Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29

Thứ Kang In thông thạo nhất chính là đánh nhau, cho nên chăm sóc người bệnh khi ngẫm lại lại khiến cho gã đau đầu, cũng may có Ayu Mi, mỗi ngày Ayu Mi đều dốc lòng săn sóc cho Jung YunHo, đổi thuốc bôi thuốc, lau rửa thân mình (Jung YunHo nếu có thể tự mình lau sẽ không để cho Ayu Mi động tay vào), nói chuyện phiếm cùng hắn, tuy rằng đều là cô nói, khuôn mặt Jung YunHo chỉ trầm tư không chút thay đổi, nhưng Ayu Mi vẫn thật tỉ mỉ nói cho hắn nghe.

Vì sự an toàn, trừ Ayu Mi và viện trưởng cô nhi viện không một ai khác biết Jung YunHo đang dưỡng thương ở đây, thân thể hắn khôi phục đặc biệt nhanh, Ayu Mi vì sự phục hồi sức khỏe của Jung YunHo mà cảm thấy vui mừng, Kang In hiểu được đó phải là nhân tài đã trải qua đặc huấn mới có thể chữa trị cho mình phục hồi nhanh như vậy.

Kang In hỏi có nên gọi điện về Hàn Quốc hay không, Jung YunHo lắc đầu, hắn không muốn chuyện này trở nên phức tạp thêm.  Jung YunHo nhìn Kang In cất di động đi, "Kim JaeJoong đâu?"

Jung YunHo vừa thuận miệng hỏi, khiến cho Kang In chợt thất kinh không biết nên trả lời ra sao, "Còn chưa quay về Hàn Quốc sao?"

Jung YunHo hỏi tiếp, Kang In thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không liên lạc được với JaeJoong."

"Kang In, cậu nói xem, nếu JaeJoong trở về biết được chúng ta đi Nhật Bản, có thể phát điên lên hay không?"

Jung YunHo mang trên mặt nét cười tự giễu, tùy ý liếc mắt nhìn Kang In một cái, lại khiến cho gã có cảm giác bị nhìn thấu.

"Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất trước tiên phải đuổi cậu ta quay về Hàn Quốc."

Kang In vội vàng lấy cớ đói bụng rồi đi ăn cơm.

Trước khi bọn họ đến Nhật Bản, Kim JaeJoong đột nhiên nói với Jung YunHo muốn có vài ngày nghỉ, Kang In rất ngạc nhiên, rốt cuộc Kim JaeJoong muốn làm gì, nhưng cậu chỉ vỗ vỗ mặt gã nói, nếu nói cho cậu rồi thì sẽ không phải gọi là việc riêng.

Kang In tự mình đưa cậu đến sân bay, Kim JaeJoong lại một lần nữa dặn dò Kang In phải xem chừng Jung thiếu gia, ngàn vạn lần không được để cho hắn đi Nhật Bản, cậu đi sang Mỹ tầm hai ngày sẽ trở lại ngay. Nhưng Kang In dù muốn cũng làm sao ngăn cản nổi Jung YunHo, Kim JaeJoong suy nghĩ mất nửa ngày, lại từ Mỹ đổi đường bay sang Nhật Bản, chủ tớ nhà này không biết đang làm ra trò lừa bịp gì, thay nhau giấu diếm.

"Kang In, chuẩn bị đi, hôm nay tôi nghĩ cách đưa hai người ra ngoài, theo bến tàu đi ra sân bay."

Nơi này do người của Lee Eun Jae canh gác, tuy rằng cách sân bay Haneda không xa nhưng vẫn có người của Phương Khởi. Kim JaeJoong nhanh tay nhét điện thoại xuống dưới gối, thay lên mặt một nụ cười quyến rũ, một mặt nạ ngụy trang xinh đẹp nhất, kiều diễm động lòng người.

Một lát sau Lee Eun Jae đi đến, nhìn Kim JaeJoong im lặng nằm sấp trên ghế sa lon, đầu gối lên cánh tay, lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mi dài rũ xuống, yên lặng lười biếng như một chú báo nhỏ đang nghỉ ngơi, xinh đẹp, tùy tính, ung dung thần bí lại mê người.

Lee Eun Jae nhìn thấy trong lòng liền cuộn lên, hắn cởi áo khoác và găng tay ra, phất tay cho thuộc hạ lui ra ngoài.

"Bảo bối, ngủ sao?"

Lee Eun Jae mang theo nét cười cưng chiều, ngồi xuống bên người Kim JaeJoong, luồn tay vào mái tóc mềm mại đen mượt của cậu, nhẹ nhàng âu yếm, cảm giác vô cùng tốt, giống như đang được chạm vào loại tơ tằm hảo hạng, trơn nhẵn mềm mại, hút lấy tay hắn không muốn buông.

Kim JaeJoong mở to mắt, liếc hắn một cái, hàng lông mi thật dài lại rũ xuống, vừa giống làm nũng lại vừa như trách cứ.

"Như thế nào lại không vui, có phải đã buồn quá rồi không, tôi đưa em ra ngoài chơi một chút."

Lee Eun Jae thân mật kề sát bên Kim JaeJoong, khẽ hôn lên mái tóc của cậu.

"Tôi nhớ nhà."

Kim JaeJoong trở mình, ngẩng đầu nhìn Lee Eun Jae, khóe miệng mang theo nụ cười quyến rũ, trêu chọc hắn.

Hết kiên nhẫn, Lee Eun Jae giảo hoạt cười lên, chính mình nhốt cậu ở đây không ít thời gian, đã hơn một tuần rồi.

"Em muốn gấp rút cùng tôi lên giường như vậy sao?"

Lee Eun Jae nheo mắt, tròng mắt từ màu xanh biếc biến thành màu lục, lộ ra lửa dục.

"Anh không muốn tôi sao?"

Kim JaeJoong quàng tay qua gáy Lee Eun Jae, kéo gần khoảng cách giữa hai người, phiến tình dán sát bên tai hắn mà khiêu khích.

"Muốn, muốn em đến mức trái tim đều đau."

Dục vọng trong mắt hắn dâng lên, Lee Eun Jae gục đầu vào cần cổ duyên dáng của Kim JaeJoong, dùng môi mút lấy, cơ thể Kim JaeJoong sở hữu một mùi hương sạch sẽ tươi mát hấp dẫn thấm vào giác quan thần kinh của Lee Eun Jae, khiến cho hắn mê loạn không thôi. Nếu không phải vì muốn Kim JaeJoong ở thêm vài ngày, hắn đã sớm đem cậu đặt dưới thân, giảm bớt ý nghĩ muốn chiếm giữ thân thể cậu đến mức khiến hạ thân hắn đều trướng đau.

"Vậy còn chờ gì nữa."

Kim JaeJoong mị nhãn như tơ, trêu chọc khiêu khích Lee Eun Jae. Dục vọng ngủ đông giống như con rắn độc âm hiểm được giải phóng, không chút kiêng nể vùng ra, Lee Eun Jae hít sâu một hơi, ở trên ghế sa lon ôm lấy Kim JaeJoong.

"Bảo bối, chúng ta đổi chỗ thoải mái hơn một chút."

Kim JaeJoong cảm giác được hạ thân người phía trên mình đã cứng lên, liếc nhìn Lee Eun Jae, nở ra nụ cười xinh đẹp, vươn tay nhéo một cái, hạ thân đã muốn trướng đau, lại bị cậu trêu đùa như vậy, càng thêm khó chịu. Lee Eun Jae thở hổn hển.

"Yêu tinh."

Đem Kim JaeJoong ném lên giường, nóng lòng xé mở áo của cậu, khác với phụ nữ yếu đuối, thân thể mảnh khảnh rắn chắc còn có sự mềm dẻo, làn da so với phụ nữ còn trắng mịn hơn, lấp lánh giống như được phủ một lớp mật ong.

Lee Eun Jae gầm lên một tiếng, ép người xuống, cuồng loạn hôn lên làn da trắng nõn mê người kia, hắn đối với thân thể này khao khát đã lâu, khao khát đến mức nội thương vì phát nghẹn, hắn nghĩ muốn ôn nhu một chút, nhưng dục vọng khiến cho hắn trở nên thô bạo, nôn nóng muốn đem người dưới thân nuốt vào trong bụng.

Hơi thở gấp gáp trộn lẫn với mùi vị tình dục, khiến trong không khí tản ra thứ mùi của dục vọng, hai tay Kim JaeJoong găm chặt lấy người Lee Eun Jae, ưỡn thân trên lên, những nụ hôn rải xuống trên người ngày càng nhiều, nhưng trong đáy mắt lại là một tầng băng lãnh, tràn lên sát khí ẩn nhẫn căm thù tới tận xương tủy.

Dục vọng của Lee Eun Jae kéo đến quá nhanh, quá mạnh mẽ, nông nổi cuồng loạn đến quên hết tất thảy, hơi thở nguy hiểm từ trên người Kim JaeJoong tản ra, một mùi vị thôi thúc khiến cho Lee Eun Jae đánh mất hết lý trí, Kim JaeJoong luồn tay xuống dưới gối, nắm lấy chiếc điện thoại, sau đó vùi đầu bên tai Lee Eun Jae.

"Này cưng, anh đã đồng ý đáp ứng tôi một chuyện, đừng quên."

Thanh âm ngọt ngào kiều mị của Kim JaeJoong khiến Lee Eun Jae nhiệt huyết đều sôi trào.

"Lee Eun Jae tôi đã nói được thì sẽ làm được." Thanh âm khàn khàn đè nén dục vọng muốn bùng phát.

"Tôi đều đã nằm dưới anh rồi, anh phải làm ra chút thành ý mới đúng."

Lee Eun Jae đột nhiên dừng lại, ánh mắt giăng ngập lớp sương mù của dục vọng nhìn Kim JaeJoong vài giây, sau đó nở nụ cười tà khí.

"Em muốn tôi làm thế nào?"

"Gọi điện thoại cho thuộc hạ của anh, thả cho Jung thiếu gia của tôi rời đi."

"Bảo bối, em chọn thời gian đàm phán thật đúng lúc."

Hạ thân của Lee Eun Jae tuy rằng gần như muốn nổ tung, nhưng hắn vẫn tỉnh táo lại, phân tích lợi và hại đối với mình.

Kim JaeJoong yêu dã lướt tay trên người Lee Eun Jae, khiêu khích câu dẫn đem từng chiếc cúc áo lộn xộn của hắn cởi ra, đặt tay trên một lớp lông ngực cường tráng của hắn, lúc mạnh lúc nhẹ mà ve vuốt, ánh mắt trong vắt như hồ nước nổi lên mị hoặc trêu chọc, cùng với đôi môi đỏ mọng ướt át dụ dỗ hắn.

Lee Eun Jae cuồng nhiệt hôn lên môi Kim JaeJoong, dây dưa triền miên, sau đó đẩy mạnh cậu ra, cầm lấy chiếc điện thoại gọi cho thuộc hạ của hắn, thu xếp mọi việc thật ổn thỏa, sau đó ném điện thoại lên đầu giường.

"Bảo bối, khu C sân bay Narita, lúc 1 giờ sáng, hoán đổi người bảo vệ trong mười lăm phút, tôi chỉ có thể cho mười lăm phút, Jung YunHo nếu có thể trốn ra ngoài, sẽ rời khỏi Nhật Bản, còn nếu không trốn được, tôi đây cũng lực bất tòng tâm."

Con rắn độc âm hiểm giả dối, nhất định phải ăn mình thật sạch sẽ mới can tâm, đến mức chỉ còn 5 6 giờ nữa thôi, vẫn cho là đủ thời gian.

"Tôi biểu hiện như vậy đã đủ thành ý hay chưa?"

Lee Eun Jae nắm lấy chiếc cằm tinh tế của Kim JaeJoong, dán vào đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cậu mà mút lấy.

Kim JaeJoong yêu diễm cười trừ.

"Vậy có phải hay không đến lượt JaeJoong biểu hiện ra thành ý rồi? Tôi muốn đòi lại thù lao của mình."

Lee Eun Jae dù một chút thiệt thòi cũng không muốn lấy, ngược lại hắn phải đòi lại gấp mười, gấp trăm lần.

Nụ cười của Kim JaeJoong càng lúc càng xinh đẹp, luồn tay qua gối hướng về phía chiếc điện thoại vẫn nằm lăn lóc ở đầu giường.

"1 giờ, khu C sân bay Narita, mười lăm phút."

Lời vừa dứt, liền buông điện thoại trong tay ra.

Lee Eun Jae kéo áo Kim JaeJoong xuống, một lần nữa áp chế cậu, trầm luân mê loạn, nhìn Kim JaeJoong vô lực dâng hiến cho hắn cơ thể của cậu, càng thêm ý loạn tình mê, lửa dục cuồng loạn lại bùng cháy. Lee Eun Jae thô bạo ôm lấy Kim JaeJoong, đường lưng cong duyên dáng gợi cảm, làn da trắng nõn không chút tỳ vết mê hoặc Lee Eun Jae, thanh khiết xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt tràn ngập sắc dục của hắn.

Trong không gian tản ra hơi thở dâm mĩ, rên rỉ thở dốc dồn dập thô bạo, hai thân thể trần trụi liều chết triền miên.

"Ayu Mi, chờ tôi, tôi sẽ trở về đón cô."

Jung YunHo lấy sợi dây chuyền hình thánh giá trên ngực xuống, đeo vào cổ cho Ayu Mi, đó là di vật mà mẹ hắn để lại cho hắn, lúc nào hắn cũng mang trên người mình.

Ayu Mi mờ mịt mất mát đứng trên bến tàu, nhìn chiếc thuyền xa dần rồi biến mất giữa trời chiều, cô còn không biết làm sao mình đứng nổi, một trận cô đơn lạnh lẽo chưa từng có ập tới trong lòng.

Kim JaeJoong nhìn lên kim đồng hồ đã chỉ đến số hai, vậy là Jung thiếu gia đã ra khỏi Nhật Bản, cậu liếc nhìn qua Lee Eun Jae vẫn đang say ngủ, trong mắt mang theo tia giễu cợt âm lãnh, thật sự là không biết mệt, liều mạng mà làm tình.

Kim JaeJoong mặc lại quần áo tử tế, đem đồ đạc cất thật kỹ, đứng lại bên người Lee Eun Jae, sát khí âm trầm lãnh khốc đột ngột nổi lên.

"JaeJoong." Lee Eun Jae đang mê man trong giấc mộng vẫn tha thiết gọi tên Kim JaeJoong, giữa lúc đó ngân châm lóe lên lại được thu hồi, sát khí âm lãnh cũng biến mất.

Kim JaeJoong mang theo nụ cười giễu cợt, "Hẹn ngày gặp lại." , sau đó giống như báo đen yên lặng biến mất trên cửa sổ.

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm