
11
Tâm tình của Jung YunHo đang đặc biệt tốt trở nên buồn bực, hắn lên một chuyến bay sớm trước thời hạn để trở về, mục đích muốn thoát khỏi người của Đông Thần. Lên máy bay cũng không thấy có người của Đông Thần, tâm tình hắn vô cùng tốt, nhưng khi ra ngoài lại nhìn thấy khuôn mặt đến nằm mơ hắn cũng cảm thấy vô cùng chán ghét kia, rốt cuộc cao hứng cũng không dậy nổi nữa. Đã ba năm rồi, khứu giác của cậu vẫn giống như loài chó bén nhạy như vậy.
"Jung thiếu gia, hoan nghênh anh trở về."
Kim JaeJoong nở nụ cười quyến rũ, cậu biết rõ tâm tình Jung YunHo lúc này có bao nhiêu là buồn bực, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn là biết, nhưng chỉ cần mình vui vẻ phấn khích là được rồi.
"Cậu vẫn còn ở Đông Thần, làm sao biết tôi bay chuyến buổi sáng."
"Tôi là vì chờ Jung thiếu gia, ngày hôm qua đã đến sân bay chờ đến bây giờ."
Kim JaeJoong rất muốn nói cho Jung YunHo, chính cậu là vì theo sát từ khi hắn bắt đầu xuất phát nên mới truy ra, đã sớm đề phòng hắn muốn đổi chuyến bay, dù rất muốn nhớ lại những lần bạo phát của chủ nhân mình nhưng cậu vẫn là thông minh không nói ra.
Có quỷ mới tin, Jung YunHo hừ lạnh, không thèm để ý đến Kim JaeJoong. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi sân bay, Kim JaeJoong mang theo ý cười đi theo phía sau hắn. Jung YunHo mấy lần có ý đồ cắt đuôi cậu nhưng đều thất bại, cuối cùng đành phải chịu thua.
Nhìn đến Kim JaeJoong cợt nhả mở cửa chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ của cậu, sau đó đứng huênh hoang khoác lác trước mặt mình, Jung YunHo không nhịn được nữa chặn một chiếc taxi trên đường lại sau đó leo lên xe đi mất.
"Kim JaeJoong, cậu cút ra xa tôi một chút, đừng để cho tôi phải nhìn thấy cậu nữa." Xe taxi dừng lại trước cổng lớn của khách sạn Hilton, Jung YunHo trả tiền xe rồi hướng tới chiếc bóng ngoài ý muốn của mình Kim JaeJoong.
"Jung thiếu gia, anh đã quên tôi là vệ sĩ 24/24 của anh sao, anh đi đâu tôi theo đó. Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh."
"Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh đúng không, vậy tìm đàn bà cho tôi đi, tôi muốn tiết hỏa." Nhìn cậu hình như còn muốn theo tôi vào tận phòng.
Jung YunHo tắm rửa xong xuôi, quanh hông quấn một chiếc khăn tắm, cơ thể cường tráng rắn chắc phơi bày trong không khí, trên cổ đeo một sợi dây chuyền có hình thánh giá vẫn còn dính vệt nước, cùng với ánh mặt trời chiếu vào tạo nên ánh sáng chói mắt, lóe lên hào quang rực rỡ, gợi cảm không nói lên lời.
Jung YunHo tùy ý ngồi dựa vào đầu giường, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, nghiêng đầu châm lửa, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Kim JaeJoong, nhưng cậu chỉ lẳng lặng dựa vào tường, hai chân vắt chéo nhau. Mẹ nó, đúng là dám theo cả vào trong phòng, thậm chí còn tồi tệ hơn trước, tưởng rằng mình vẫn là Jung YunHo ngoan ngoãn nề nếp như ba năm về trước sao, Kim JaeJoong cậu đã có dũng khí xem, thì tôi cũng dám chỉ cho cậu xem thật biến thái, coi như làm tăng thêm phần kích thích đi.
Jung YunHo lãm đạm nhàn nhã nhìn Kim JaeJoong, đột nhiên nở nụ cười có chút xấu xa, từ trên giường đứng bật dậy, nhanh chóng tiến đến bên người JaeJoong, bàn tay cầm thuốc lá chế trụ trên tường bên người Kim JaeJoong, hơi thở nguy hiểm phả ra xung quanh cậu.
"JaeJoong a."
Jung YunHo dùng tay kia cởi mũ lưỡi trai của Kim JaeJoong ném sang một bên, nâng khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cậu lên, dùng âm thanh trầm thấp khiêu gợi gọi tên cậu. Kim JaeJoong phải nhịn mất nửa ngày mới kiềm chế được không rùng mình.
"Không nghĩ đến ba năm rồi, cậu đối với thiếu gia tôi vẫn nhớ mãi không quên, nói với tôi một tiếng có phải hay không cậu đã thích tôi rồi, tôi đến thỏa mãn cậu."
Jung YunHo đem môi dán vào trên tĩnh mạch của Kim JaeJoong, thở ra hơi thở làm ngứa ngáy phần da thịt mẫn cảm trên cần cổ cậu. Kim JaeJoong cười cười, hai tròng mắt sáng ngời quyến rũ nhìn nhìn Jung YunHo.
Yêu mị đến mức khiến cho Jung YunHo cũng mất hồn.
"Jung thiếu gia, anh không cần phải giả bộ như vậy."
Kim JaeJoong vô cùng thân mật đem đầu dựa vào trán Jung YunHo, mắt đối mắt trêu chọc hắn.
"Tôi đối với cậu còn chưa phát tiết hết, JaeJoong, tôi thật sự vẫn muốn được nhìn thấy bộ dạng của cậu khi đặt dưới thân tôi như thế nào."
Giây tiếp theo, Jung YunHo đã ra tay nhanh như chớp, ôm lấy Kim JaeJoong ném lên trên giường, đặt thẳng dưới thân hắn, hành động liền mạch dứt khoát.
"Nguyên lai, Jung thiếu gia cũng có loại ham mê này."
Kim JaeJoong ung dung ngẩng lên nhìn người trên thân mình, cùng khuôn ngực của Jung YunHo quấn quýt dán lại một chỗ, tay phải đặt ở cơ ngực trần trụi của hắn trượt tới trượt lui, dần dần hướng về phía trước.
"Ý tứ của JaeJoong là, còn có người nào khác có loại ham mê này, có phải hay không là lão già nhà tôi, cậu cũng ăn nằm trên giường với ông ta rồi, nếu so với ông bố thì đứa con trai này có thể khiến cậu vui thích hơn nhiều."
Ý cười vương trên khóe miệng, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập âm lãnh, Kim JaeJoong biết mình đã chọc giận Jung YunHo, cúi đầu cười cười.
Hành động tiếp theo của Jung YunHo đã muốn thô bạo kéo xé rách áo Kim JaeJoong, làn da trắng nõn láng mịn so với phụ nữ có khác biệt, đó là cơ bắp đầy sức sống, nhưng xúc cảm đặc biệt này vẫn khiến cho người ta sinh nghiện.
"Kim JaeJoong, thu hồi lại móng vuốt của cậu đi, chiêu này đối với tôi vô dụng thôi."
Jung YunHo cười lạnh, không chút nào để ý đến cây kim sắc bén kề sát bên cổ mình. Giữa bàn tay phải của Kim JaeJoong trong lúc đó đã lộ ra bốn cây kim lóe lên hàn quang, chỉ cần cậu đưa lên trên một chút, Jung YunHo sẽ chết ngay tại đây dưới cây kim này.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi nào dám xuống tay với chủ nhân của mình."
Kim JaeJoong mở bàn tay phải ra, mấy cây kim đã biến mất hẳn, đây cũng là một loại bản năng, là bản năng phòng vệ. Jung YunHo biết rất rõ Kim JaeJoong sẽ không bao giờ xuống tay với hắn, nếu cậu muốn giết hắn cũng không phải chờ đến tận bây giờ, Kim JaeJoong chẳng những sẽ không giết hắn, mà ngược lại rất sợ hắn chết đi.
"Những chuyện cậu dám làm còn ít sao, Kim JaeJoong cậu sợ có chuyện sao, cậu sợ chết sao? Vì cái gì ở bên cạnh tôi, cho dù tôi dẫm đạp lên cao ngạo tôn nghiêm của cậu, cậu vẫn đi theo tôi là có mục đích gì, Jung Han Byung cứ như vậy để mặc cậu."
"Tôi thật sự thâm độc như vậy, có lẽ vì tôi yêu anh."
Jung YunHo tối tăm mặt mũi nhìn chằm chằm Kim JaeJoong, đột nhiên vươn tay bóp chặt lấy cần cổ của cậu, dùng sức rất mạnh, mặt Kim JaeJoong lập tức đỏ lên, sau đó tím tái lại, ý thức dần trở nên mơ hồ. Đến khi đã gần tắt thở, Jung YunHo mới chịu buông cậu ra, từ trên giường đứng dậy, mặc lại quần áo chỉnh tề.
Kim JaeJoong một bên ra sức hít thở, một bên cảm thấy thực buồn cười, như thế nào cả bố cả con trai lại giống nhau thích động tay, chẳng lẽ hình dạng cổ của cậu dài đến mức khiến người ta muốn bóp đến vậy.
"Tôi sẽ không giết cậu, đối cậu sống so với chết còn thống khổ hơn nhiều, Kim JaeJoong cậu cũng giống tôi cô độc như vậy, không hề có tín nhiệm với bất kỳ một kẻ nào, trong lòng chỉ tràn ngập thù hận, muốn vứt bỏ hết thảy để được giải thoát cũng không có biện pháp, bị một loại xiềng xích vô hình trói chặt lấy, trong lòng là hận, đối với thế giới bên ngoài cũng vừa hận vừa kiêng dè. Chính mình bất đắc dĩ sống ở trong sự dày vò của thù hận, giống như địa ngục đau khổ, không có mong đợi gì được cứu chuộc. Tôi với cậu là cùng một loại người, nếu đứng cùng nhau, không phải là bằng hữu thân thiết thì cũng là địch thủ sống chết có thế lực ngang nhau."
"Vì cái gì không phải là người yêu?"
Trong ánh mắt đen láy trong suốt của Kim JaeJoong tràn ngập âm lãnh, nhưng trên mặt vẫn mang nét cười.
"Tôi không có hứng thú với đàn ông, Kim JaeJoong cậu cũng vậy, khi tôi ôm cậu, cảm thấy được nội tâm của cậu chính là đang kháng cự, thậm chí là run rẩy, chính cậu rõ nhất bản thân mình có bao nhiêu chán ghét sự đụng chạm của tôi."
Jung YunHo không giận, ngược lại cúi đầu nở nụ cười.
"Rất sâu sắc, Jung thiếu gia lập luận quan sát rất sắc sảo."
Kim JaeJoong xoay người nhảy xuống giường, mặc lại quần áo, nhưng bởi vì không có khuy áo nên tùy ý buộc lại.
"Kim JaeJoong, cậu đi theo tôi chỉ có thể nhận hết dày vò, tra tấn, cả đời cũng không thể phản bội được tôi, tôi nếu phải chịu thống khổ, cậu đi theo sẽ phải chịu gấp mười, gấp trăm lần. Tôi sẽ bẻ gãy đôi cánh của cậu, tôi phải xuống địa ngục, cậu cũng phải làm đệm lót cho tôi, theo tôi cùng xuống địa ngục. Jung Han Byung cứu cậu, nhưng cậu nhận lầm người rồi, cậu bây giờ ngay cả quyền chết đi cũng không có."
"Jung thiếu gia, anh có biết hôm nay tôi cảm thấy anh thật sự rất ngây thơ, luôn tự cho mình là đúng. Kim JaeJoong trừ bỏ chính bản thân mình ra, không một ai có thể trói buộc được tôi ở đây hết, anh có muốn không? Vậy hãy để cho tôi xem chút bản lĩnh của anh đi, thuần phục tôi, ngăn chặn tôi. Tôi không có quyền được chết, cũng không nghĩ tới mình phải chết, chết đối với tôi đúng là một loại ham muốn quá xa vời. Tôi có năng lực giết người, tôi không cần cứu chuộc gì đó, tôi trước tiên sẽ đập tan xiềng xích, phá nát những khốn khổ ràng buộc tôi."
"Jung thiếu gia, anh và tôi trong lúc đó không có bất cứ tín nhiệm gì để đo tín nhiệm, tôi sẽ không phản bội anh, mạng của anh so với tôi còn quan trọng hơn nhiều. Vì anh tôi có thể làm tất cả." Bởi vì nếu không có anh, tôi tất thảy đều thua sạch.
"Cậu lợi dụng tôi."
"Là cùng có lợi, chúng ta chia đều lợi ích, là liên kết, là giao dịch."
"Đã muốn liên kết thì cậu tốt nhất cũng nên thể hiện chút thành ý đi, đừng có giống con chó suốt 24 giờ đều đi theo tôi nữa, nên biến mất thì biến mất một lát, còn có..." Tay Jung YunHo đột nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lướt qua bên tai Kim JaeJoong, cắt đi mấy sợi tóc của cậu. Kim JaeJoong có chút sửng sốt, không biết từ lúc nào trong tay Jung YunHo đã xuất hiện một lưỡi dao nhỏ sắc bén.
"Tôi không còn là Jung YunHo ba năm về trước nữa, tôi bây giờ đã có đủ năng lực để tự bảo vệ mình."
Ba năm trước, hắn bị sát thủ xếp hạng thứ mười của SJ vạch một vết thương trên mặt, đối với hắn là sự sỉ nhục lớn nhất. Jung YunHo dứt khoát bỏ lại hết thảy quay về căn cứ tiếp tục huấn luyện, hắn muốn trở thành một người mạnh mẽ, là kiên cường cứng cỏi không chê vào đâu được.
"Thành giao."
Kim JaeJoong nở nụ cười, xem ra đế vương thực sự đã trở lại rồi.
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro