Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Khởi đầu và gặp gỡ (phần 2)

Những tia nắng vàng óng ánh của buổi chiều muộn rải khắp bầu trời Tokyo, len lỏi qua từng tán cây, nhuộm những con đường lát đá một màu ấm áp. Nơi đây, thành phố không bao giờ ngủ, âm thanh của những chiếc xe cộ hòa cùng tiếng bước chân hối hả của con người tạo nên một bản hòa âm bất tận. Thế nhưng, giữa sự nhộn nhịp ấy, vẫn có những khoảnh khắc tĩnh lặng đến lạ kỳ.

Bầu không khí oi ả của ngày hè như được xoa dịu nhờ cơn gió mát từ biển xa. Đó không phải là cơn gió mạnh mẽ cuốn đi mọi thứ, mà chỉ là một làn hơi mỏng nhẹ, mang theo hương vị mằn mặn của muối biển và chút se lạnh của hơi nước. Trong không gian ấy, những giai điệu du dương từ một chiếc piano ở góc phố vọng lại, lấp đầy những khoảng trống trong lòng người nghe.

Trên cao, dưới bầu trời xanh nhạt, một bóng người lướt qua như một cơn gió thoảng. Đó là một cô gái cưỡi chổi, mái tóc ánh bạc tung bay như dòng suối phản chiếu ánh nắng. Áo choàng tím nhạt phấp phới trong không khí, khiến cô tựa như một vệt sáng mờ ảo giữa bầu trời.

Cô từ từ đáp xuống giữa công viên Ueno, nơi những cây cổ thụ xòe bóng che phủ cả con đường lát đá. Khi đôi chân chạm đất, cô gái nhẹ nhàng phủi bụi bám trên tà áo. Một vài người qua đường hiếu kỳ liếc nhìn cô, nhưng nhanh chóng quay đi, như thể hình ảnh này không đủ để kéo họ khỏi dòng chảy bận rộn của cuộc sống.

"Người con gái mà ai nhìn cũng chỉ có thể mô tả bằng hai tiếng dễ thương ấy là ai vậy nhỉ? Vâng, chính là tôi, Ichinose Elaina đây."

Elaina mỉm cười, tự nhủ với bản thân, giọng nói thầm vang lên trong tâm trí mang theo chút kiêu hãnh. Cô không cảm thấy xa lạ với những ánh mắt hiếu kỳ; thực tế, cô thậm chí có phần thích thú với sự chú ý mà mình nhận được.

Ánh mắt cô tinh anh lướt qua khung cảnh xung quanh. Công viên Ueno, với hồ nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng và những hàng ghế gỗ dài nằm rải rác dọc theo con đường nhỏ, là một nơi mà bất cứ ai cũng có thể tìm thấy sự yên bình giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Tuy nhiên, dù khung cảnh đẹp đến đâu, Elaina vẫn cảm nhận được một sự cô đơn thoảng qua trong từng cơn gió, như thể nơi này mang trong mình những câu chuyện chưa từng được kể.

"Tokyo, thành phố của những giấc mơ... và cả những nỗi đau,"

Cô thì thầm, đôi mắt ánh lên sự tò mò pha lẫn chút trầm ngâm.

Cô rút ra từ túi xách nhỏ một cuốn sổ bọc da đã cũ nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận. Đó là cuốn sổ hành trình của cô, nơi ghi lại tất cả những trải nghiệm, những câu chuyện mà cô đã gặp gỡ trên con đường phiêu lưu của mình. Với một chuyển động nhẹ nhàng, cô lật mở trang mới, để lại những ký ức cũ ngủ yên ở phía sau.

"Ngày thứ nhất tại Tokyo. Nơi này có điều gì đó khiến tôi tò mò. Bên dưới sự náo nhiệt là những câu chuyện bị chôn giấu, những giai điệu buồn bã vang vọng từ những góc khuất. Có lẽ, đây sẽ là một hành trình khác lạ..."

Cây bút trong tay cô khẽ di chuyển trên trang giấy, để lại những dòng chữ ngay ngắn và tinh tế, phản ánh sự tỉ mỉ và cẩn thận của chủ nhân.

"Elaina-san!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, kéo Elaina ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô quay đầu lại, mái tóc ánh bạc khẽ động trong gió. Đôi mắt cô sáng lên khi nhận ra người vừa gọi mình. Một cô gái với mái tóc đen dài, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, đang chạy về phía cô.

"Cái gì thế này, Saya?"

Elaina nói, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

Cô gái ấy, không ai khác chính là Fujisawa Saya, người bạn đồng hành từng trải qua nhiều kỷ niệm đáng nhớ cùng Elaina. Saya vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ và nhiệt tình vốn có, đôi mắt sáng long lanh đầy vui mừng khi nhìn thấy người bạn cũ.

Đi phía sau Saya là một dáng người thanh lịch nhưng đầy uy nghiêm. Một người phụ nữ với mái tóc nâu gọn gàng, mặc một bộ trang phục giản dị nhưng không kém phần trang nhã. Đó là cô Fran, người thầy đáng kính của Elaina trong những ngày đầu cô học phép thuật.

"Elaina,"

Cô Fran cất giọng, âm sắc trầm ấm và mang đầy sự quen thuộc.

"Lâu rồi không gặp."

"Thật là bất ngờ,"

Elaina đáp, cúi chào cô giáo cũ một cách lịch sự nhưng không kém phần tự nhiên.

"Tôi không nghĩ sẽ gặp cả hai người ở đây."

"Chị cũng đến Tokyo à?!"

Saya reo lên, tiến tới gần Elaina hơn, như thể cô muốn ôm chầm lấy người bạn của mình.

"Tất nhiên,"

Elaina trả lời, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nửa như đùa cợt.

"Chị đi bất cứ nơi nào thú vị. Và lần này, nơi chị chọn là Tokyo."

Saya cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Vậy thì tốt quá! Em cũng đang ở đây! Chúng ta lại có thể đi chơi cùng nhau như trước kia rồi!"

Cô Fran mỉm cười nhìn cả hai, ánh mắt chứa đựng sự ấm áp lẫn một chút hoài niệm. Cô nhìn Elaina, như muốn tìm kiếm điều gì đó đằng sau nụ cười quen thuộc của cô học trò cũ.

Elaina, dù giữ vẻ ngoài điềm nhiên, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt, có gì đó như một nỗi buồn thoảng qua. Tokyo, thành phố này, có lẽ sẽ là nơi mà cô tìm thấy điều mình đang kiếm tìm. Hoặc có lẽ, nó sẽ mang đến cho cô thêm một câu chuyện nữa để kể lại trong những trang nhật ký đang dần dày lên theo năm tháng.

Elaina chưa kịp hỏi thêm điều gì thì một giai điệu buồn bã, nhẹ nhàng vang lên từ phía xa, len lỏi qua những tán cây và hòa quyện cùng cơn gió nhè nhẹ thổi qua công viên. Tiếng đàn piano – âm thanh ấy như có sức hút kỳ lạ, khiến cô ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt về phía phát ra âm thanh đó.

"Tiếng đàn..."

Elaina thì thầm, ánh mắt trở nên trầm tư.

Saya cũng lắng nghe, đôi mày khẽ chau lại như đang cố nhận ra điều gì quen thuộc. Cô Fran đứng yên lặng, ánh mắt sắc sảo lướt qua khuôn viên công viên, rồi bất chợt nói:

"Đó là tiếng đàn từ phía khu vực biểu diễn tự do. Hình như có một cậu bé thường xuyên chơi đàn ở đó."

"Cậu bé chơi đàn?"

Elaina nhướng mày, sự tò mò như thức tỉnh.

Saya quay sang Elaina, ánh mắt cô sáng lên như chợt nhớ ra điều gì.

"À, em cũng nghe về cậu bé đó! Mọi người bảo rằng cậu ấy là một thần đồng piano. Mỗi khi cậu ấy chơi, ai nghe cũng cảm thấy xúc động."

Elaina không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, lắng nghe giai điệu vang lên từng nốt, từng nốt một. Nó mang một nét buồn thẳm nhưng cũng đầy cảm xúc, như thể mỗi phím đàn đều đang kể một câu chuyện.

"Nghe như một người mang trái tim nặng trĩu."

Elaina thầm nghĩ, bàn tay vô thức siết nhẹ cuốn sổ ghi chép của mình.

Lúc này, cô lấy điện thoại ra – một thứ công cụ hiện đại mà cô vẫn đang cố làm quen. Lướt qua những dòng tin tức, một tiêu đề khiến cô dừng lại:

"Cậu bé thiên tài với giai điệu buồn: Hành trình tìm lại nụ cười trên đôi tay nhỏ bé."

Cô nhấp vào bài viết, đôi mắt ánh lên sự chú ý khi những dòng chữ hiện lên trên màn hình:

"Cậu bé tên là Arima Kousei, từng là một thần đồng piano xuất sắc, nhưng sau biến cố gia đình, cậu đã ngừng chơi đàn trong suốt một thời gian dài. Gần đây, cậu xuất hiện trở lại tại các khu biểu diễn tự do, với những bản nhạc chất chứa nỗi buồn khó tả. Nhiều người nói rằng mỗi lần nghe cậu chơi, họ không thể kiềm được nước mắt."

Elaina đọc, từng dòng từng chữ như khắc sâu vào tâm trí cô. Cô cảm nhận được một sự đồng cảm kỳ lạ, như thể câu chuyện của cậu bé này đang mời gọi cô khám phá.

"Arima Kousei..."

Cô lặp lại cái tên ấy, cảm giác như đã nghe thấy đâu đó trước đây.

"Elaina-san, chị ổn chứ?"

Saya hỏi, nhận ra vẻ mặt có phần khác lạ của Elaina.

Elaina ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh bạc gặp ánh mắt của Saya. Cô mỉm cười nhẹ, giấu đi cảm xúc đang xoáy lên trong lòng.

"Không có gì. Chỉ là chị tò mò về tiếng đàn này. Đi xem thử không?"

Saya gật đầu, còn Fran thì chỉ khẽ nhếch môi, như thể cô đã đoán được điều gì đó.

"Tiếng đàn của cậu bé ấy không phải thứ mà ai cũng có thể bỏ qua. Nếu muốn biết, thì hãy tự mình lắng nghe," cô nói, bước đi trước dẫn đường.

Elaina cùng Saya nhanh chóng theo sau. Dọc con đường nhỏ giữa công viên, tiếng đàn dường như trở nên rõ ràng hơn. Nó dẫn dắt họ đến gần hơn, từng bước, từng nhịp như hòa cùng giai điệu mà cậu bé ấy đang gửi gắm qua phím đàn.

Khi họ tới nơi, một khoảng không gian nhỏ hiện ra trước mắt. Một chiếc piano cũ kỹ được đặt ngay giữa sân khấu tự do của công viên. Dưới ánh nắng chiều, một cậu bé với mái tóc đen bù xù, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy tập trung, đang ngồi trước cây đàn. Đôi tay cậu lướt qua từng phím đàn như một dòng chảy mượt mà, không chút vấp váp.

Cậu chính là người mà bài báo nhắc đến – Arima Kousei.

Elaina đứng yên lặng, ánh mắt cô khóa chặt vào cậu bé trước mắt. Tiếng đàn ấy... nó không chỉ đơn thuần là âm nhạc. Nó là tiếng nói của một tâm hồn, là câu chuyện mà không lời nào có thể diễn tả.

Cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, như thể có điều gì đó sâu thẳm trong cô đang cộng hưởng với mỗi nốt nhạc ấy.

"Người này... là ai?"

Elaina thì thầm, nhưng dường như câu hỏi ấy không chỉ dành cho Saya hay Cô Fran, mà còn dành cho chính bản thân cô.

Tiếng đàn như dòng suối chảy, lúc trầm lắng như tiếng thì thầm của một tâm hồn cô đơn, lúc lại như cơn bão cuốn trôi mọi cảm xúc kìm nén. Elaina không thể rời mắt khỏi cậu bé đang ngồi trước cây đàn piano cũ kỹ. Ánh nắng chiều chiếu qua những tán lá, phản chiếu trên mái tóc đen bù xù của cậu, làm nổi bật vẻ yếu đuối mà đầy kiên cường.

Cậu bé không mặc gì đặc biệt, chỉ là một bộ đồng phục trường. Nhưng chính phong thái tập trung, đôi tay nhỏ bé nhưng linh hoạt trên phím đàn, cùng giai điệu đầy cảm xúc đã khiến cậu trở thành tâm điểm của toàn bộ không gian này.

Elaina cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Từng nốt nhạc vang lên như một câu chuyện được kể bằng những ngôn từ vô hình, đầy đau thương nhưng cũng đầy sức sống. Cô tự hỏi, làm thế nào một người trẻ như vậy lại có thể biểu đạt được nhiều cảm xúc đến thế?

"Elaina-san,"

Saya thì thầm, giọng cô như bị nghẹn lại.

"Em không nghĩ rằng... một bản nhạc lại có thể khiến người ta cảm thấy thế này."

Elaina không trả lời. Đôi mắt ánh bạc của cô dán chặt vào cậu bé tên Arima Kousei. Mỗi cử động của cậu đều chứa đựng một sức mạnh vô hình, như thể mỗi nốt nhạc là một nhát cắt, khắc sâu vào không gian, vào trái tim của những người đang nghe.

"Cậu bé này... không chỉ chơi đàn. Cậu ấy đang sống trong âm nhạc,"

Fran thì thầm. Đôi mắt sắc sảo của cô lóe lên sự ngạc nhiên và tán thưởng.

Elaina lặng lẽ gật đầu. Cô cảm thấy dường như mình đang chứng kiến điều gì đó rất quan trọng, rất đặc biệt. Cô lấy cuốn sổ nhỏ ra, định ghi lại cảm nhận của mình, nhưng ngay khi đặt bút xuống, cô nhận ra rằng không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác này.

Tiếng đàn dừng lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Không gian bỗng chốc yên ắng, chỉ còn tiếng gió nhẹ và tiếng lá xào xạc. Mọi người xung quanh như bị kéo trở lại thực tại, những tràng pháo tay vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh lướt qua đám đông. Ánh mắt ấy, dù cố gắng che giấu, vẫn không thể che đi sự mệt mỏi và nỗi buồn sâu thẳm. Elaina cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

"Cảm ơn mọi người đã lắng nghe,"

Cậu nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. Cậu cúi đầu nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng đứng dậy, định rời đi.

"Elaina, chị nghĩ gì vậy?"

Saya lay nhẹ tay cô, nhận ra Elaina vẫn đứng bất động.

"Cậu bé đó... Chị phải biết thêm về cậu ấy,"

Elaina nói khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé đang bước về phía con đường dẫn ra khỏi công viên.

Không để Saya hay Cô Fran kịp phản ứng, Elaina bước nhanh về phía cậu bé. Cô không biết tại sao mình làm vậy, chỉ biết rằng có điều gì đó thôi thúc cô phải hành động, như thể nếu để cậu bé ấy rời đi, cô sẽ bỏ lỡ điều gì quan trọng.

"Chờ đã!"

Elaina gọi với theo, giọng cô vang lên giữa không gian rộng lớn.

Cậu bé dừng lại, quay đầu nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn chút dè dặt.

"Chị đang gọi em?"

Elaina mỉm cười, cố gắng giữ giọng nói của mình nhẹ nhàng nhất có thể.

"Đúng vậy. Em là... Arima Kousei, đúng không?"

Cậu bé gật đầu, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.

"Vâng, nhưng làm sao chị biết tên em?"

"Chị tình cờ đọc được về em,"

Elaina đáp, rút điện thoại ra và cho cậu xem bài báo mà cô vừa đọc.

"Bài viết này nói về em, và chị nghe tiếng đàn của em từ xa. Phải nói rằng, nó thực sự rất đặc biệt."

Kousei liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi quay đi.

"Chỉ là một bản nhạc thôi. Không có gì đặc biệt cả."

"Không đâu,"

Elaina khẽ lắc đầu, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc.

"Âm nhạc của em... chứa đựng nhiều hơn thế. Nó kể một câu chuyện. Một câu chuyện mà chị muốn biết."

Kousei nhìn Elaina, đôi mắt cậu dao động trong thoáng chốc, như thể đang đấu tranh giữa việc tiếp tục đối mặt hay quay lưng rời đi.

"Chị là ai?" Cậu hỏi, giọng nói pha chút nghi ngờ.

"Elaina. Ichinose Elaina,"

cô trả lời, mỉm cười nhẹ.

"Chị là một lữ khách, và chị rất thích lắng nghe những câu chuyện hay. Nếu em không phiền, chị muốn nghe câu chuyện của em."

Kousei im lặng một lúc lâu, đôi tay nhỏ siết chặt quai túi xách. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Được rồi, nhưng chỉ là một chút thôi."

Elaina mỉm cười rạng rỡ. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy rằng mình đã chạm tới được một phần nào đó của tâm hồn cậu bé – một phần chứa đầy những giai điệu buồn nhưng cũng đầy hy vọng.

Elaina và Kousei ngồi xuống một chiếc ghế đá gần hồ nước trong công viên. Những tia nắng cuối ngày xuyên qua hàng cây, phủ lên cảnh vật một sắc vàng cam dịu dàng. Gió thổi nhẹ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh sáng lung linh. Elaina ngắm nhìn cậu bé ngồi bên cạnh, cảm nhận sự bất an và nặng nề trong từng cử động của cậu.

Kousei cúi đầu, đôi bàn tay nhỏ siết chặt quai túi xách, như thể đang ôm chặt lấy một điều gì đó mong manh trong lòng. Cậu không nói gì, chỉ nhìn xuống đất, đôi vai khẽ run lên. Elaina không vội thúc ép. Cô biết rằng đôi khi sự im lặng là cần thiết để một người có thể mở lòng.

Cuối cùng, Kousei cất tiếng, giọng nói của cậu nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi.


"Chị thật sự muốn nghe câu chuyện của em sao? Em không nghĩ đó là một câu chuyện đáng để kể. Nó... buồn lắm."

Elaina khẽ mỉm cười, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự chắc chắn.


"Những câu chuyện buồn thường là những câu chuyện đáng nhớ nhất. Chị đã đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, và mỗi câu chuyện chị nghe đều để lại một dấu ấn. Chị tin rằng câu chuyện của em cũng vậy."

Cậu bé nhìn cô, đôi mắt chứa đựng một sự hoài nghi lẫn chút hy vọng mong manh. Sau vài giây ngập ngừng, cậu thở dài và bắt đầu nói:


"Từ khi còn nhỏ, em đã chơi piano. Không phải vì em muốn, mà vì mẹ em muốn. Bà là một nghệ sĩ piano tài năng, và bà muốn em trở thành một thần đồng âm nhạc, nối tiếp con đường bà chưa hoàn thành. Em tập luyện ngày đêm, chơi từng nốt nhạc chính xác đến mức không được phép mắc sai lầm."

Giọng nói của Kousei trở nên nặng nề hơn, và đôi mắt cậu như nhìn xuyên qua mặt hồ, đến một nơi xa xăm nào đó.


"Mỗi khi em sai, bà sẽ trách mắng em, thậm chí... phạt em. Nhưng em vẫn tiếp tục. Bởi vì trong sâu thẳm, em yêu tiếng đàn. Nó là cách duy nhất em có thể cảm thấy mình đặc biệt, cách duy nhất để em làm bà vui."

Elaina im lặng lắng nghe, ánh mắt cô dịu dàng nhưng không che giấu sự xót xa. Cô cảm nhận được sự giằng xé trong lời kể của Kousei, như thể cậu đang gỡ từng nút thắt trong lòng mình.

"Nhưng rồi mẹ em..."

Kousei dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhưng giọng cậu vẫn run rẩy.


"Bà qua đời. Ngay trên chiếc giường bệnh. Và kể từ lúc đó, em không thể chơi đàn được nữa. Mỗi lần ngồi xuống trước cây đàn, tất cả những gì em nghe thấy chỉ là tiếng trách móc của bà trong đầu. Những nốt nhạc trở thành những tiếng gõ vào tim em, làm em nghẹt thở."

Nước mắt bắt đầu rơi trên má Kousei, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống.


"Em không còn nghe được âm nhạc nữa. Mọi thứ chỉ là im lặng. Một sự im lặng đáng sợ."

Elaina nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kousei. Cô cảm nhận được sự run rẩy của cậu, như một ngọn nến nhỏ đang chống chọi với cơn gió mạnh. Cô nói, giọng cô dịu dàng và ấm áp:


"Cảm giác mất mát đó... không dễ vượt qua. Chị hiểu rằng nó có thể khiến em cảm thấy mình như lạc lối. Nhưng Kousei, em mạnh mẽ hơn những gì em nghĩ. Em đã đối mặt với nỗi đau này một mình trong suốt thời gian qua. Điều đó không hề dễ dàng."

Kousei ngước lên nhìn Elaina, đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe nhưng chứa đựng một chút gì đó như niềm hy vọng.


"Chị nghĩ... em có thể vượt qua được sao?"

"Chị không chỉ nghĩ, mà chị tin điều đó," Elaina khẳng định.


"Âm nhạc không phải là gánh nặng, cũng không phải là lời nguyền. Nó là cách để em bày tỏ những điều mà lời nói không thể diễn đạt. Em đã từng yêu tiếng đàn, đúng không? Vậy hãy tìm lại lý do tại sao em yêu nó."

Kousei im lặng, nhìn xuống đôi bàn tay mình. Một cơn gió thổi qua, làm tung bay vài sợi tóc của cậu. Sau một lúc lâu, cậu khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo quyết tâm:


"Em sẽ... cố gắng. Cảm ơn chị."

Elaina mỉm cười, một nụ cười tràn đầy sự khích lệ. Họ ngồi đó, trong sự tĩnh lặng của buổi hoàng hôn, lắng nghe âm thanh của gió và nước. Mỗi phút trôi qua như thể đang chữa lành những vết thương trong lòng cậu bé, từng chút từng chút một.

Elaina, Saya, và Fran bước chậm rãi trên con đường lát đá về khu trọ. Bầu trời đã chuyển sang sắc xanh thẫm, những ngọn đèn đường bắt đầu thắp sáng, hắt ánh vàng dịu dàng lên mặt đường. Không khí trong lành của buổi tối khiến Elaina cảm thấy dễ chịu phần nào, dù lòng cô vẫn còn vương vấn câu chuyện của cậu bé Kousei.

"Cậu bé đó thật đáng thương,"

Saya lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng.

"Em chưa từng nghĩ một người chơi piano giỏi như vậy lại phải chịu đựng những điều khủng khiếp đến thế."

Fran gật đầu, ánh mắt bà hướng về phía trước nhưng trong lòng như đang suy ngẫm.


"Đôi khi, những tài năng lớn lại mang theo những gánh nặng không ai nhìn thấy. Nhưng gặp được em, Elaina, có lẽ sẽ là một điều tốt cho cậu bé ấy."

Elaina khẽ mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn đường.

"Chúng ta đều có những câu chuyện riêng. Nhưng âm nhạc của cậu bé ấy... Nó mang theo cả nỗi đau và hy vọng. Điều đó khiến em không thể không muốn giúp cậu bé đó."

Cả ba đi thêm một đoạn đường, bầu không khí giữa họ nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi bước tới một công viên nhỏ, nơi ánh sáng từ hồ nước phản chiếu lung linh như hàng ngàn vì sao, Elaina bất chợt dừng lại.

Ở đó, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, là một cô gái trẻ với mái tóc dài màu xanh. Cô đứng yên lặng bên bờ hồ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào mặt nước. Tựa như cô đang tìm kiếm điều gì đó đã mất.

"Elaina-san, sao vậy?"

Saya hỏi, nhận ra Elaina đứng khựng lại.

"Người đó..."

Elaina thì thầm, bước về phía cô gái một cách chậm rãi.

Khi Elaina đến gần, cô gái ấy quay lại. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng như thể một câu chuyện dài được trao đổi trong sự im lặng. Đôi mắt của cô gái xanh biếc như bầu trời, nhưng trong đó là một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời.

"Xin chào,"

Elaina cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Cô cũng đang ngắm cảnh hồ sao?"

Cô gái khẽ cười, một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

"Không hẳn. Tôi chỉ tình cờ dừng chân ở đây thôi."

"Cô là...?"

"Miyase Furina," cô gái trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có một âm sắc kỳ lạ, như thể nó chứa đựng cả trăm nghìn cảm xúc.

"Và cô, nếu tôi không nhầm, là Ichinose Elaina. Một phù thủy lang thang với mái tóc bạc và đôi mắt mang khát vọng tự do."

Elaina bất ngờ trước lời giới thiệu.

"Cô biết tôi?"

"Tôi đã nghe về cô qua một cuốn nhật ký,"

Furina đáp, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Elaina.

"Một cuốn nhật ký chứa đầy những câu chuyện buồn và những giấc mơ đẹp. Tôi đọc nó và cảm nhận được nỗi đau của cô. Nhưng đây là lần đầu chúng ta gặp nhau."

Elaina ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ nơi cô gái này.

"Vậy, cô là ai? Cũng là một phù thủy lang thang như tôi?"

Furina khẽ lắc đầu, đôi mắt cô ánh lên vẻ u sầu.

"Tôi là một phù thủy mang nỗi buồn. Nỗi buồn là thứ tôi hiểu rõ nhất. Và có lẽ vì vậy, tôi bị cuốn hút bởi những người như cô – những người cố gắng bước qua nỗi đau để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống."

Elaina im lặng một lúc, ánh mắt cô dịu dàng nhưng cũng đầy tò mò.

"Cô muốn gì từ tôi?"

"Không gì cả," Furina nói, đôi môi khẽ cong lên trong một nụ cười mơ hồ. "Tôi chỉ muốn gặp cô, để nhìn thấy tận mắt người đã viết nên những câu chuyện trong cuốn nhật ký đó. Và để nói rằng, nỗi đau không phải là kết thúc. Nó là khởi đầu cho một điều gì đó lớn lao hơn."

Lời nói của Furina như chạm vào một góc sâu thẳm trong tâm hồn Elaina. Cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đứng đó, nhìn cô gái với mái tóc xanh và đôi mắt đầy nỗi buồn.

"Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại,"

Furina nói, ánh mắt cô hướng về phía chân trời.

"Và khi đó, tôi hy vọng chúng ta sẽ không chỉ chia sẻ nỗi buồn, mà còn cả những tia sáng nhỏ nhoi trong cuộc sống."

Elaina nhìn theo bóng dáng Furina rời đi, lòng cô như dậy lên một cảm giác khó tả. Furina – một phù thủy mang nỗi buồn – có lẽ sẽ là một người đồng hành mà cô không ngờ tới trong hành trình của mình.

Elaina dõi theo bóng dáng Furina rời đi, nhưng trong lòng cô chợt dấy lên một cảm giác khó tả. Không thể để mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy, cô bất giác gọi với theo:

"Chờ đã!"

Furina khựng lại, đôi vai nhỏ nhắn của cô khẽ rung lên dưới ánh đèn. Cô quay đầu lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

"Cô muốn nói gì nữa sao?"

Furina hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, như gió thoảng qua mặt hồ.

Elaina bước tới gần, tay cô rút ra từ túi áo một sợi dây chuyền nhỏ. Mặt dây là một ngôi sao bạc lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường gần đó.

"Chiếc dây chuyền này," Elaina khẽ nói, bàn tay cô mở ra để lộ món quà nhỏ xinh. "Nó không mang ý nghĩa gì quá to lớn. Nhưng tôi nghĩ cô nên giữ lấy nó."

Furina nhìn sợi dây chuyền trong tay Elaina, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự bối rối.

"Vì sao?"

"Vì tôi cảm thấy, dù là phù thủy mang nỗi buồn, cô cũng cần có một chút ánh sáng để nhắc nhở mình rằng, bóng tối không phải là tất cả."

Elaina mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng chứa đầy sự chân thành.

Furina im lặng, đôi mắt cô dao động trong khoảnh khắc. Cuối cùng, cô vươn tay nhận lấy sợi dây chuyền. Ngón tay khẽ chạm vào mặt dây hình ngôi sao, đôi môi cô cong lên trong một nụ cười nhẹ.

"Cảm ơn,"

Furina nói, giọng cô run nhẹ như đang kiềm chế một cảm xúc khó gọi tên. "Có lẽ, đây là món quà đầu tiên mà ai đó từng trao cho tôi... một cách thật lòng."

Elaina bật cười khẽ.

"Vậy thì, hãy coi đây là một lời nhắc nhở từ một phù thủy lang thang. Và cũng là một lời hẹn gặp lại."

Furina ngước lên nhìn Elaina, đôi mắt cô ánh lên vẻ biết ơn.

"Hẹn gặp lại, Ichinose Elaina. Tôi hy vọng lần tới chúng ta gặp nhau, sẽ không phải trong nỗi tuyệt vọng nhất."

Elaina thoáng lặng người, ánh mắt cô trở nên trầm ngâm. Sau một lúc, cô mỉm cười nhẹ, đáp lại:

"Vậy thì hãy giữ lấy ánh sáng này, để chúng ta có thể gặp nhau trong một khoảnh khắc đẹp đẽ hơn."

Furina gật đầu, chiếc dây chuyền khẽ đung đưa trong tay cô. Bóng dáng cô dần khuất xa, hòa mình vào màn đêm tĩnh mịch.

Elaina đứng yên tại chỗ, nhìn theo cho đến khi Furina hoàn toàn biến mất. Saya và Fran bước đến gần, ánh mắt họ đầy thắc mắc.

"Chị vừa tặng cô ấy món quà gì vậy?" Saya hỏi, đôi mắt tròn xoe.

"Chỉ là một món đồ nhỏ thôi,"

Elaina trả lời, nụ cười thoáng trên môi.

"Nhưng có lẽ nó đủ để làm nên một lời hẹn."

Fran nhìn Elaina với ánh mắt sắc sảo nhưng cũng đầy vẻ đồng tình.

"Cô bé đó... Cô nghĩ mình có thể gặp lại cô ấy không?"

Elaina nhún vai, ánh mắt cô hướng về bầu trời đêm lấp lánh.

"Tôi không biết. Nhưng nếu có, tôi hy vọng lúc đó cả hai chúng tôi đều mạnh mẽ hơn."

Cả ba tiếp tục bước đi, ánh sáng từ những ngọn đèn phố dần nhòa đi trong làn sương mỏng. Tokyo, với tất cả những câu chuyện của nó, vẫn còn rất nhiều điều đang chờ đợi họ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro