một chủ nhân khác xứng đáng hơn." Ayu Mi vươn tay xoa lên khuôn mặt Kim JaeJoong.
"Anh là thiên sứ của em."
Bàn tay Ayu Mi từ trên mặt Kim JaeJoong trượt xuống, mang theo nét cười, tựa như đang ngủ say, Kim JaeJoong bế cô đặt lên giường.
Bản nhạc trong đĩa CD sục sôi những giai điệu cuối cùng, Kim JaeJoong biến mất ngoài cửa sổ dưới ánh trăng.
Kim JaeJoong nghĩ đến Ayu Mi là một cô gái dũng cảm lại thiện lương như vậy, muốn dùng cái chết để đổi lấy một vị trí nhỏ nhoi trong lòng cậu, nhưng ngay cả một vị trí nhỏ nhoi ấy cậu cũng không thể cho cô, bởi vì trong lòng cậu đã chết từ lâu, không còn yêu thương mà chỉ có hận thù. Đã định sẵn cả đời này sẽ làm một người đeo trên lưng gánh nặng của một mối thù sâu đậm, cũng sẽ quyết không lấy vợ.
Kim JaeJoong không hề lưu lại nơi này, lập tức quay trở về Hàn Quốc.
Hết chương 31
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro