Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

"YooChun, đồ chết bầm nhà cậu." Kim JaeJoong vừa tiến đến, vẫn như cũ lao thẳng vào giữa chiếc giường dài của hắn, nắn bóp xương cốt của mình.

"Bị Jung thiếu gia nhà cậu đá đi rồi." Park YooChun cúi đầu sửa sang lại tài liệu y học trong tay.

"Nghe cậu nói kìa, tôi và Jung thiếu gia rất tốt, mọi người thường nói tiểu biệt thắng tân hôn*, lần này hai chúng tôi từ biệt đúng ba năm, giờ cũng nên đi hưởng tuần trăng mật rồi."

*tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách nhau một chút, sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

"Kỳ quái, vậy sao không đi tận hưởng tuần trăng mật của cậu đi, còn đến đây làm ra bộ dạng khoe khoang như thế làm gì?"

"Tôi là nghĩ đến cậu, thật không muốn bỏ rơi cậu." Kim JaeJoong khúc khích cười rộ lên, kèm theo một cái liếc mắt đưa tình, đáng tiếc người kia căn bản không thèm để ý tới cậu.

"Tôi gần đây có phải hay không một chút mị lực đều không có, cậu ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho tôi."

"Ai nói, so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn gấp bội, khiến cho tôi thần hồn điên đảo chỉ có cậu mà thôi, nếu không thì JaeJoong này, chúng ta đến sống cùng nhau đi, sau đó đi làm phẫu thuật chuyển giới."

Park YooChun dừng lại công việc của mình, nghiêm túc nhìn Kim JaeJoong, nhiệt tình đề nghị.

"Tốt nhất, chờ sáng mai cậu chuyển giới thành phụ nữ trở về, đến lúc đó tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu."

Kim JaeJoong cũng vô cùng nghiêm túc đáp lại, Park YooChun sờ sờ mũi nói thầm, vì cái gì lại là tôi đi làm, sau đó không hề tiếp tục đề tài nhàm chán này nữa.

"JaeJoong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Park YooChun sửa sang lại tư liệu thật tốt, đi đến bên giường. Kim JaeJoong dịch người vào bên trong một chút, chừa chỗ cho Park YooChun ngồi xuống dựa lưng vào đầu giường.

"Không có việc gì, Jung thiếu gia thấy tôi làm việc cực khổ như vậy, nên cho tôi có cơ hội được nghỉ ngơi một chút."

"Gì? Jung thiếu gia nhà cậu biết quan tâm đến người khác từ khi nào vậy, có phải hay không đã để ý đến cậu rồi."

"Jung thiếu gia của tôi và cậu giống nhau, đối với đàn ông, và cả với tôi, đều không có hứng thú."

"Cậu tính quyến rũ hắn nhưng thất bại?"

Park YooChun tò mò nhìn qua, ánh mắt gian xảo liếc tới liếc lui. "Ba" một tiếng, một cái gối màu trắng đã lập tức an tọa ở chính giữa khuôn mặt tự coi là đẹp trai của Park YooChun.

"Tôi như thế nào lại cảm thấy cậu là thẹn quá hóa giận."

Park YooChun vẫn không sợ chết bồi thêm một câu, ngược lại lại làm cho Kim JaeJoong cười không ngớt.

Mãi đến khi Kim JaeJoong nói cho Park YooChun giao ước của mình và Jung YunHo, sắc mặt hắn liền ngay lập tức biến đổi, giống như đau khổ đến mức sững sờ ngây ngẩn. Kim JaeJoong vừa quay đầu thấy bộ dạng Park YooChun như vậy, cười khanh khách rồi đứng lên.

"Cưng lại sợ tôi lừa cậu nữa sao?"

Kim JaeJoong trong mắt Park YooChun ngoài là một tên quỷ quyệt còn giống như một tên trộm cướp, mỗi một lần trộm bảo bối của hắn đi rồi hắn thực sự oán hận rất nhiều, tức giận đến mức hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, an ủi mình thật tốt rằng tên xảo quyệt kia đi một năm ít nhất sẽ về thăm mình hai ba lần, hiện tại lại đổi thành cứ ba ngày lại chạy tới chạy lui giữa hai nơi, Park YooChun nghĩ muốn mình có ít hơn bao nhiêu cục cưng, bất luận thế nào hắn cũng sẽ bị so sánh thành lợi hại hơn cả liên bang trinh thám mà bắt được Kim JaeJoong đi, trong lòng rỉ máu, khuôn mặt anh tuấn của Park YooChun biến đổi tới lui, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ vừa khó chịu.

Kim JaeJoong cười đắc ý, Park YooChun đang nghĩ gì cậu đều hiểu rõ, huyng đệ dùng để làm gì, là dùng để lừa gạt, để chèn ép, để hãm hại.

"Ai, khớp xương  sống thứ bảy của tôi như thế nào lại đau nhức thế này."

Kim JaeJoong không để lại một đường sống cho anh em kết nghĩa của mình mà đưa tới chỗ phát quang dương đại.

"Áo." Park YooChun mờ mịt đưa tay qua, đến khi hắn định thần lại phát hiện mình đã sớm theo bản năng mát xa cho người ta từ lúc nào."JaeJoong, tôi vì cái gì lại điên như vậy, để cho cậu muốn làm gì thì làm."

"Tôi chính là thích cậu cứ điên như vậy."

Kim JaeJoong cười đến toàn thân đều run lên.

"Mỗi lần cậu đều quỵt nợ tôi, tôi đường đường là một thiên tài y học lại bị bắt trở thành chuyên gia mát xa của cậu."

Park YooChun vô cùng bất mãn, nhưng tay vẫn không ngừng dùng sức mát xa, Kim JaeJoong nhắm mắt lại hưởng thụ.

"JaeJoong, Jung thiếu gia của cậu lần này nhất định không bỏ qua cho cậu, tự mình quay trở về căn cứ..."

Không có tiếng đáp lại, Park YooChun nghiêng đầu nhìn lên trên, Kim JaeJoong đã ngủ từ lúc nào, hàng lông mi dài che đậy ở ánh mắt xinh đẹp, an nhàn giống như một đứa trẻ hồn nhiên. Park YooChun nở nụ cười cưng chiều, vén sợi tóc buông xuống trước mặt cậu lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu. Park YooChun hiểu rõ chỉ khi Kim JaeJoong ở đây, mới có thể ngủ không chút cảnh giác như vậy, hắn treo bảng đóng cửa ngoài phòng khám, khóa trái cửa lại, sau đó quay về phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc.

Hai giờ sau, Park YooChun từ trong phòng thí nghiệm đi ra, Kim JaeJoong đã không còn ở trên giường nữa, chăn gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường, kỳ thật cái giường này là do Kim JaeJoong chuẩn bị. Kim JaeJoong vốn có bệnh sạch sẽ, Park YooChun mặc kệ Kim JaeJoong có tới hay không, mỗi ngày đều tự mình tháo drap giường giặt cùng với chăn gối sau đó đem phơi nắng sạch sẽ.

Park YooChun theo bản năng chạy đến trước một bức tranh vẽ giải phẫu cơ thể người, đưa tay đến nơi giữa háng người trên bức tranh đó ấn xuống một cái (Kim JaeJoong có nói qua chỉ có Park YooChun mới đem nơi chủ chốt đặt ở nơi biến thái như vậy), ở giữa tường liền tách ra thành một khe hở rộng nửa thước, Park YooChun đi tới nhìn lướt qua một lượt, bảo bối của hắn trong lớp tơ tằm có thêu hoa văn vẫn còn nguyên vẹn, thở dài nhẹ nhõm, nhưng lại không yên tâm cẩn thận kiểm tra lại một lần, cúi mặt xuống dưới.

"Kim JaeJoong, nếu cậu dám động đến, tôi nhất định sẽ chặt cái tay trộm cắp của cậu."

Kim JaeJoong dương dương tự đắc vứt ra chiếc bình nhỏ tinh xảo đẹp đẽ trong tay, chờ chủ nhân của nó xuất hiện, bình nhỏ màu xanh ngọc bích dưới ánh đèn lóe sáng lên, trên mặt viết hai chữ "Mê huyễn*". Vừa lao đến bên cạnh bảo bối của mình, Kim JaeJoong tựa hồ nghe được Park YooChun phẫn nộ rống lên.

*Mê huyễn: ảo giác

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm