
16
Kang In rất giữ lời hứa, chỉ đi một mình, đúng tám giờ đã xuất hiện tại nhà riêng của Jung YunHo. Tên Kang In này nhìn Kim JaeJoong so với chủ nhân thực sự là Jung YunHo còn niềm nở hơn nhiều, há mồm ngậm miệng đều là "JaeJoong hyung.", trong mắt đều là tia sùng bái mến mộ, khiến ngay cả Jung YunHo cũng không thể chịu nổi.
Kỳ thực Kang In là con người ngay thẳng, đơn giản còn rất rõ ràng, tài nghệ không bằng người ta thì thua chính là thua, so với mình có bản lĩnh cao cường hơn, đối với gã chính là khâm phục.
"Gọi sai rồi, người kia mới là chủ nhân thực sự, tôi và cậu giống nhau chỉ là thuộc hạ mà thôi."
Kim JaeJoong mặc một chiếc áo khoác có đính một sợi dây thừng nhỏ màu trắng tinh, bên dưới mặc một chiếc quần rộng cùng màu, mái tóc đen tuyền buộc gọn sau đầu, cả người nhìn qua thực phóng khoáng. Cậu chỉ chỉ vào thân người mặc quần áo màu café của Jung YunHo. Jung YunHo tay cầm tách café đứng trước cửa sổ, Kang In đương nhiên nhận biết hắn, nhưng lại nói.
"Tôi chỉ làm vậy với người khiến tôi thua tâm phục khẩu phục."
Kang In so ra năng lực kém hơn Kim JaeJoong, gã cũng chỉ nghe nói so với cậu, Jung YunHo còn lợi hại hơn nhiều, nhưng gã chưa từng được tận mắt nhìn thấy, nói không chừng lại là một nhị tế tổ.
Kim JaeJoong một bên cười khanh khách, Jung YunHo lạnh lùng liếc cậu một cái, đem café đặt lên trên bàn.
"Kang In, ý của cậu là nếu ai đánh thắng cậu, cậu mới nghe lời người đó phải không?"
Jung YunHo mang theo một trận gió rít mạnh mẽ, lao tới gần Kang In, khí phách ngang ngược áp sát gã.
"Đương nhiên."
Kang In đoán không ra cái áp sát này của hắn có bao nhiêu sức lực, bao nhiêu mạnh mẽ, xem ra đúng là Jung YunHo có năng lực, nhưng phải là chính mình giao đấu cùng hắn, như vậy mới có thể khiến mình tâm phục khẩu phục.
"Chúng ta cũng nên so đấu một chút, năng lực của anh nổi tiếng như vậy, xem xem nắm đấm của ai cứng hơn."
Kang In dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Kim JaeJoong, giống như muốn thanh minh cho mình, Kim JaeJoong cười gật gật đầu.
"Rất thẳng thắn, giờ tôi chịu của cậu ba chiêu, cậu chịu của tôi ba chiêu, ai ngã xuống trước là thua, cậu tới trước."
Jung YunHo thẳng thắn dứt khoát, ghét nhất những ai thích dây dưa dài dòng, điều này cũng rất hợp với khẩu vị của Kang In.
Kim JaeJoong chợt tiến lại gần, "Kang In..."
"Kim JaeJoong cậu đứng yên ở đó đi, tôi không cần cậu chen mồm vào thêm nữa."
Jung YunHo nhíu mày, đánh gãy lời nói của Kim JaeJoong, hắn biết cậu là sợ hắn bị thương, nhưng nếu muốn người khác phục mình, vậy phải chứng tỏ bản lĩnh khiến cho người ta tin phục.
"Jung thiếu gia anh suy nghĩ nhiều quá rồi, công phu của Kang In chỉ đủ dùng bú sữa mẹ, Jung thiếu gia của chúng ta mới đích thực là mạnh mẽ."
(Sagi: khiếp! chưa gì đã nịnh chồng =))))
Kim JaeJoong quăng cho Jung YunHo một cái liếc mắt đưa tình, vỗ vỗ ngực Kang In, làm cho Jung YunHo trở nên chán nản. Kỳ thực Kim JaeJoong cũng muốn nhìn xem trình độ của chủ nhân cậu mãnh mẽ đến nhường nào.
Kim JaeJoong đã nói như vậy, Kang In cũng không muốn dài dòng thêm nữa.
Jung YunHo từ lúc nào đã đứng thật vững, Kang In cảm thấy để mình đánh trước có phần lợi hơn, quyền thứ nhất chỉ dùng năm phần sức lực đánh vào người Jung YunHo, hắn không chút di chuyển, Kang In giật mình, lại dùng thêm bảy phần sức lực cho hắn thêm một quyền, thân người Jung YunHo cũng chỉ lung lay một chút, quả nhiên thật lợi hại, có thể chịu được bảy phần công lực của gã thật không quá vài người.
Quyền thứ ba của Kang In sử dụng cả mười phần sức lực, Jung YunHo lùi về phía sau hai bước, lập tức chế trụ thân mình. Kang In trong lòng kinh ngạc, thật lợi hại, chỉ bằng việc Jung YunHo có thể vững vàng đón nhận ba quyền này của gã, cũng đủ cho gã tâm phục khẩu phục rồi.
Jung YunHo mím chặt môi, dùng ánh mắt ý nói Kang In hãy chuẩn bị cho tốt, Kang In theo phản xạ làm ra tư thế sẵn sàng. Sắc mặt Jung YunHo mang theo sát khí, nắm tay mạnh mẽ uy phong, vừa mau lẹ lại vừa ngoan độc, một quyền đánh cho Kang In bay xa ba bước, Kang In bị đau gắng sức đứng lên nhưng không được, quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, túa ra mồ hôi lạnh, đau đến phải há mồm thật to mà hít thở, cuối cùng ngất đi.
Thuộc hạ của gã chờ sẵn ở cửa sợ hãi chạy vào, quỳ xuống nâng Kang In dậy, Kim JaeJoong vội gọi thủ hạ đến cùng đám người kia đưa gã đến bệnh viện.
Jung YunHo nghiêm mặt, nắm chặt hai tay, vẫn không hề nhúc nhích.
Kim JaeJoong khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu liếc hắn một cái.
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, người đều đã đuổi đi rồi."
"Phụt"
Jung YunHo nôn ra một ngụm máu tươi, tay trái ôm lấy bụng mình, đau đến khom người giống con tôm lết đến sô pha.
"Mẹ nó, đau chết tôi rồi, thật sự không phải nói láo, đúng là rất mạnh."
Jung YunHo nằm bẹp trên sô pha, một bên vuốt vuốt bụng mình, một bên kịch liệt hít thở.
Hai người này so đấu với nhau Kim JaeJoong đều hiểu được. Jung YunHo cũng dùng kỹ xảo, hắn không giống như người khác lấy khí lực từ bụng dưới, ngược lại dùng bụng hút lấy lực này nhuần nhuyễn chuyển đổi. Nắm đấm mạnh mẽ của Kang In đánh vào bụng trên, Jung YunHo liền hút lấy lực đạo này của gã, dẫn đến tạo thành đủ mười phần chống chịu lại đòn của Kang In, khẳng định sẽ đau cũng sẽ chịu nội thương, nhưng nếu không có tự thân phản lực cũng không thể đứng vững.
(Nếu như đem quyền này trực tiếp đánh vào trên bụng, nếu trong bụng càng nhiều khí, lực bật ngược lại càng mạnh, bản thân tự nổ càng nhanh, xong đời càng nhanh. Đánh vào nơi mềm mại như vải bông, lại là một lực đàn hồi, bạn sẽ không nhìn ra bên ngoài lớp vải bông đó có gì tổn thương. Một quyền Jung YunHo đánh Kang In là nhằm đúng vào buồng phổi, quan trọng nhất chính là quyền này của hắn ép cho không khí trong buồng phổi ra hết bên ngoài, buồng phổi nhất thời không có dưỡng khí dẫn đến khó thở, liên tục có cảm giác đau đớn, sau một thời gian trở thành choáng váng. Nhưng thứ này cũng chỉ là kỹ xảo mà thôi, tất cả vẫn là hợp lại sức mạnh của cứng đối cứng, Jung YunHo có thể đỡ được ba quyền này của Kang In thực sự rất giỏi, hơn nữa quyền đánh Kang In kia, nếu không dùng cả mười phần sức lực cũng không thể đánh cho không khí thoát hết khỏi buồng phổi. Tôi hảo dong dài nha ~)
Thực lợi hại, Kim JaeJoong từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ thực lực của Jung YunHo, nhưng đến một đứa trẻ trưởng thành cũng phải biết cẩn thận che dấu tài năng của chính mình.
Kim JaeJoong tìm hộp cứu thương, nhìn đến Jung YunHo một tay đặt trên trán, một tay phủ trên bụng, nhắm chặt hai mắt nằm trên ghế sô pha.
"Jung thiếu gia, anh chưa chết đấy chứ?"
Kim JaeJoong thô bạo ném lọ thuốc lên bụng Jung YunHo, đây là bí quyết chữa thương độc quyền của Park YooChun, hiểu quả rất tốt.
"Không thấy vẫn còn thở sao?"
Chỉ cần thân thể cử động nhẹ một chút cũng đã làm động đến nơi bị thương ở bụng, đau đến chết đi được, còn phải chịu thêm cú ném thô lỗ như vậy của Kim JaeJoong, Jung YunHo đau đến liệt nửa miệng.
"Vừa nãy còn hùng hổ lắm mà, bộ dạng uy phong lẫm liệt như vậy chạy đi đâu hết rồi?"
Kim JaeJoong cuối cùng vẫn là hảo tâm đến bên cạnh Jung YunHo, đưa tay cởi cúc áo của hắn.
"Muốn làm gì?"
Jung YunHo trừng mắt, cảnh giác đẩy tay Kim JaeJoong ra, bị động đến chỗ đau vẫn cố nhếch mép.
Kim JaeJoong đổi lại nở nụ cười, "Jung thiếu gia, nếu anh không bôi thuốc, chờ Kang In tỉnh lại, sẽ được trông thấy bộ dạng mạnh mẽ này của anh."
Jung YunHo nghĩ ngợi một lúc, sau đó chính tay mình cởi cúc áo, động tác vừa động đến chỗ bị thương, đau đến chỉ có thể khó khăn hít thở. Kim JaeJoong buồn cười đẩy tay hắn ra, đem cúc áo cởi bỏ, để lộ ra thân trên rắn chắc của Jung YunHo, cơ bụng bắp thịt cuồn cuộn, thực sự rất gợi cảm.
Kim JaeJoong đem thuốc bôi lên bụng hắn, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp, thuốc phải được da bụng hấp thụ bằng hết mới có thể đem lại hiệu quả rõ ràng.
Mang theo một chút cảm giác tê dại, lại bằng bàn tay điêu luyện mát lạnh lúc mạnh lúc nhẹ của Kim JaeJoong, đau đớn chậm rãi giảm bớt.
Jung YunHo đặt tay trên trán, nhìn đến Kim JaeJoong đang chữa thương cho mình, cậu mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết cùng với sợi dây kia mang đến cảm giác hấp dẫn tà mị. Mái tóc dài buộc sau đầu, phủ xuống sau lưng, phía trước có vài sợi tóc mềm mại phất phơ bên tai, mí mắt buông xuống lộ ra hàng lông mi thật dài, làn da so với phụ nữ còn trắng hơn, đôi môi đỏ tươi mím lại một chỗ, thật khó có thể tin được cậu lại có khuôn mặt nghiêm túc như vậy, cả người nhìn qua vừa ôn nhu lại thanh lịch, trong sạch và thuần khiết như một thiên thần, khiến cho tâm hồn người ta thanh thản, cảm thấy bình yên.
Nguyên lai người này cũng có một mặt yên lặng mĩ lệ lại ôn nhu như vậy, thật sự là bách biến nha, bộ dạng kia mới chính là con người thực sự của cậu, Jung YunHo không tin nổi cậu rốt cuộc có mị lực gì có thể thuyết phục Kang In phục vụ dưới chân mình, mục đích của cậu là gì, vì cái gì cứ không ngừng ra sức giúp đỡ mình như vậy.
"Jung thiếu gia nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi hiểu lầm đó."
Nguyên lai khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng như vậy, vừa nhìn thấy ánh mắt của Jung YunHo lại trở nên quyến rũ khiêu khích.
"Tôi muốn đề phòng cậu một chút, nhỡ cậu phát ngân châm ra xả hận thì biết làm sao bây giờ?"
Kim JaeJoong đứng lên, lấy khăn lau tay.
"Vậy anh không sợ tôi bôi thuốc độc cho anh sao?"
"Mục đích của cậu rốt cuộc là gì?"
Lời nói của Jung YunHo khiến Kim JaeJoong ngừng động tác trong tay lại một chút.
"Jung thiếu gia chỉ cần biết rằng, tôi và anh là đồng minh, là cùng có lợi, lời đã nói ra rồi sẽ không phải đùa giỡn."
Kim JaeJoong đem khăn tay vo lại thành cục, không thèm nhìn mà chuẩn xác vứt vào trong thùng rác, đi vào trong toilet rửa tay.
Jung YunHo nhìn theo bóng dáng Kim JaeJoong, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia sắc bén âm lãnh.
Hết chương 16
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro