
28
Lee Eun Jae không hạn chế tự do thân thể của Kim JaeJoong, nhưng hắn nói với cậu, phạm vi thế lực mà hắn có thể bảo vệ chỉ có một mình khu Koto này, nếu đi xa hơn hắn cũng không thể đảm bảo JaeJoong cùng Jung YunHo được an toàn.
Kim JaeJoong cho hắn một cái hôn yên tâm, "Yên tâm đi, nếu Jung thiếu gia nhà tôi không ra khỏi Nhật Bản, tôi cũng không thể bỏ đi được."
Khiến cho Lee Eun Jae tức đến nghiến răng trèo trẹo, hắn chính là ghen tị với Jung YunHo đến phát cuồng, dựa vào cái gì Jung YunHo vô duyên vô cớ cũng có được Kim JaeJoong, khiến cho cậu có thể vì hắn mà vào sinh ra tử, còn Lee Eun Jae hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Kim JaeJoong vì người đàn ông khác mà can tâm tình nguyện tận trung bán mạng.
Lee Eun Jae từng gặp qua Jung YunHo, biết hắn và Kim JaeJoong không có loại quan hệ đó, thậm chí trên đạo còn truyền tai nhau Jung YunHo đối với sự sắp đặt Kim JaeJoong bên cạnh hắn vô cùng bất mãn, chỉ là do Kim JaeJoong nhất quyết muốn đi theo Jung YunHo khiến cho hắn giận phát điên lên.
Jung YunHo là người hắn phải diệt trừ, hắn muốn Kim JaeJoong thấy rõ thực lực của hắn còn mạnh hơn Jung YunHo nhiều, phải khiến cho cậu hiểu rõ hắn mới là người đàn ông cả đời này của cậu, nhưng giết Jung YunHo bây giờ chưa phải lúc, hắn muốn mua chuộc trái tim của Kim JaeJoong, trước tiên phải thả cho Jung YunHo một con ngựa.
Lee Eun Jae hắn nếu muốn cùng đàn bà đều không phải dùng chút sức lực hay suy nghĩ, bọn họ đều tự nguyện nhảy lên giường hắn, Lee Eun Jae không ham mê đàn ông, cũng không chơi đùa với đàn ông, nhưng khi nhìn thấy Kim JaeJoong, cả người hắn đều trở nên điên dại, vắt óc không tiếc tài sản muốn cướp người từ tay Jung YunHo, muốn chiếm làm của riêng, Kim JaeJoong hắn nhất định phải có được người này, người con trai xinh đẹp cao quý lại thanh cao mị hoặc.
Lee Eun Jae sắp xếp ổn thỏa cho Kim JaeJoong, cũng không vội đòi một đêm thù lao của cậu, ngược lại đối đãi giống như tình nhân, ôn tồn chăm sóc, tác phong nho nhã lễ độ, Lee Eun Jae không phải thừa thãi thời gian, chỉ là hắn muốn Kim JaeJoong ở lại lâu một chút, Kim JaeJoong rất rõ ràng, cậu ở lại đây bao lâu, Jung thiếu gia cũng sẽ được tu dưỡng phục hồi từng ấy thời gian, thân thể của Jung thiếu gia hiện tại có muốn cũng không thể rời khỏi Nhật Bản.
"Bảo bối, chờ tôi về rồi sẽ đưa cậu đi ăn thịt bò bít tết."
Lee Eun Jae hôn lên trán Kim JaeJoong, sau đó cùng thuộc hạ của hắn vội vã rời đi.
Kim JaeJoong cười cười phất tay với hắn, chờ hắn đi khỏi, mới lấy điện thoại di động ra, "Kang In, tôi không sao, chờ cơ hội đưa Jung thiếu gia ra khỏi Nhật Bản."
Kim JaeJoong nói xong lập tức kết thúc cuộc gọi, trong thời gian ngắn như vậy nhất định không thể tra ra vị trí của đối phương.
Jung YunHo mở to hai mắt, đại não trống rỗng, hắn giống như được nhìn thấy mẹ của mình, ánh mắt ôn nhu đầy yêu thương kia, hắn cố gắng vươn tay muốn giữ lấy hình ảnh mẹ mình trong mơ, cuối cùng lại mang theo nụ cười của một đứa trẻ chìm lại vào bóng đêm, nhưng hắn cũng giữ lại được cánh tay của mẹ mình rồi, sự ấm áp này đã lâu rồi mới có thể cảm nhận.
Ayu Mi nhìn cánh tay mình bị nắm lấy, bởi vì ánh mắt khát khao giống như một đứa bé kia khiến cô không đành lòng rút lại.
Jung YunHo giữ được tay của cô, một lần nữa an tâm chìm sâu vào giấc ngủ, Ayu Mi yên lặng ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn Jung YunHo, người đàn ông này tuy rằng rất tiều tụy, sắc mặt cũng rất kém, nhưng lại đặc biệt anh tuấn đẹp trai, ngũ quan hoàn mỹ sắc sảo giống như điêu khắc, tuấn tú cương nghị, trong khi hôn mê vẫn còn giữ được khí phách vương giả.
Ayu Mi phát hiện mình đã nhìn ngắm người đàn ông này đến ngây ra, khuôn mặt chợt nóng bừng, bất quá từ khi làm y tá đến nay đây là người bệnh đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Buổi chiều Jung YunHo tỉnh lại, nhưng lại cảm thấy đây là giấc ngủ an ổn nhất từ trước đến nay của hắn, hắn như cảm nhận được hơi thở của mẹ vây quanh mình, trong lòng thực yên tâm như trước năm tám tuổi.
Sau khi tỉnh lại, hắn mới thấy rõ người đang chăm sóc mình là Ayu Mi, không phải mẹ. Jung YunHo hiểu được cũng thấy buồn cười, mẹ khi hắn lên tám tuổi đã qua đời rồi, nhưng trên người Ayu Mi lại có được hương vị của mẹ, thiện lương, ôn nhu, ngay cả ánh mắt hiền thục cũng giống nhau như vậy, vừa gặp cô đã cho hắn cảm thấy yên tâm, Jung YunHo thất thần tham lam nhìn chằm chằm vào cô gái có bóng dáng của mẹ mình.
Ayu Mi bị Jung YunHo nhìn chằm chằm, trên mặt dần nóng lên, "Anh có muốn uống nước không?"
Nhưng đối phương còn chưa trở về thực tại, vẫn say mê nhìn cô, Ayu Mi vươn người rót cho hắn một cốc nước, che dấu sự xấu hổ của mình.
Cô dùng sức nâng Jung YunHo dậy, bởi vì hành động này động đến vết thương của hắn, đau đớn chợt kéo tới, khiến cho Jung YunHo nhăn mày, Ayu Mi vội vã lấy gối chèn vào phía sau hắn, chống đỡ thân thể to lớn của hắn, khiến cho hắn thoải mái một chút, đưa cốc nước tới trước miệng hắn, Jung YunHo liền đỡ lấy cốc nước uống hết, cảm giác cổ họng đã tốt hơn nhiều, mở miệng hỏi.
"Kang In đâu?" Thanh âm khàn khàn chói tai, ngay cả hắn cũng nhíu mày.
"Kang In ra ngoài thăm dò tin tức." Vừa nhận được điện thoại của Kim JaeJoong, Kang In liền đi ra ngoài, đã hơn nửa giờ rồi, gã phải về rồi mới đúng.
"Cô là ai, cô đã cứu tôi?" Jung YunHo nghĩ nếu Kang In yên tâm giao mình cho cô gái này, cô ta hẳn là đáng tin cậy.
"Kang In cứu anh từ dưới biển lên, vừa lúc gặp phải tôi, cho nên tôi đã cứu anh trở về." Ayu Mi theo lời dặn dò của Kang In nói lại với Jung YunHo, nhưng cô vừa nói dối liền đỏ mặt, cầm lấy cốc nước của Jung YunHo rồi quay lưng đi, sợ hắn nhìn thấu.
"Đây là đâu?"
"Cô nhi viện ở ngoại ô, nơi này là vùng nông thôn, rất an toàn."
Jung YunHo chợt hiểu ra, không phải là Kang In tin tưởng cô, mà chỉ có cô để tin tưởng mà thôi.
Jung YunHo nhìn đến vết thương đã được khâu lại trên ngực mình, nghi hoặc hỏi, "Là cô khâu sao, viên đạn đã được lấy ra rồi?"
Ayu Mi bị hỏi không biết nên trả lời ra sao, vừa lúc Kang In từ bên ngoài trở về.
"YunHo, cậu tỉnh rồi."
Kang In vui mừng vỗ vỗ bả vai của Jung YunHo, bởi vì dùng sức nên động tới vết thương của hắn, Jung YunHo nhếch miệng, "Đồ đầu gấu nhà cậu, là vì xả hận nên mới dùng sức mạnh như vậy sao?"
Kang In cười hì hì, còn có thể mắng gã đầu gấu, chứng tỏ hắn không có việc gì, người ta đã thay mình đỡ đạn, muốn mắng chửi gì thì cứ việc.
"Là Ayu Mi tiểu thư đây lấy viên đạn ra cho cậu, cô ấy là bác sĩ ở vùng này, may mắn viên đạn chỉ mắc kẹt ở ngoài da, nếu không đã phiền phức lớn, YunHo cậu cũng quá yếu ớt rồi, chỉ một viên đạn đã sợ đến chết ngất tận mấy ngày."
"Kang In, bên ngoài tình hình thế nào?" Sợ là Phương Khởi đã điều động toàn bộ người của bọn họ rồi, tất cả các tuyến đường giao thông của Nhật Bản đều bị phong tỏa nghiêm ngặt.
"Giống như dự đoán của cậu, cứ yên tâm dưỡng thương đi, chờ Phương Khởi điều tra không được gì, nới lỏng vòng vây rồi, sẽ giả trang tìm cách ra ngoài."
Kỳ thực vùng ngoại ô này việc điều tra đã được nới lỏng, nhất định Kim JaeJoong đã cùng Lee Eun Jae trao đổi được gì đó, Lee Eun Jae đã đạt được thỏa thuận, Kim JaeJoong nói gã hãy chờ tin tức của cậu, cho nên bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng vừa nghĩ tới Kim JaeJoong ở trong hang cọp của Lee Eun Jae, Kang In cũng biết với bản lĩnh của cậu, Lee Eun Jae cũng sẽ không thể tổn thương đến cậu, Kim JaeJoong nhất định đã hy sinh thứ gì đó quý giá nhất của bản thân để đổi lấy Jung YunHo và gã có thể rời khỏi Nhật Bản. Kang In vì sự bất lực của bản thân chợt thấy phẫn hận, mẹ nó, trước đây khi Lee Eun Jae muốn thu phục gã, gã đã cảm thấy hắn thật chướng mắt, hiện tại lại càng căm ghét tên biến thái kia, hận đến mức gân cốt toàn thân đều nổi lên, chờ đến khi trở về Hàn Quốc rồi nhất định sẽ cho hắn vài trận coi như xả giận.
Hết chương 28
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro