Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lost and Found | Mất tích và Tìm thấy

Mọi chuyện bắt đầu vào ba tháng trước...

Hay cụ thể hơn, mọi chuyện bắt đầu vào ba trăm năm trước, khi thế giới trải qua những sự thay đổi đầu tiên.

Mọi chuyện xuất phát từ một đứa bé mới sinh ở Trung Quốc có khả năng phát sáng bằng cơ thể. Sau đó, ngày càng nhiều những cá thể mang sức mạnh siêu nhiên xuất hiện, và những con người bình thường bắt đầu đứng lên đấu tranh chống lại sự tồn tại của những cá nhân siêu nhiên đó, rồi dần biến thành bạo loạn.

Giữa những cơn hỗn loạn ấy, một vài nhóm người đặc biệt đã lặng lẽ tập hợp lại với nhau trên khắp thế giới, hầu hết họ đều hoạt động ngầm hoặc di chuyển đến những địa điểm xa xôi hơn. Những người có quyền lực thì bắt đầu phát triển xã hội của riêng họ.

Tại Châu Âu, Italy tự đóng biên với thế giới bên ngoài.

Và trong khi vẫn giữ liên lạc cùng giao thương với các nước khác, việc đi lại đã hoàn toàn bị cắt đứt, cùng với một tần số vô tuyến lạ làm gián đoạn vệ tinh, ngăn không cho hình ảnh về quốc gia đó bị phát tán ra bên ngoài. Italy thậm chí còn đưa ra lời cảnh báo, rằng bất cứ chiếc máy bay nào tiến vào không phận của đất nước họ sẽ bị bắn hạ.

Ở Nhật Bản, nội chiến nổ ra ở khắp nơi cũng bởi Chính phủ không kịp phản ứng trước những hành động quá khích, dẫn đến việc thành phố đông dân thứ hai tuyên bố độc lập. Một hàng rào bao quanh Yokohama, ngăn cách thành phố với phần còn lại của thế giới vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.

Từ đó, Yokohama trở thành một quốc gia riêng biệt.

Và cho tới tận ngày nay, không ai biết chuyện gì xảy ra bên trong cái rào chắn đó cả. Công chúng vẫn gọi đó là một thành phố bí ẩn, chẳng mấy ai biết sự thật rằng, thành phố đã được tổ chức mafia lớn thứ hai thế giới, Mafia Cảng, tiếp quản từ lâu.

Sự tồn tại của cả một thành phố được cai trị bởi tội phạm đương nhiên làm dấy lên nhiều mối lo ngại, song, chính phủ Nhật Bản sợ thứ công nghệ và sức mạnh thậm chí còn lớn hơn cả Dị năng của Yokohama hơn.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Yokohama và Nhật Bản vẫn giữ mối quan hệ hòa bình.

Cứ mỗi hai mươi năm trôi qua, Thủ tướng Nhật Bản sẽ có một cuộc gặp với người đại diện bên phía Mafia Cảng để đàm phán về những điều khoản sẵn có hoặc soạn mới cho mối quan hệ giữa hai nước. Mỗi cuộc đàm phán, các Anh hùng hàng đầu đều được triệu tập, không chỉ để làm vệ sĩ mà còn là thể hiện sức mạnh của họ trước Yokohama.

Yagi Toshinori, hay còn được gọi là All Might, đã từng tham gia vào một cuộc họp như vậy hai mươi năm về trước, với tư cách là một trong những Anh hùng mạnh nhất. Bây giờ, sau hai thập kỷ, anh được gọi trở lại vị trí đó để thể hiện sự kiên định của Nhật Bản trước Yokohama.

Vị Anh hùng số 1 đứng bên cạnh Endeavour và những Anh hùng khác trên top 10 Bảng xếp hạng Anh hùng Nhật Bản. Tất cả các quan chức cấp cao trong chính phủ Nhật Bản và Ủy ban An toàn Công cộng đều có mặt.

Vào những cuộc họp như thế này, boss của Mafia Cảng gần như không bao giờ xuất hiện, thay vào đó, y sẽ gửi một người đại diện rất được tin tưởng đi. Người đại diện hai mươi năm trước là một người đàn ông có vẻ ngoài khá bình thường, độ tuổi khoảng 30, mái tóc đen được chải gọn gàng, để ria mép và đeo một chiếc kính một mắt bên phải. Nếu Toshinori phải mô tả người đàn ông đó bằng một từ, vậy thì nó sẽ là "quý ông". Phong thái và cách nói chuyện của anh ta vô cùng tao nhã. Cuộc đàm phán giữa hai bên sau đó đã diễn ra suôn sẻ và cuộc họp kết thúc mà không có bất cứ vấn đề gì.

Người đại diện tham dự lần này cũng khoảng ngoài 30, nhưng thật lòng mà nói, anh ta chẳng có chút gì gọi là đặc biệt hết. Anh ta mặc một bộ vest đen, thứ khiến trông chẳng khác gì những gã cấp dưới bên đó cả.

Trong số những người đàn ông và phụ nữ mặc toàn vest đen này, chỉ có một cá nhân nổi bật hơn đối với All Might và các Anh hùng khác. Đó là một cậu thiếu niên với mái tóc màu cam bí ngô và đôi mắt xanh màu trời. Cậu ta cũng mặc bộ vest đen tiêu chuẩn giống những người đi bên cạnh nhưng lại đội một chiếc mũ phớt trên đầu. Cậu ta cùng với nhóm đàn ông dường như chịu trách nhiệm kiểm tra phòng họp. Trong khi những người đàn ông đang kiểm tra bàn ghế, cậu ta đi quanh phòng với một tay trượt trên tường. Họ thậm chí còn phải mang cả thang đến để cậu ta kiểm tra đèn chùm.

All Might không thể ngừng suy nghĩ tại sao một đứa trẻ mới chừng ấy tuổi lại được gửi để tham gia vào cuộc đàm phán quan trọng này. Những người bên cạnh All Might cũng có chung suy nghĩ, nhưng tất nhiên, họ không ở trong hoàn cảnh để mà tự do thảo luận về vấn đề ấy.

Nhiệm vụ của họ là quan sát Mafia Cảnh và chuẩn bị cho bất cứ cuộc xung đột nào có thể xảy ra.

Không may rằng, cuộc họp lần này diễn ra không được trơn tru như lần trước.

Cái thứ quan điểm cho rằng đại diện của Mafia Cảng là tội phạm đã ăn sâu vào tâm trí mọi người từ lâu. Cũng vì vậy mà đương kim thủ tướng hoàn toàn không giấu được vẻ khinh thường và liên tục bác bỏ mọi điều khoản mà Mafia Cảng đề xuất, kể cả những điều khoản đã được ký kết và thống nhất từ trước.

Và như mọi chuyện chưa đủ tệ, ông ta còn làm nó tệ hơn bằng cái thái độ trịch thượng hơn nữa kìa. Một vài người ở phe Nhật đã chú ý và cố gắng lái cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng, bao gồm cả Chủ tịch Ủy ban An toàn Công cộng. Thật không may là, thủ tướng thậm chí còn không nhận thấy, hoặc quá ngoan cố để thừa nhận.

Toshinori có thể cảm thấy bầu không khí bên Mafia Cảng ngày càng căng thẳng. Một giọt mồ hôi chảy dọc trên mặt anh trước khi trượt xuống cằm. Bên cạnh, các Anh hùng khác cũng đang ở toát hết cả mồ hôi lạnh. Anh tự hỏi liệu Thủ tướng có nhận ra rằng Mafia Cảng đã ngừng nói chuyện trong hai mươi phút vừa qua rồi hay không.

Người đại diện bên phía Mafia Cảng hoàn toàn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, cũng như thư ký ngồi cạnh anh ta vậy. Tất cả cấp dưới của anh ta đều mặc đồ tối màu, khiến Toshinori không thể nhìn ra biểu cảm thật của họ.

Người duy nhất có dấu hiệu thay đổi là cậu thiếu niên đó. Cậu ta nhướng mày và nheo đôi mắt xanh nhìn Thủ tướng Nhật Bản, người vẫn đang tiếp tục nói trong khi xem xét hiệp ước và tài liệu.

Và rồi, cậu ta hành động.

Cậu ta đứng lên với đôi bàn tay vẫn đang đút trong túi quần. Không một ai trong số các Anh hùng có phản ứng gì cả, họ cho rằng đó chỉ là hành động bình thường của một đứa trẻ. Việc những cậu trai tuổi thiếu niên thiếu kiểm soát và cư xử không chín chắn chẳng phải chuyện bất thường gì. Họ cho rằng đứa trẻ sẽ lớn tiếng bày tỏ quan điểm của mình với Thủ tướng. Điều họ không ngờ tới là khi một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt bao quanh cơ thể cậu ta, theo sau là tiếng rung trầm đầy đe dọa.

"Không!" Toshinori thét, song đã quá muộn. Chàng trai ấy giậm chân phải, khiến cả căn phòng rung lên bần bật, và dưới chân cậu ta bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Ngay lập tức, các Anh hùng bắt đầu hành động, còn những người bình thường thuộc Chính phủ hoặc bị đập vào bàn hoặc ngã xuống sàn. Ánh đèn chỉ nhấp nháy trong một giây trước khi tắt hẳn, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối hoàn toàn.

RẦM!!!

Những tiếng va chạm lớn xuyên qua các bức tường và những tiếng la hét giật mình ngập căn phòng.

"Chuyện gì đây?!" Endeavour nghiến răng, ngọn lửa bùng lên từ cơ thể anh ta rọi sáng căn phòng. Anh đứng trước mặt Thủ tướng với All Might. Họ dậm chân xuống đất và căn phòng rung chuyển dữ dội, khiến áp lực đè nặng lên mọi người.

"Cảm giác này... chúng ta đang bị dịch chuyển lên cao!" Hawks kêu lên. Anh cúi mình ở phía trước Chủ tịch Ủy ban An toàn Công cộng và sải đôi cánh rộng để những chiếc lông vũ có thể cảm nhận xung quanh rõ ràng hơn.

Khi tất cả các anh hùng đã sẵn sàng hành động thì đột nhiên sự rung chuyển dừng lại và áp lực biến mất. Một tiếng ầm vọng lại từ xung quanh rồi ánh sáng rọi vào. Trần nhà thì biến mất, và bốn bức tường rơi ra ngoài, giống như một hộp quà bị kéo mở ra vậy.

Ánh nắng chói chang và không khí lạnh tràn vào, theo sau là luồng không khí mạnh chỉ có thể có ở độ cao lớn mà không có gì có thể cản trở hoặc chuyển hướng được. Toshinori nhìn chằm chằm vào những đám mây lởn vởn trên đầu mình, tự hỏi mình cách mặt đất bao nhiêu mét. Anh nhìn lại cậu nhóc tóc cam vẫn còn ánh sáng đỏ bao xung quanh. Sau khi nhìn kỹ hơn, anh nhận thấy rằng các cạnh của bức tường, được bố trí ngang hàng với sàn nhà, cũng sáng màu đỏ tương tự. Nghĩa là chính cậu thiếu niên này đã nhấc cả căn phòng lên không trung.

"Mafia Cảng!" Chủ tịch Ủy ban An toàn Công cộng là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh, cô chống tay lên bàn để giữ vững bản thân. "Chuyện này nghĩa là sao?!"

Người đại diện im như thóc.

Anh ta nhận chiếc laptop từ người thư ký rồi xoay lại phía Chính phủ Nhật Bản và bật màn hình lên. Khoảnh khắc ấy, mọi người nhìn thấy một người đang ngồi trong căn phòng tối om với vài ngọn nến leo lét xung quanh. Họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, bởi khung cảnh xung quanh hắn quá tối để có thể nhìn được gì, nhưng họ nhận ra thân hình mảnh khảnh của người đàn ông với bộ vest đen và chiếc khăn đỏ quàng trên cổ.

Ngay lập tức, tất cả các thành viên Mafia Cảng đều đứng dậy, tay chắp sau lưng và chân giữ thẳng ở một khoảng cách hoàn hảo. Người đại diện và thư ký cũng bước ra sau khi cắm loa. Họ cúi đầu đầy kính cẩn khi người ở phía bên kia màn hình bắt đầu nói.

"Xin chào Thủ tướng, những người đại diện, và các Anh hùng của Nhật Bản," người đàn ông cất tiếng, hắn đan những ngón tay dài xương xẩu của mình và đặt lên đầu gối, người ngả ra ghế. Giọng hắn ta trầm một cách kỳ lạ. Mặc dù Toshinori không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của đối phương, nhưng anh có thấy lờ mờ khuôn cằm nhọn và cơ thể mảnh khảnh của hắn. Giọng nói và khuôn mặt không có chút nào ăn khớp, vậy hẳn là giọng của vị boss kia đã được chỉnh sửa rồi.

"Tôi là người đứng đầu của Mafia Cảng."

Mắt Toshinori mở to. Trong suốt 300 năm qua, số lần boss Mafia Cảng tự mình tham gia cuộc họp giữa hai nước có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Và không lần nào Nhật Bản nhận được thứ gì tốt đẹp cả.

"Chuyện này là sao đây?" Thủ tướng Nhật Bản nhìn chăm chăm vào người đàn ông trong màn hình trước mặt. "Sử dụng bạo lực là phá vỡ hiệp ước! Mafia Cảng các người định tuyên chiến phải không?"

"Câu đó là của tôi mới phải," Kẻ đứng đầu Mafia Cảng trả lời, hắn ta nghiêng đầu, đôi môi mỏng hạ xuống và chân mày thì nhăn lại. "Tôi thấy là Nhật Bản không quan tâm việc duy trì sự đồng thuận cho lắm khi liên tục bác bỏ những thỏa thuận mà không đưa ra được lý do nào chính đáng hơn câu 'Tôi không muốn' đầy trẻ con kia. Tôi có thể nhìn nhận đây là hành động muốn phá vỡ hiệp ước giữa hai nước hay không?"

"Cái này—"

"Không cần phải gấp gáp thế, thưa ngài Thủ tướng." Boss Mafia Cảng ngắt lời. "Có vẻ như ngài đây đang có một chút hiểu lầm về mối quan hệ của cả hai nước. Tôi hiểu rằng ngài mới nhậm chức cách đây sáu tháng, vì vậy hãy để tôi làm rõ một điều. Có thể bên các ngài bảo rằng người đại diện bên tôi đến đây với tư cách là Mafia Cảng. Song, chúng tôi là đại diện của Yokohama."

Người đàn ông dừng lại một lúc để những người ngồi đây nắm rõ lời hắn ta vừa nói trước khi tiếp tục.

"Yokohama không thuộc chủ quyền của Nhật Bản. Chúng tôi đã tách ra thành một quốc gia độc lập được hơn trăm năm nay rồi. Mặc dù hầu hết các giao dịch và thỏa thuận của chúng tôi là với Nhật Bản, hãy nhớ rằng chúng tôi cũng hợp tác với các quốc gia khác nữa. Tôi chắc chắn rằng nếu chúng tôi đưa những điều khoản này ra với Trung Quốc hoặc Hàn Quốc, họ sẽ rất sẵn lòng ký kết đấy. Lý do duy nhất mà chúng tôi tiếp tục hợp tác với Nhật Bản là vì chúng tôi muốn duy trì mối quan hệ lành mạnh với đất nước láng giềng thân thiết của mình."

"Cấp dưới của ngài định dùng Dị năng để đe dọa chúng tôi đấy, vậy mà ngài nói là muốn một mối quan hệ hòa bình với Nhật Bản à?" Vị Thủ tướng hỏi.

"Thế nên tất cả quyết định phụ thuộc vào ngài, thưa ngài Thủ tướng," Boss Mafia Cảng nở một nụ cười. "Như tôi đã nói đó, thái độ của đại diện bên phía Nhật Bản các ngài trông như thể muốn phá vỡ hiệp định giữa hai bên vậy. Nếu như không có hiệp ước hòa bình nữa, chẳng phải chiến tranh là chuyện rõ như ban ngày sao?"

"Chiến tranh?!"

Một từ vậy thôi mà tựa như gáo nước lạnh, dội tỉnh tất cả những người có mặt – kể cả các Anh hùng. Không ai trong số họ lường trước được việc phía Yokohama sẽ quyết định tham chiến một cách đột ngột như vậy. Họ không thể đoán được liệu người đàn ông này liệu đang nói đùa hay nói thật khi chỉ nhìn qua vẻ mặt trông như rất tình cờ thốt ra như vậy.

"Có lẽ nhiều năm sống trong hòa bình đã khiến các người quên rồi. Cho phép tôi nhắc nhở một câu rằng, một khi hiệp ước giữa hai nước kết thúc, đó sẽ là lời tuyên chiến. Đó đã và sẽ mãi là điều khoản cuối cùng trong tất cả hiệp ước giữa chúng ta. Vị trí địa lý của Yokohama nằm trong lòng Nhật Bản nghĩa là chúng tôi không thể tin tưởng rằng các người sẽ không tấn công chúng tôi để tuyên bố Yokohama vẫn thuộc về Nhật Bản, đúng chứ? Tương tự, các người cũng không thể tin tưởng chúng tôi sẽ không tấn công, vì chúng tôi là những 'Tên phản diện' hèn hạ mà các người hằng căm ghét mà. Vậy thì tại sao chiến tranh lại không thể xảy ra chứ?"

"Chuyện đó là quá phi lý!"

"Không bằng cách các người lấy lý do để từ chối các điều khoản của chúng tôi đâu," Boss Mafia Cảng phản bác. "Tất nhiên, nếu đây chỉ là sự hiểu lầm, vậy thì tôi thay mặt cấp dưới xin lỗi vì đã 'hiểu sai' tình huống này nhé."

Người lãnh đạo Mafia Cảng khẽ cười, rồi ngả người ra sau, làm cho bóng tối bao phủ gần như toàn bộ cơ thể.

"Cấp dưới của tôi chưa quen với cách đàm phán của ngài Thủ tướng đây, bởi ngài mới nhậm chức chưa lâu. Họ chỉ đơn thuần đánh giá những gì họ nhìn thấy và tự động cho rằng sắp có cuộc chiến giữa hai bên, vậy nên họ tấn công trước để tự vệ. Tôi sẽ giáo dục lại bọn họ để cuộc họp lần tới, tức là hai mươi năm nữa, bọn họ sẽ hiểu được cách nói chuyện của Thủ tướng, và không hiểu sai đó là lời tuyên chiến. Đương nhiên, nếu đây thực sự là một sự hiểu lầm, Yokohama sẽ chi trả mọi chi phí sửa chữa tòa nhà chính phủ đã bị phá hủy. Chúng tôi sẵn sàng trả tiền cho việc xây dựng một tòa nhà mới, nếu cần thiết."

Bên phía Nhật Bản toát hết mồ hôi lạnh khi nghe phía Mafia Cảng thốt ra những lời đó. Dù họ có nghe từ góc độ nào đi chăng nữa, cũng chẳng có lấy một lời xin lỗi hay sự chân thành nào trong đó cả. Mỗi một từ mà người đàn ông bên kia màn hình nói ra đều là những lời buộc tội Nhật Bản đã gây nên một tình huống khiến phía Yokohama hiểu lầm.

"Vậy, thưa ngài Thủ tướng, cho phép tôi xác nhận lại một lần nữa," Lãnh đạo Mafia Cảng chậm rãi gõ ngón tay trên bàn. "Liệu đây có phải một hiểu lầm hay không?"

Mặc dù chỉ xuất hiện trên màn hình, Toshinori cảm thấy một áp lực không thể tin được từ người đàn ông này. Anh có thể thề là đã nhìn thấy một con mắt như đang lấp lánh trong bóng tối vậy... hoặc có lẽ đó chỉ là ánh mặt trời hắt lên màn hình mà thôi.

Cả căn phòng — nếu như chỗ họ đang đứng vẫn còn có thể gọi như thế — rơi vào im lặng đầy căng thẳng khi mọi người đã bắt đầu cảm nhận được áp lực của tình huống trước mặt. Thủ tướng và các thành viên nội các trao đổi những ánh mắt lo lắng, nhận ra mức độ nghiêm trọng trong tối hậu thư mà ông trùm Mafia Cảng vừa đưa ra.

Sau một khoảng lặng, Thủ tướng Nhật Bản lên tiếng, lần đầu tiên kể từ khi cuộc họp bắt đầu, ông ta cũng chịu cư xử đúng mực.

"Chúng tôi hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, và chúng tôi xin lỗi vì những hiểu lầm mà chúng tôi đã gây ra. Tuy nhiên, chúng tôi không thể cứ đơn giản mà chấp thuận điều khoản bên các ngài đã đề ra mà không thương thảo thêm. Chúng tôi sẵn sàng tham gia đối thoại và tìm giải pháp cùng có lợi cho cả hai bên quốc gia."

Vị boss của Mafia Cảng gật đầu, miệng nở một nụ cười nhẹ.

"Rất tốt," Hắn ta gật đầu. "Thay mặt cấp dưới của tôi, tôi thành thật xin lỗi về hành động của họ. Chúng ta có thể thảo luận về việc bồi thường thiệt hại cùng với bất kỳ tổn thương tâm lý nào mà người bên các ngài có thể phải gánh chịu sau này. Để thể hiện sự chân thành của mình, tôi sẽ đích thân đứng ra nhận trách nhiệm đàm phán cho Yokohama."

Toshinori trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng tất cả là một cái bẫy. Ngay từ ban đầu, bọn họ đã biết chính phủ Nhật Bản sẽ không chịu đàm phán đàng hoàng và đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này để bên anh phải nằm thế bị động.

"Vậy thì, hãy nhìn qua trang đầu tiên của thỏa thuận."

"Chờ chút," Phó Thủ tướng lên tiếng. "Với tình hình hiện tại và sự cần thiết phải cân nhắc thêm, tôi sẽ đề xuất tổ chức lại cuộc đàm phán vào một ngày trong tương lai và ở một địa điểm khác."

"Không cần đâu," Boss Mafia Cảng phẩy tay, "Cậu Chuuya đây thừa sức lo việc này. Các ngài cũng không cần phải lo về việc cậu ấy sẽ đạt giới hạn hay kiệt sức gì đó. Cậu ấy sẽ giữ ổn định cho nơi này đến khi buổi đàm phán kết thúc mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Tất nhiên, trừ khi bên các ngài không tin tưởng khả năng của các Anh hùng để giữ an toàn cho các ngài chứ?"

Toshinori nghiến răng. Vậy là người đàn ông này đang đe dọa bọn họ phải nhanh mà ký vào thỏa thuận trước khi cậu nhóc kia đạt giới hạn của bản thân à?

"À và một nhắc nhở nho nhỏ, Yokohama không có người dùng Dị năng. Tôi dám chắc rằng, với tư cách là đại diện phía Nhật Bản, các ngài có kiến thức nhất định về lịch sử và rằng người dân đất nước tôi không có Dị năng. Chớ nhầm lẫn về bản chất giữa sức mạnh của các người và chúng tôi," giọng người đàn ông có vẻ đe dọa. "Giờ thì, chúng ta tiếp tục cuộc họp chứ nhỉ?"

Buổi đàm phán diễn ra kèm theo những cơn gió thốc lạnh thấu xương. Và để phía Mafia Cảng không đánh giá thấp họ thêm nữa, Nhật Bản không thể nhờ một trong các Anh hùng (khụ Hawks) đi lấy chăn hay áo khoác để họ bớt lạnh được. Chính phủ Nhật Bản nghiến răng chịu đựng nhìn boss nhà Mafia Cảng dẫn dắt toàn bộ phần còn lại của cuộc họp. Mỗi lần Thủ tướng hay Phó Thủ tướng muốn đàm phán thêm về một điều khoản nào đó trong thỏa thuận thì bên kia lại chặn miệng họ bằng cách gợi lại chuyện đáng xấu hổ ban nãy.

Lãnh đạo Mafia Cảng không hối họ, ít nhất. Hắn ta dành thời gian lắng nghe và đọc thật kĩ bản hiệp định — trông nhàn nhã lắm. Mãi đến hai giờ sau, họ mới nhận ra người đàn ông này đang câu giờ. Hắn ta cố ý kéo dài thời gian, cố xem họ có thể trụ được bao lâu khi mặt trời từ từ biến mất khỏi bầu trời.

Gió bắt đầu buốt hơn và không khí loãng dần ra. Và chưa kể đến mối hiểm họa rằng cậu thiếu niên tóc cam kia sẽ mất kiểm soát và thả họ rơi từ đây xuống. Mặc dù Hawks có thể đỡ bọn họ một cách khá nhẹ nhàng bằng những chiếc lông vũ ấy thì vẫn còn cả một thành phố bên dưới đấy.

Cuộc họp kéo dài trong suốt bốn tiếng đồng hồ đau đớn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, cả căn phòng bắt đầu hạ xuống. Toshinori quan sát cậu, hai tay vẫn yên vị trong túi quần, hạ bọn họ xuống một con đường vắng (đã được cảnh sát và các Anh hùng sơ tán) mà không đổ lấy một giọt mồ hôi.

Toshinori biết về thứ sức mạnh đặc biệt của Yokohama, được gọi là Năng lực. Anh đã nghe từ thầy mình rằng sức mạnh đó mạnh mẽ như thế nào, bởi chúng không bị giới hạn bởi cơ thể vật chất, nhưng việc tận mắt chứng kiến nó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nó khiến anh tự hỏi sức mạnh của cậu bé đó mạnh đến mức nào và giới hạn của cậu ta ở đâu.

Khi Mafia Cảng rời đi và trở về Yokohama, Toshinori nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó thôi. Anh đã già, và những vết thương trong suốt quãng thời gian vừa qua khiến sự nghiệp Anh hùng giờ khó khăn hơn nhiều. Bây giờ anh cũng đã có người kế vị, thời gian của anh sắp hết rồi. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia vào bất cứ chuyện gì liên quan đến Yokohama hay Mafia Cảng thêm nữa.

Đó là... cho tới ba tháng trước trước, một vụ nổ xảy ra ở bến cảng Tokyo.

Ngay cả bây giờ, vẫn không ai biết chuyện mẹ gì đã xảy ra. Tất cả những gì cảnh sát tìm được sau vụ nổ là một cậu nhóc với mái tóc màu cam, quần áo còn chẳng đủ che hết thân thể. Toàn cơ thể là vết bỏng, cậu ta nằm trong vũng máu của chính mình, hoàn toàn bất tỉnh.

Cậu thiếu niên được nhập viện ngay lập tức, và sau đó họ nhận ra mã gen của cậu ta khác biệt hoàn toàn với người dân ở đây. Các quan chức chính phủ được thông báo và cậu bé đã được chuyển đến một bệnh viện khác và đặt trong tình trạng an ninh tối đa.

Những Anh hùng tuyến đầu được gọi, và đó là lúc Toshinori gặp lại tên nhóc ấy.

Chỉ có một chủng người có mã gen không giống với phần còn lại của thế giới. Đây là những người đã tự cô lập mình ba trăm năm trước khi Dị năng bắt đầu xuất hiện. Không ai biết làm thế nào họ tránh được việc phát triển Kosei và trải qua quá trình tiến hóa, nhưng những người này vẫn giữ được mã DNA giống như con người trước sự xuất hiện của Dị năng.

Họ được gọi là chủng người Old Human.

Với thông tin này, họ có thể xác nhận rằng cậu nhóc tóc cam này đến từ Mafia Cảng, kẻ đã nhấc cả phòng họp lên trời hôm ấy. Không ai biết tại sao cậu bé Mafia Cảng lại được tìm thấy ở Tokyo, nhưng dù lý do là gì thì đó cũng là một cơ hội ngàn năm có một.

Lần đầu tiên sau 300 năm, chính phủ Nhật Bản có thể chạm tay vào chủng người Old Human. Họ có thể làm đủ các loại thí nghiệm để hiểu về cách hoạt động của kiểu gen, về cách chúng ảnh hưởng đến siêu năng lực. Họ ngay lập tức bắt tay vào điều trị, chỉ để phát hiện ra rằng Dị năng chữa trị hoàn toàn vô dụng. Bởi sự khác nhau về ADN, họ cũng không thể truyền được máu cho cậu nhóc.

May mắn là, cậu ta không mất quá nhiều máu như mọi người thấy, và không vết thương nào ảnh hưởng đến nội tạng cả. Dẫu thế, bởi vì cậu ta còn quá yếu và lo rằng Mafia Cảng có thể đến hỏi thăm cái đầu của họ bất cứ lúc nào, nên họ quyết định dừng mọi thử nghiệm và chú trọng khai thác thông tin về Yokohama khi cậu nhóc tỉnh.

Không may cho bọn họ, kế hoạch ấy cũng tan thành mây luôn vì cậu ta mất trí nhớ rồi. Cậu nhóc vẫn có thể nói và có kiến thức cơ bản, nhưng ngoài cái tên, cậu ta chẳng còn nhớ gì hết.

Sau một tháng họp bàn, các quan chức chính phủ gọi cho hiệu trưởng Học viện U.A., cùng với Biểu tượng Hòa bình, để thông báo về quyết định cuối cùng.

"Mấy người muốn cậu ta nhập học ở U.A á?!" Toshinori mắt chữ A miệng chữ O, gần như không tin vào tai mình.

"Không, chúng tôi muốn cậu ta trở thành Anh hùng," Ủy ban An toàn Công cộng sửa lời. "Đây là cơ hội ngàn vàng đấy. Anh cũng chứng kiến sức mạnh của tên nhóc đó rồi còn gì, All Might. Anh nghĩ sao?"

"Cậu nhóc rất mạnh, đây là chuyện không cần bàn cãi..." Toshinori lưỡng lự, anh nhớ lại lúc cậu nhóc kích hoạt Năng lực của mình.

Nhưng nó mạnh đến đâu mới là vấn đề?

Năng lực và Dị năng khác nhau không chỉ về nguồn gốc mà còn trên thang sức mạnh nữa. Giả như giữa những người dùng Năng lực, sức mạnh của tên nhóc đó chỉ được tính là yếu thì sao? Hoặc là tất cả người dùng Năng lực đều có sức mạnh ngang ngửa?

Có quá nhiều bí ẩn liên quan đến Năng lực để họ có thể đưa ra kết luận cuối cùng.

"Nếu chúng ta có thể biến cậu ta thành Anh hùng và thuyết phục cậu ta gia nhập phe mình, chúng ta không chỉ có lợi thế trước Mafia Cảng, mà còn nắm trong tay thêm một Anh hùng siêu mạnh nữa," một trong số các quan chức bảo.

"Đây là một nước đi rủi ro. Không ai nói trước được Mafia Cảng sẽ làm ra những gì khi chuyện đến tai họ," Nedzu, hiệu trưởng trường U.A. chỉ ra. "Không, tôi chắc rằng họ đã biết chuyện và đang lên kế hoạch kiếm người về rồi. Người dùng Năng lực rất hiếm nếu so với xã hội của chúng ta, nơi mà đến 80% dân số có Dị năng."

"Cũng có thể, nhưng nếu vậy, Mafia Cảng mới là bên xâm lược," Thủ tướng nói. "Dù là vụ nổ ở cảng Tokyo vẫn đang trong quá trình điều tra, song không còn gì nghi ngờ nữa, đám tội phạm này đang âm mưu gì đó trong bóng tối. Mafia Cảng không có lợi thế gì trong vụ việc lần này và họ sẽ không phá vỡ hiệp định đã giữ Yokohama và Nhật Bản chung sống hòa bình suốt 300 năm chỉ vì một tên nhãi ranh — có Năng lực hay không thì cũng thế thôi. Đây là cơ hội trời cho mà Nhật Bản chúng ta không nên bỏ qua như thế đâu."

"Cứ cho là tên nhãi đó không thốt ra được thông tin nào giá trị đi, chúng ta vẫn còn cơ thể nó cơ mà," một đặc vụ chính phủ khác lên tiếng. "Là người thuộc chủng Old Human, mã ADN của nó còn giữ hàng tá thứ Yokohama đang cố giấu đấy. Nó có thể là một bước đột phá lớn trong khoa học cho chúng ta hiểu rõ hơn về cách Dị năng được sản sinh và khả năng để tăng cường chúng đấy."

"Mấy người định làm thí nghiệm lên một đứa trẻ đấy à?!" All Might há miệng không tin.

"Không, anh hiểu lầm chúng tôi rồi, All Might-san," tên quan chức kia ngay lập tức phủi tay phủ nhận. "Chúng ta chỉ chạy thử vài mẫu máu với vài bài kiểm tra mà thôi."

"Anh đang đối xử tên nhãi đó như một đứa trẻ con đấy, All Might," Thủ tướng bảo, gã nhăn mày trước câu trả lời của Toshinori.

"Nó vẫn còn là một đứa trẻ," Toshinori nhấn mạnh.

"Trước khi là một đứa trẻ, cậu ta là vật sở hữu của Mafia Cảng," người phụ nữ nói chắc nịch. "Chắc chắn Mafia Cảng sẽ cố gắng bắt cậu ta về, hoặc trong tình huống tệ nhất, giết cậu ta để ngăn bí mật bị tuồn ra ngoài. Đó là lý do vì sao chúng ta cần cậu nhóc đó đăng ký học tại U.A., nơi được anh, Biểu tượng Hòa bình, bảo vệ. Nếu chúng ta có thể đào tạo cậu ta từ trứng nước như thế và hướng cậu ta về phía công lý, đó là một tài nguyên lớn cho Nhật Bản đấy. Anh cũng ở buổi đàm phán đó mà, All Might. Anh biết kẻ đứng đầu Mafia Cảng là người như nào mà."

"...Phải." Toshinori trả lời.

"Với sự cố ở cảng Tokyo, chúng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước mối hiểm họa mang tên Yokohama được nữa. Nếu chiến tranh nổ ra, vậy thì đứa trẻ này sẽ là vũ khí mạnh nhất mà Nhật Bản có để đối đầu với Mafia Cảng. Không chỉ vì chúng ta, việc này còn vì tên nhóc đó nữa."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì U.A. sẽ nhận cậu bé." Nedzu đáp, nhận được một cái nhìn rất sốc từ Toshinori. "Không quan trọng việc cậu bé ấy mạnh bao nhiêu, Mafia Cảng đúng là không thể đạp đổ 300 năm hòa bình chỉ vì một cá nhân được. Và bởi vì chúng ta đang cố gắng cải tạo chứ không phải dùng cậu nhóc như một vật thí nghiệm, Mafia Cảng không có cớ để tấn công chúng ta lúc này được. Tôi cũng khá là tò mò về sự khác biệt giữa người Yokohama và dân chúng ta như thế nào. Đây cũng là cơ hội để chúng ta tìm ra phương hướng đào tạo Anh hùng khác, cũng như cơ hội học tập tuyệt vời cho các học sinh mà."

Có rất nhiều thứ Toshinori muốn phát biểu, nhưng nghĩ kĩ thì anh cũng biết đây là phương án tối ưu nhất rồi. Kẻ thù của họ không chỉ có đám Tội phạm nhưng còn cả Mafia Cảng nữa. Mặc dù họ đang có hiệp định hòa bình với bên đó, nó cũng không tồn tại mãi.

Từ khi bắt đầu, Yokohama đã là quả một quả bom mà chẳng ai biết khi nào nó nổ hết. Chiến tranh với bọn họ là chuyện hiển nhiên; chỉ là khi nào nó xảy ra mà thôi. Có thể là một trăm năm sau chẳng hạn, hoặc cũng có thể là ngay ngày mai đấy.

"Cậu bé ấy—Chuuya, tôi nhớ đó là tên cậu ta nhỉ, giờ đang ở đâu?" Toshinori hỏi.

"Cậu ấy đang ở trong một cơ sở phục hồi chức năng. Chúng tôi có các chuyên gia chăm sóc và cập nhật về thế giới của chúng ta."

Hay nói cách khác, chính phủ đang cố tẩy não cậu nhóc.

"Đây là thông tin mà chúng tôi đã tạo ra cho cậu ta," một người đàn ông tiến lại gần họ và đưa cho Nedzu một chiếc USB. "Tôi đề nghị tất cả các giáo viên nên xem qua hồ sơ để làm quen với nó. Chúng tôi đã nói với cậu ấy rằng cậu ấy là người sống sót sau một cuộc tấn công của lũ Tội phạm. Cậu ấy mất cha mẹ từ năm 5 tuổi và vì Dị năng mạnh mẽ của mình, chính phủ đã đưa cậu ấy vào để huấn luyện sử dụng sức mạnh của mình vì lợi ích của đất nước. Không may sau đó là, cậu ta đụng độ với một tên Tội phạm và kết quả là mất trí nhớ. Bây giờ cậu mười sáu tuổi, cậu sẽ chính thức gia nhập trường đào tạo Anh hùng hàng đầu Nhật Bản, đó là U.A."

"Tôi hiểu. Tôi sẽ đảm bảo tất cả nhân viên phải xem qua cái này," Nedzu đáp rồi cất chiếc USD vào túi.

Khi họ quay về U.A., Nedzu tổ chức một cuộc họp với tất cả giáo viên của khoa. Khi họ ngồi xuống để thảo luận về tình hình, căng thẳng tăng cao. Rõ ràng là mọi người đều có ý kiến khác nhau về việc nên làm gì với cậu nhóc.

Aizawa đặc biệt lên tiếng về những lo lắng của mình, vì anh sẽ là giáo viên chủ nhiệm của cậu nhóc đó. Kế hoạch là nếu Chuuya sử dụng Năng lực của mình, Aizawa sẽ xóa nó bằng Dị năng của ảnh. Vấn đề duy nhất là đây là kế hoạch mới chỉ là lý thuyết, vì không ai biết liệu Dị năng có ảnh hưởng được Năng lực hay không.

Nó chỉ đơn thuần là chưa ai thử bao giờ, bởi Yokohama giữ những người có Năng lực của họ như giữ vàng ấy.

Cuộc thảo luận càng dài, càng nhiều vấn đề được đặt ra. Cuối cùng, mặc dù nhiều tranh cãi, tất cả giáo viên đều chấp thuận việc nhận cậu nhóc vào học, kể cả Aizawa. Bất chấp những lo lắng và bất đồng, họ tin rằng đây là điều cần phải làm.

Là Anh hùng, việc của họ là cứu đứa trẻ đó khỏi móng vuốt của quỷ.

Họ không biết được rằng cùng thời điểm, có ba cuộc họp khác nhau cũng đang diễn ra.

Một ở tận sâu trong bóng tối Nhật Bản.

Một ở trung tâm Yokohama.

Cái cuối cùng...ở tận bên kia đại dương, quốc gia bị cô lập ở Châu Âu — Italy.

Trong suốt hai tháng sau đó, mọi người nín thở chờ đợi.

Tất cả họ đều hồi hộp chờ đợi bất kỳ dấu hiệu nào của việc Mafia Cảng sẽ tấn công. Các biện pháp an ninh đã được tăng cường tối đa trong tòa nhà chính phủ nơi Chuuya đang bị giam giữ, với cảnh sát bố trí xung quanh. Các giáo viên và nhân viên tại U.A. cũng thực hiện các biện pháp phòng ngừa bổ sung, tăng cường các biện pháp an ninh và tuần tra quanh trường đến cả con ruồi cũng không lọt được.

Nhưng nhiều ngày trôi qua, chẳng có hành động bất thường nào xảy ra xung quanh rào chắn của Yokohama, hay có bất cứ người nào khả nghi xuất hiện trước tòa nhà chính phủ hay trường học cả. Ngay cả thủ tục nhập học của Chuuya cũng diễn ra rất trơn tru chẳng hề hấn gì.

Các giáo viên và nhân viên ở U.A. nhẹ nhõm, tự hỏi có khi nào họ hiểu sai mục đích của Mafia Cảng rồi không. Có lẽ họ từ bỏ việc chuộc Chuuya về rồi.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi mà mọi người thở phào chuyện qua rồi, thì chuyện khác lại đến như lũ về. Chuyện xảy ra vào ngay trước ngày khai giảng năm học mới —tức là Chủ nhật, và trường thì về cơ bản chẳng có mấy ai.

Giáo viên đang bận rộn cho học kỳ mới khi Mafia Cảng đấm một cú chả ai ngờ được.

"Hiệu trưởng!!" Một vài giáo viên vừa thét vừa chạy thẳng vào phòng làm việc của Nedzu.

Nedzu đứng trên bàn, đôi mắt híp lại nhìn chiếc TV trước mặt đang phát một buổi phỏng vấn trực tiếp.

"Vâng, chúng tôi vô cùng biết ơn vì cơ hội quý giá để học sinh trường chúng tôi được học về ý nghĩa thực sự của việc trở thành Anh hùng," một người đàn ông trung niên đeo kính một mắt bên phải nói với nụ cười dịu dàng trước khi tỏ vẻ đau khổ. Ông liếc nhìn lại tòa nhà bị cháy phía sau và thở dài.

"Mặc dầu chúng tôi không phải là một trường đào tạo Anh hùng chính gốc, đám học sinh của chúng tôi khao khát được trở thành Anh hùng hơn bất cứ ai. Đó là lý do chúng tôi vô cùng đau xót khi thấy ngôi trường bị tên Tội phạm độc ác ấy đốt trụi"

"Ông có thể chia sẻ thêm về ngôi trường của ông được không, ông Hirotsu?" tên phóng viên trẻ tuổi hỏi với đôi mắt tràn đầy vẻ cảm thông.

"À, tôi nghĩ là cũng không có gì nhiều để nói đâu," Hirotsu cười một cách yếu ớt. "Đây là một ngôi trường cỏn con tôi và vợ mở 50 năm về trước mà thôi, gọi là Port M. Afia."

"Port M. Afia? Thật là một cái tên thú vị... cái tên có ý nghĩa gì đặc biệt đằng sau không?"

"Chỉ là một cái tên nhiều tình cảm mà thôi. Port bởi vì trường ở gần cảng, phần còn lại lấy từ tên người vợ quá cố của tôi, Mariana Abulafia."

"Ồ, vậy vợ của ông là người nước ngoài!"

"Cô ấy là người gốc Tây Ban Nha," người đàn ông mỉm cười ấm áp. "Trường học của chúng tôi là một tổ chức từ thiện nhỏ hỗ trợ trẻ em mồ côi. Vợ tôi luôn muốn có con. Đáng buồn thay, có nhiều chuyện xảy ra không cho phép. Tổng cộng trường chỉ có bốn học sinh. Ban đầu, tôi đã thực sự lạc lối và không biết phải làm gì khi ngôi trường không còn nữa, nhưng giờ đây U.A. đã liên hệ và hứa cung cấp nơi ăn chốn ở cho đám học sinh này, tôi nghĩ mình có thể nghỉ hưu an nhàn và tin rằng đám trẻ đã được đúng người chăm sóc," người đàn ông lớn tuổi kết thúc bằng một tiếng cười.

"Ông vẫn còn trẻ mà! Đừng nói vậy chứ!" Người phóng viên há hốc miệng, "Có U.A. ở đây, ông cứ yên tâm được mà! Những đứa trẻ đó nhất định sẽ đạt được ước mơ của mình! Quả không hổ danh là ngôi trường Anh hùng số một cả nước! Quan tâm những người cần được giúp đỡ, U.A. là một ví dụ điển hình cho những gì mà Anh hùng đại diện cho ngày nay!""

"Chắc chắn rồi," người đàn ông gật nhẹ đầu trước khi quay người lại đối diện camera và mỉm cười. "Chúng tôi rất biết ơn U.A."

"Tôi nhớ người đàn ông đó," Toshinori cau mày. "Có thể ông ấy đã già hơn nhiều, nhưng bầu không khí xung quanh ông ta không thay đổi mấy. Ông ta là người đại diện bên Mafia Cảng trong cuộc đàm phán 20 năm về trước."

"Hiệu trưởng Nedzu, chuyện này..." Thirteen nhìn ngài hiệu trưởng.

"Họ nắm thóp chúng ta rồi." Nedzu nhăn trán.

"Port M. Afia?! Chúng còn không thèm giấu luôn, lũ khốn! Ít nhất nghĩ cái tên nào hay ho hơn chút đi chứ!" Present Mic gào.

"Vấn đề không phải ở đó," Aizawa vặn lại.

"Vậy thì sao? Chúng ta cứ mặc kệ họ ngang nhiên đi thẳng qua cổng chính vậy đó hả?!" Vlad cáu.

"Chúng ta còn làm gì được nữa đây?" Hound Dog nói, trước khi đống ngôn từ của anh ta biến thành một tràng sủa và gầm gừ.

"Nhà đài nào cũng đang đưa tin về vấn đề này," Snipe bảo. "Nếu chúng ta phủ nhận, vậy thì chúng ta sẽ là nhân vật phản diện trong mắt công chúng đấy."

[Có cuộc gọi đến!] Giọng nói vừa to vừa đáng ghét của All Might vọng khắp phòng.

Mọi người quay đầu lại nhìn, người gấp gáp nhận máy rồi nhìn xuống người liên lạc.

"Tsukauchi," Toshinori chào cậu bạn và bật loa ngoài để mọi người trong phòng có thể nghe được. "Tôi bật loa ngoài rồi đó, cậu tìm được gì à?"

"Tôi vừa kiểm tra cơ sở dữ liệu. Port M. Afia thực sự đã tồn tại được 50 năm," giọng của viên thám tử vọng từ bên kia đầu dây. "Bởi vì nó chỉ là một tài sản tư nhân nhỏ lẻ, không ai để tâm đến nó cả, vậy nên tên của nó chưa bao giờ lọt vào tai chính phủ. Cảnh sát đã cử người đi hỏi người dân địa phương và họ đều xác nhận rằng họ biết về nơi này, cũng như người đàn ông tên Hirotsu."

"Nghĩa là, chúng ta không có bằng chứng để lật tẩy lời nói dối của họ..." Toshinori tiếp lời, tay siết chặt chiếc điện thoại.

"Nhưng chúng ta vẫn có thể bảo là đám nhóc con kia bịa chuyện về U.A. kia mà?" Present Mic hỏi. "Chúng ta chưa từng đề nghị nhận đám trẻ con nào mà! Đây là một trò lừa đảo!"

"Họ có truyền thông bên phe cánh đấy," Nedzu đáp. "Hiện giờ, toàn bộ Nhật Bản đang đồng cảm cho sự mất mát của một người đàn ông lớn tuổi và bốn đứa trẻ mồ côi kém may mắn. Kể cả chúng ta có thông báo rằng chưa bao giờ đồng ý nhận học sinh thì truyền thông cũng sẽ vặn chúng ta mà thôi. Không ai chọn tin hoặc có hứng thú nghe câu chuyện từ phía ta đâu."

"Chưa hết đâu, mọi người nên kiểm tra thông tin nước ngoài nữa!" Tsukauchi nói tiếp. "Kênh truyền thông trong nước đang ngập trong tin tức của Mafia Cảng, nhưng ở nước ngoài khác lắm."

"Nước ngoài?" Toshinori nhìn các giáo viên khác trước khi đảo mắt về Nedzu.

Nedzu nhanh chóng chộp lấy điều khiển bằng cả hai chân và chuyển sang một kênh tin tức của Mỹ mà anh thường xem. Vì là kênh của Mỹ nên nó phát bằng tiếng Anh, nhưng mọi người trong phòng đều đủ thông thạo để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"V-Lagoon chỉ cách cảng Tokyo khoảng 2 giờ đồng hồ nữa thôi, họ sẽ được đón tiếp bởi không ai khác ngoài người Anh hùng hạng nhất, All Might!!" Một phóng viên hào hứng nói khi cô ấy đứng trước máy ảnh với bờ biển phía sau.

"Gì cơ má?!" Suýt nữa Toshinori đã nôn ra cả phổi máu vì sốc. Tại sao bây giờ anh mới được nghe chuyện này?!

V-Lagoon là cái mẹ gì thế?

Từ bao giờ anh lại đồng ý đi đón tiếp người mà anh còn chẳng biết vậy?!

"Tsukauchi, chuyện gì đang xảy ra thế?!" Toshinori gào vào điện thoại.

"Các bản tin và mạng xã hội bên trời Tây đang lan tràn thông tin All Might làm việc để cải thiện chất lượng đào tạo siêu Anh hùng trên toàn thế giới. Đó là lý do tại sao cậu mở rộng vòng tay với một trường danh tiếng ở Anh và chọn bốn học sinh để quan sát tân sinh viên khóa học Anh hùng U.A năm nay."

Việc này khiến các giáo viên quay ra nhìn Toshinori, người còn phát hoảng hơn khi nãy nữa.

"Tớ chưa bao giờ nói thế hết!"

"Tớ biết, nhưng sự thật không còn quan trọng ở thời điểm này nữa. Cả internet bùng nổ rồi, và mọi người đều tin đây là sự thật."

"Từ từ đã, trường Anh hùng nào thế?" Midnight hỏi từ trong góc phòng.

"Không phải trường đào tạo Anh hùng đâu. Nó giống như mấy trường cho giới thượng lưu nước Anh ấy. Về cơ bản thì giống mấy trường quý tộc hoàng gia các thứ vậy. Tất cả học sinh trong ngôi trường này đều xuất thân từ gia đình quyền quý, và tất cả họ đều được đào tạo để trở thành người thừa kế công việc kinh doanh của gia đình. Một trong những đứa trẻ được chọn là con trai của tập đoàn thương mại lớn nhất châu Âu, Tập đoàn Armonia."

"Tập đoàn Armonia?" Midnight há miệng, nhận ra tên công ty như những người khác.

"Đó là lí do tại sao chúng ta không biết tí gì cho tới tận hôm nay. Họ sử dụng một chiếc tàu buôn đề nhập cảnh Nhật Bản, và tên nó là V-Lagoon."

"Thế tại sao đến cả chút phong thanh chúng ta cũng không nghe được gì?" Aizawa hỏi.

"Bên họ bảo với truyền thông là chuyện này vốn nên giữ bí mật để bảo vệ bốn đứa trẻ vì, mọi người biết đấy, xuất thân hiển hách. Nếu chúng bị phát hiện thì chúng sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho lũ tội phạm và bắt cóc —hoặc là ít nhất, cái cớ họ sử dụng." Tsukauchi nói và mọi người có thể nghe thấy tiếng giấy lật giấy sột soạt. "Bây giờ họ đang gần đến bến cảng của chúng ta rồi, họ cảm thấy đủ an toàn để thông báo về chuyến đi với thế giới."

"Bốn đứa trẻ này cũng là do Mafia Cảng bày ra à?" Aizawa lầm bầm, nhưng người trả lời không phải Tsukauchi, mà là Nedzu.

"Không." Vị hiệu trưởng đáp khi ông cúp máy và tìm thứ gì đó trên internet. "V-Lagoon... nếu đảo chữ đi chúng ta sẽ có Vongola."

"Vongola?!" Tất cả giáo viên trợn trắng mắt.

Làm gì có Anh hùng nào chưa từng nghe qua danh nhà Vongola chứ. Xét cho cùng, Mafia Cảng cũng chỉ được biết đến là tổ chức tội phạm lớn thứ hai thế giới mà thôi. Vị trí đầu tiên là một quốc gia cũng tự cô lập mình với thế giới, giống như Yokohama. Và cũng giống như Yokohama, đất nước đó cũng đã rơi vào tay bọn tội phạm, và kẻ ngồi trên ngai vàng cai trị cả đất nước trong bóng tối là gia tộc mafia lớn nhất và có ảnh hưởng nhất nước Ý—Vongola.

"Tại sao Vongola lại đến đây?!" Present Mic trông như thể sắp phát điên vì theo không kịp mớ hỗn loạn này rồi.

"Mafia Cảng và Vongola... nếu tôi đoán không lầm, họ là kẻ thù của nhau." Nedzu đáp trong khi tay vẫn đang lướt điện thoại.

"Là sao?" Toshinori hỏi.

"Tôi vừa kiểm tra, nhưng tin tức đầu tiên về V-Lagoon được tung ra muộn hơn nửa giờ so với thông báo của Mafia Cảng. Họ cố tình đặt thời gian sau Mafia Cảng, có lẽ biết rằng Mafia Cảng sẽ thu hút sự chú ý của cả nước, và người dân nhắm mắt làm ngơ trước tin tức nước ngoài cho đến khi nó nổ tung. Họ biết về kế hoạch của Mafia Cảng và sử dụng chúng như một lá chắn cho đến khi họ có thể đưa được người của mình vào Nhật."

"Ý thầy là, Vongola cũng đến để thuyết phục đứa trẻ đó về phe mình à?" Midnight hỏi, nhanh chóng nắm bắt tình hình.

"Chắc họ cũng có cùng suy nghĩ với chúng ta," ánh mắt Nedzu tối sầm lại. "Họ muốn đào tạo đứa trẻ này và khiến nó tin rằng nó là một phần của Vongola, giống như cách chúng ta đang cố thuyết phục nó rằng nó là một Anh hùng."

"Chính xác thì cậu nhóc đó là ai?" Present Mic chất vấn. "Ngay cả Vongola cũng đang nhắm cậu ta, chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây."

"Có vẻ như đứa trẻ này còn giấu nhiều thứ hơn những gì chúng ta biết. Là sức mạnh mà nó đã thể hiện ba tháng trước, hay đứa trẻ này mang theo một bí mật nào đó của Mafia Cảng?" Nedzu lầm bầm với chính mình. Họ có quá ít thông tin, cả về đứa trẻ và về hai tổ chức tội phạm này.

"Chúng ta làm gì bây giờ? Chúng ta không thể tiếp nhận cả Mafia Cảng và Vongola được," Cementoss nói.

"Không chỉ vậy, những tên tội phạm này còn sử dụng cùng một cách để vào U.A.! Rõ ràng là chúng ta đang bị coi thường," Vlad không vui.

"Thú vị thật!" Nedzu bật cười, khiến những giáo viên xung quanh trố mắt đầy ngạc nhiên. "Chúng ta sẽ nhận hết!"

"Hiệu trưởng?!" Các giáo viên giật mình.

"Điều này quá vô lý. Chúng ta còn chả biết những đứa trẻ mà họ đang cố nhét vào trường này có khả năng gì!" Ectoplasm chỉ ra. "Hơn hết, chúng ta có ít thông tin về Vongola hơn cả về Mafia Cảng!"

"Đó lại càng là lý do tại sao chúng ta nên cho họ vào," Nedzu trả lời. "Thế giới có quá ít thông tin liên quan đến cả hai tổ chức tội phạm này. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, chúng ta biết được họ đang gửi người của họ gia nhập xã hội của chúng ta. Tôi chắc rằng chính phủ cũng đang nghĩ điều tương tự. Chính phủ có thể ra lệnh cưỡng chế chúng ta nhận họ bất cứ lúc nào. Đây là cơ hội duy nhất mà thế giới có để thu thập dữ liệu về hai tổ chức này."

"Vậy còn các học sinh khác thì sao?" Midnight hỏi. "Không phải chuyện này sẽ càng đẩy tụi nhỏ vào những tình huống nguy hiểm hơn à?"

"Việc Vongola và Mafia Cảng cố gắng đưa học sinh vào trường của chúng ta là vì mục đích tiếp cận Chuuya-kun," Nedzu trả lời. "Điều này có nghĩa là họ sẽ cố không sử dụng vũ lực, mà là thuyết phục Chuuya-kun về phe họ. Trong trường hợp đó, chúng sẽ không gây hại gì cho bọn trẻ đâu."

"Việc này cũng không hoàn toàn chắc chắn." Aizawa phản bác.

"Không, vì có thêm một bên thứ ba tham gia, nên mọi chuyện mới chắc chắn thế," Nedzu khẳng định. "Bây giờ, Mafia Cảng không chỉ phải đề phòng chúng ta, mà còn cả Vongola nữa. Điều tương tự cũng xảy ra với Vongola. Nếu một trong hai người cố gắng bắt Chuuya-kun đi, họ sẽ có hai kẻ thù khác nhau để đối phó. Hơn nữa, đây là Nhật Bản, không phải Yokohama hay Ý. Ngay cả khi họ xoay sở để thoát khỏi U.A, họ sẽ không thể rời khỏi Nhật Bản dưới sự giám sát chặt chẽ của chính phủ được."

Nedzu chỉ về phía chiếc TV, ngay cảnh người phóng viên đi lại xung quanh còn mọi người thì ngóng cổ chờ chiếc tàu cập bến.

"Việc cả hai phe đều công khai thông báo về việc họ đến và đẩy người vào U.A. có nghĩa là họ chỉ muốn hòa bình mà đưa Chuuya-kun đi mà không cần đối đầu với chúng ta. Nếu không, họ đã bí mật làm như vậy hoặc đột nhập vào trường trong lúc canh gác kém nghiêm mật rồi. Nhưng tất nhiên, sự thật là việc này không nằm trong tầm suy sét của họ. Tôi chắc chắn rằng chính phủ hiện đang có cùng suy nghĩ đấy."

Và như để chứng minh, điện thoại của Nedzu đổ chuông.

Anh nhấc máy và được chào đón bởi một đặc vụ. Đúng như dự đoán, chính phủ Nhật Bản muốn U.A tiếp nhận Vongola. Là tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới, với nguồn lực lớn so với Mafia Cảng, Vongola là mối đe dọa thậm chí còn lớn hơn nhiều. Toàn bộ đất nước Italy bị bao phủ trong sương mù, với rất ít thông tin có thể truy cập được, về người dân của họ hoặc liệu họ có sở hữu những người sử dụng Năng lực mạnh mẽ như người dân ở Yokohama hay không.

"Vậy kế hoạch của chúng ta ra sao đây?" Aizawa hỏi khi Nedzu ngắt máy.

"Vì họ đã yêu cầu All Might đi, nên chúng ta sẽ chiều lòng," Nedzu nói rồi nhìn sang Toshinori. "Chính phủ đã phái xe chờ cậu ở cổng trường, vì khoảng cách giữa bến cảng và U.A. cũng không gần nên phải lập tức xuất phát."

"Tôi hiểu rồi," Toshinori gật đầu.

"Chủ tịch Ủy ban An toàn Công cộng cũng đang trên đường đến đó cùng với một số Anh hùng khác rồi. Còn chúng ta," Nedzu quay sang những giáo viên còn lại. "sẽ chuẩn bị sân thi và yêu cầu họ làm bài kiểm tra đầu vào."

"Kiểm tra đầu vào?" Kha khá các giáo viên hoang mang.

"Phải," Nedzu gật đầu. "Dù cho truyền thông có đồng cảm với câu chuyện của Port M. Afia như thế nào đi nữa, thái độ của họ cũng sẽ quay ngoắt khi đối với những người lặn lội từ nước Anh xa xôi kia qua thôi. Nếu chúng ta chấp nhận họ vào trường như thế này, sẽ là thiếu tôn trọng những người có mục tiêu trở thành Anh hùng và hủy hoại hình ảnh của U.A. từ trước đến nay. Đó là lý do tại sao họ sẽ làm các bài kiểm tra giống như học sinh khác."

"Ra là thế. Để qua bài kiểm tra, bọn họ buộc phải bộc lộ sức mạnh trước chúng ta," Vlad gật đầu.

"Và nếu như họ không sử dụng năng lực của mình, họ sẽ trượt bài kiểm tra, tức là chúng ta có đủ lý do từ chối họ mà không làm ảnh hưởng danh tiếng của trường," Ectoplasm thêm vào.

"Nếu như họ đã cho chúng ta cơ hội, cớ gì lại không nhận?" Nedzu mỉm cười. "Hizashi-kun, thông báo cho giới truyền thông và mời họ đến cổng trường. U.A. sẽ mở họp báo."

"Làm ngay đây!" Present Mic lôi chiếc điện thoại ra và bắt đầu bấm số.

Hai tiếng đồng hồ sau, Toshinori—hiện ở dạng All Might—bước ra khỏi xe sau khi đến Cảng Tokyo. Nơi này đã chật kín người. Hầu hết trong số họ là các phóng viên cuối cùng cũng nắm bắt được tin tức, trong khi những người khác là cảnh sát đang cố gắng giữ họ lại.

Nghe được tiếng đập cánh trên đầu, All Might ngẩng lên và thấy Hawks hạ xuống từ trên trời.

"Ồ, không phải All Might-san đó sao!" Hawks cười chào vị Anh hùng hạng nhất.

"Hawks," All Might mỉm cười đáp lại cậu chàng Anh hùng trẻ tuổi. "Tình huống như thế nào rồi?"

"À thì," Hawks chỉ tay về phía chiếc tàu to đoành ở phía xa. "Các vị khách của chúng ta sẽ tới sớm thôi. Đứa trẻ đó sao rồi? Tôi nghe nói cậu nhóc đã vào ở ký túc xá của U.A. rồi hả?"

"Ừ. Chúng tôi đang trông chừng nó." All Might đáp.

"Hừm..." Hawks ậm ừ với một cái gật nhẹ. "Dù sao thì, vị Đại biểu đằng kia đang chờ anh đó. Tôi sẽ trông coi phía bầu trời phòng trường hợp có chuyện xảy ra nha. Chúc may mắn, Number 1!"

Dứt lời, Hawks sải đôi cánh đỏ bay vút lên. All Might nhìn xung quanh trước khi tìm thấy những người từ Ủy ban An toàn Công cộng và vội vã chạy tới.

"All Might," Chủ tịch Ủy ban An toàn Công cộng lên tiếng sau khi nhận thấy anh ta.

"Ngài Đại biểu," All Might dừng bên cạnh cô ấy. "Kế hoạch của chúng ta là gì đây?"

"Tại thời điểm này, chưa có gì mấy," cô trả lời một cách khô khan, liếc nhìn nhóm phóng viên đang tranh cãi với cảnh sát. "Dù có muốn thế nào đi chăng nữa, chúng tôi không thể đuổi hết đám phóng viên mà không gây hoang mang cho dân chúng và lại còn để Vongola thêu dệt thêm chuyện nữa. Cứ cư xử bình thường và hành động một mình thôi. Đừng để hình ảnh của các Anh hùng bị bếu rếu trên tin tức quốc tế là được."

"Tất nhiên rồi," All Might gật đầu.

Họ đứng đó, chờ đợi và quan sát con tàu buôn bán— V-Lagoon—tiến đến ngày một gần hơn cho đến khi cuối cùng nó cập bến. Mất hai mươi phút và sau mười lăm phút im lặng nữa, cây cầu hạ xuống và một người đàn ông xuất hiện.

Đó là một người đàn ông lớn tuổi có vẻ ngoài nghiêm khắc với mái tóc dài màu vàng rơm đã mất đi vẻ bóng mượt do tuổi tác. Ông ta mặc một bộ đồ màu đen và dường như có một cánh tay giả bằng kim loại ở bên trái. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, All Might có thể nói rằng người đàn ông này là một cựu chiến binh và chắc chắn đã quá quen với việc chiến đấu.

Nở một nụ cười, anh bước về phía trước để chào đón người đàn ông nọ.

"Chào mừng đến Nhật Bản, những người bạn từ phương xa!" All Might nói bằng tiếng Anh khi đèn flash máy ảnh chớp nhoáng từ đằng xa. Anh chìa bàn tay thân thiện ra và chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.

"Anh hùng hạng nhất. Thật là một vinh dự," người đàn ông lớn tuổi chào, ông ta nói bằng tiếng Nhật trôi chảy đến mức khiến All Might ngạc nhiên không thôi. Không dừng lại ở đó, người đàn ông còn đáp lại vị anh hùng bằng một cái bắt tay đầy lòng nhiệt thành. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, All Might có thể cảm nhận được những vết chai trên lòng bàn tay của người đàn ông và những vết sẹo nhỏ trên tay anh ta. "Thay mặt cho gia tộc chúng tôi, tôi cảm ơn U.A đã mang đến trao một cơ hội quý giá như vậy."

"Tôi rất lấy làm hân hạnh," All Might đáp lại bằng tiếng Nhật. "Tôi có thể hỏi ông là người giám hộ của bọn trẻ sao?"

"Ồ không, tôi chỉ là người hộ tống mà thôi. Nhiệm vụ của tôi ở đây đã xong, vì vậy tôi sẽ sớm trở về. Đừng lo, sẽ có người giám hộ thích hợp trông chừng họ trong thời gian ở Nhật Bản."

Một người giám hộ... tức là đám trẻ ấy thật ra chỉ có một người, hay là một cái bẫy để bọn họ buông lỏng cảnh giác?

"Bọn trẻ đâu hết rồi?" All Might hỏi. "Tôi cũng muốn gửi lời chào đến chúng nữa."

"Tôi e là chúng đang bị say sóng," người đàn ông trả lời. "Chúng không quen di chuyển quãng đường dài như vậy. So với cơ thể của các anh hùng, chúng khá yếu ớt."

"Vậy thì không ổn rồi. Bài kiểm tra đầu vào sẽ diễn ra trong một tiếng nữa. Chúng liệu có làm được không?" All Might hỏi, cẩn thận quan sát biểu cảm của người đàn ông trước mặt.

Mặc cho tin tức mà Anh hùng no.1 mới vừa đột ngột thả ra, người đàn ông ấy còn không buồn chớp mắt.

"Thưa, không cần phải lo đâu, chỉ là một vài cơn say sóng thôi. Một tiếng là thừa để vị anh hùng đây và Ủy ban hộ tống chúng tôi mà, không phải sao?"

All Might khựng lại. Hộ tống?

"Mặc dù rất đáng tiếc," người đàn ông tiếp tục, chuyện bịa như thần. "Bọn trẻ đã luôn muốn có cơ hội nói chuyện với anh và nghe về những hành động đậm chất anh hùng nhiều hơn, nhưng có vẻ chuyện ấy đành phải gác lại vậy."

Người đàn ông thay đổi thái độ nhanh đến mức phản ứng của All Might theo không kịp luôn. Bài kiểm tra đầu vào là kế hoạch mà Nedzu vừa nghĩ ra, và tin tức sẽ được phát trực tiếp phải sau năm phút nữa, vì vậy đây lẽ ra phải là lần đầu tiên người đàn ông này nghe về nó chứ. Ông ta không những không thể hiện một chút ngạc nhiên nào mà còn có tốc độ xử lý thông tin và phản hồi rất xuất sắc.

"Tôi đoán là bên các ngài có xe rồi phải không?" All Might hỏi, biết chắc rằng đám người này sẽ không bao giờ đồng ý đi nhờ xe chính phủ Nhật.

"Vâng, chúng tôi sẽ bắt đầu dỡ những chiếc xe khỏi tàu. Nếu cảnh sát có thể giúp chúng tôi đi qua mà không vướng phóng viên, chúng tôi sẽ rất biết ơn."

Vậy là những người này không muốn ai nhìn thấy đám trẻ đó trước khi chúng đặt chân tới U.A. Việc này còn làm All Might tò mò hơn về việc chúng là ai và xuất thân là gì.

Quay trở lại U.A., các phóng viên đã vây kín để chờ ngài hiệu trưởng đăng thông cáo.

...

...

...

Chìm trong bóng tối có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da màu đen, vừa nhâm nhi ly rượu vừa nghe TV phát trực tiếp bài phát biểu của hiệu trưởng trường U.A. Hai thanh niên đứng trước mặt anh ta—một người bên phải với mái tóc màu bạc, đôi mắt vàng kim và mặc áo khoác đen, còn người bên trái tóc đen, mắt màu bạc và cũng mặc áo khoác đen. Cả hai khoanh tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đó một cách nhàn nhã.

Người đàn ông tiếp tục gõ ngón tay mảnh khảnh của mình xuống mặt bàn, cho đến khi...

"U.A. sẽ giang rộng tay chào đón các học sinh tới từ Port M. Afia và từ nước Anh xa xôi. Vì để đảm bảo tính công bằng, tất cả các ứng viên đều phải tham gia một kỳ thi, bao gồm cả những người đến đây chỉ với mục đích quan sát và không đăng ký khóa học Anh hùng. Cần lưu ý rằng tất cả các học sinh hiện đang theo học khóa Anh hùng đều đã vượt qua bài đánh giá nghiêm ngặt này như một điều kiện tiên quyết để được nhập học." Nedzu nói. "Bài thi dự kiến ​​​​bắt đầu sau đúng hai giờ nữa, và sẽ đảm bảo tính minh bạch tối đa. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ phát trực tiếp bài thi để những bên liên quan có thể quan sát cẩn thận hơn."

Hiệu trưởng U.A. vẫn còn tiếp tục bài nói của mình, song người đàn ông đã mất hết hứng thú và quay mặt lại về phía cậu thanh niên tóc đen bên trái.

"Ngươi nghĩ sao, Ryuunosuke?"

"Một trò trẻ con, bắt chúng ta phải để lộ con bài của mình," cậu thanh niên đáp lại ngay lập tức. "Nếu chúng ta muốn vào trường thì phải sử dụng năng lực. Bằng cách phát trực tiếp bài kiểm tra đầu vào, họ cũng đang ngăn chặn khả năng chúng ta gian lận. Nếu ta không vượt qua kỳ thi, và họ sẽ có lý do để từ chối ta mà không làm tổn hại đến danh tiếng của họ, khi ấy, công chúng sẽ tự đứng về phía U.A. mà thôi."

"Chính xác," người đàn ông đáp, đôi môi mỏng kéo lên thành một nụ cười toe toét. "Họ muốn biết về sức mạnh của chúng ta. Còn gì thích hợp hơn là để Vongola và Mafia Cảng đối đầu nhau nữa chứ? Mặc dù có một thiếu sót nghiêm trọng. Họ tổ chức kỳ thi này để chúng ta buộc phải tham gia mà không có sự chuẩn bị—nhưng đồng thời họ cũng thế."

Người đàn ông thở ra một hơi dài và nhẹ nhàng xoay chiếc ghế đẩu.

"Đúng là ta đã lường trước được câu trả lời như thế, song, nói thật ta khá thất vọng. Có vẻ như đây là giới hạn của cái thứ được gọi là Dị năng trí tuệ nhỉ. Ngay cả những gia sư tầm trung cũng đoán được."

"Lệnh của ngài, thưa boss?" Cậu chàng tóc trắng hỏi.

Người đàn ông xoay chiếc ghế lại, và ánh đèn sáng lên từ các phía của căn phòng, để lộ ra một người tóc nâu, gầy gò, mặc bộ vest đen với những miếng băng quấn đầy cổ và tay.

"Chứ gì nữa?" hắn ta hỏi, đôi mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm lộn ngược khi cười. "Vì U.A. đã rất tử tế mở cửa chào đón chúng ta, thật là thô lỗ nếu không làm vậy đó."

Người đàn ông đứng dậy, chiếc khăn choàng màu đỏ thẫm tung bay quanh người.

"Atsushi, Ryuunosuke."

"Vâng!" Cả hai đồng thanh trả lời và cúi gập đầu.

"Anh hùng muốn khai thác thông tin của Mafia Cảnh và sức mạnh của hai ngươi. Trong trường hợp đó, diễn một vở thật hoành tráng cho ta. Bốn người sẽ qua bài kiểm tra với điểm số tối đa, và các ngươi sẽ làm việc đó mà không cần sử dụng đến Năng lực. Bôi nhọ danh tiếng của Mafia Cảng đồng nghĩa với hậu quả đấy. Hiểu chưa?"

"Rõ, thưa boss!"

"Vì hiện giờ Chuuya không nhớ gì hết, cậu ta sẽ rất cẩn trọng đấy. Làm thân và mang cậu ta về đây. Hãy nhớ, kẻ thù của các ngươi là Vongola, và chỉ Vongola, đừng quan tâm những vấn đề khác."

"Rõ!"

"Vậy thì đi đi. Ta dám chắc mấy người giáo viên bên U.A. sắp mất kiên nhẫn rồi."

Người đàn ông nhìn bộ đôi rời đi trước khi chuyển sự chú ý của mình lên ly rượu vẫn nằm trên bàn. Hắn cầm nó lên và nhấp một ngụm trước khi bật cười.

"Một đứa nít ranh!! Họ nghĩ chibi là một đứa nít ranh cơ đấy!" Hắn ta cười đến mức phát đau. Đúng là câu chuyện cười của thế kỷ, rằng một người đàn ông hai mươi mốt tuổi có thể bị lầm thành một tên choai choai mười sáu chỉ vì chiều cao và khuôn mặt non choẹt ấy. Dù có chết, hắn cũng phải đảm bảo Chuuya được nghe và nhớ mãi về giai thoại này, vết nhơ đen tối nhất cuộc đời cậu ta.

"Haaa..."

Hắn gạt nước mắt khỏi mi. Cuối cùng, lại chuyển tầm mắt về chiếc ly trên tay.

"Thật không hiểu tại sao con sên đó lại quý những thứ này đến vậy. Dở tệ. Có lẽ ta nên đổ hết bộ sưu tầm của cậu ta vào bồn cầu."

...

...

...

"U.A. sẽ giang rộng tay chào đón các học sinh tới từ Port M. Afia và từ nước Anh xa xôi. Vì để đảm bảo tính công bằng, tất cả các ứng viên đều phải tham gia một kỳ thi, bao gồm cả những người đến đây chỉ với mục đích quan sát và không đăng ký khóa học Anh hùng. Cần lưu ý rằng tất cả các học sinh hiện đang theo học khóa Anh hùng đều đã vượt qua bài đánh giá nghiêm ngặt này như một điều kiện tiên quyết để được nhập học..."

Keng.

Tiếng chiếc cốc sứ va vào đĩa trong trẻo vọng khắp căn phòng lặng tiếng. Người đàn ông đội mũ phớt ngồi trên chiếc ghế dài bọc da sang trọng, đang xem chương truyền hình trước khi đôi mắt đen như ngọc mã não của anh ta hướng về cậu bé ngồi đối diện.

"Cậu nghe rồi đó," người đàn ông mở lời bằng một giọng trầm khàn. "Tôi mong là cậu và những Người Bảo vệ của cậu phải đạt điểm tuyệt đối."

"Ư-ừm... anh nghiêm túc hả, Reborn?"

"Có phần nào trong này nghe không nghiêm túc với cậu hả, Tsuna Vô dụng?"

"Không, không, không! Không hề!" Cậu nhóc thất thanh. "Anh đang bảo tôi nói dối một người đang mất trí nhớ và thuyết phục anh ta rằng anh ta là một thành viên của Vongola à?! Bên cạnh đó, anh ta là cánh tay phải của Don bên Mafia Cảng! Chúng ta sẽ không gây chiến với Yokohama chứ?"

"Cậu đang ám chỉ là cậu sợ bị trả thù à?"

"Ừ—À không ý tôi là không! Chắc chắn là không rồi!"

"Với tư cách là Decimo, cậu không chỉ cần có sức hút mà còn cả chuyên môn trong các nhiệm vụ bí mật, cũng như nghệ thuật lừa dối nữa. Đây là cơ hội rèn luyện tốt đấy. Cậu cũng gặp Nakahara Chuuya ở Đại tiệc Vongola hồi năm ngoái rồi còn gì. Tôi tin chắc cậu đã học thuộc lòng một trăm chín mươi trang báo cáo tôi đưa trước chuyến đi rồi nhỉ."

"Không, tôi đang nói là chuyện này không thể—"

Cách.

"C-Chờ đã, Reborn!!!"

BẰNG!

BẰNG!

BẰNG!

"HIIIIIE!!!!!"

"Đây không phải câu hỏi đâu, ngu ngốc."

"R-Rồi..." Tsunayoshi nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm vào ba lỗ đạn trên chiếc ghế dài. Chúng tạo thành một hình tam giác hoàn hảo trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai chân cậu, chỉ cách cậu vô sinh vài inch.

"Ư-ừm... Reborn này?"

"Gì?"

"Cái này không phải phàn nàn đâu nhé!" Cậu nhóc vừa khua tay trước mặt vừa hét.

Cậu nhìn chằm chằm vào nòng súng một lần nữa đang ngắm ngay mình. Tsuna nuốt khan trước khi hỏi lại một cách cẩn thận, "T-tôi chỉ muốn hỏi là sẽ làm bài kiểm tra như thế nào thôi. Anh đã nói rằng cấm sử dụng Ngọn lửa Dying Will, nhưng nếu bài kiểm tra Anh hùng cần bọn tôi chiến đấu thì sao? Làm thế nào để đạt điểm tuyệt đối bây giờ? Còn các Anh hùng ở U.A. thì sao? Chúng ta phải làm gì với họ?"

"Họ thì liên quan gì?" Reborn cuối cùng cũng chịu hạ súng xuống. "Nghe cho rõ đây, Tsuna Vô dụng. Địch là Mafia Cảng, không phải Anh hùng. Còn về bài kiểm tra, tự tìm cách đi. Nếu trượt bài kiểm tra đơn giản như thế, cậu có thể tự mình bơi về Italy."

...

...

...

"Yokohama? Thành phố điều hành bởi tội phạm ấy á?" Người thanh niên với một bàn tay che khuất cả khuôn mặt nhìn chăm chăm vào chiếc TV vẫn đang phát tiếng nói của thầy hắn ta.

"Phải. Con đã xem tin tức về việc phòng họp của chính phủ đã bị xé toạc khỏi tòa nhà và nhấc bổng lên không trung rồi, đúng chứ. Đó là năng lực của tên nhóc đó. Nếu chúng ta có thể thử nghiệm nó, thì chúng ta có thể tạo ra thứ sức mạnh tương tự."

"Ta còn chưa rõ liệu tên đó có đúng là người đứng sau tai nạn kia không mà," người thanh niên bướng bỉnh trả lời, ném bức ảnh lên quầy bar. Đó là ảnh một thanh niên tóc cam chụp từ bên cạnh, xung quanh là những người đàn ông cao lớn mặc vest đen.

Đó cũng là bức ảnh duy nhất họ lấy được từ tay tên cảnh vệ hôm ấy.

"Sự thật là cả Mafia Cảng và Vongola đều đang kiếm tên nhóc đó đã chứng minh giá trị của nó rồi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên cho con, mang nó về phe ta. Nó sẽ là tài sản rất lớn đối với con đấy."

"Đã hiểu, thưa thầy. Con sẽ làm."

"Tốt, ta rất kỳ vọng vào con đó, Shigaraki Tomura."

...

...

...

Chuuya chậm rãi quan sát xung quanh, nhìn vào căn phòng nhỏ đơn sơ thiếu cửa sổ và phòng tắm. Nơi này chỉ có một cái giường, một chiếc tủ đầu giường, đèn, tủ quần áo, bàn và ghế. Mặc dù căn phòng có diện tích vừa phải nhưng đồ đạc thưa thớt khiến nó rất có cảm giác trống trải.

Anh ta ngửi thử không khí xung quanh và nhận ra mùi sơn thoang thoảng, mặc dù hầu hết mọi người sẽ không chú ý hoặc quan tâm cho lắm. Anh nhìn chằm chằm vào bức tường sạch sẽ với lớp sơn rõ ràng là mới khô, rồi quỳ xuống sàn để kiểm tra. Dù đã được lau chùi và đánh bóng kỹ lưỡng, nhưng sàn cũ vẫn có những vết xước nhỏ khắp nơi. Anh đút hai tay vào túi và nhìn lên trần nhà, có lẽ cũng được sơn lại cùng lúc với những bức tường.

Thật vô lý khi căn phòng ở trong tình trạng tồi tệ đến mức cần phải sơn lại toàn bộ. Mặc dù sàn nhà đã cũ và trầy xước, nhưng không có bất kỳ vết cắt sâu hay bất kỳ phần gỗ nào bị thay thế, nghĩa là căn phòng vốn đang trong tình trạng tốt. Nếu có bất kỳ thiệt hại nào trên mấy bức tường, thì chỉ cần sơn đè lên chỗ đó, không cần phải sơn lại toàn bộ căn phòng và trần nhà. Đây là ký túc xá cho sinh viên, không phải khách sạn năm sao.

Vì vậy, Chuuya kết luận rằng căn phòng được cải tạo lại vì một mục đích khác, và họ sơn lại toàn bộ để che giấu những dấu vết cũ.

Nếu anh đoán đúng, căn phòng này vốn có một chiếc cửa sổ, nhưng nó đã bị dỡ khi bức tường được sơn lại để giấu rồi.

Nơi này không khác gì một gian phòng giam.

Anh đi quanh phòng, đưa tay sờ qua đống nội thất, nhưng thực ra, anh đang tìm một thứ khác. Trong tủ quần áo, anh tìm thấy hai bộ trông có vẻ là đồng phục học sinh với logo của trường, hai...bộ quần áo trắng và xanh, và một số bộ thường phục để sử dụng hàng ngày. Trong lần dạo quanh phòng vừa rồi, anh tìm được ba chiếc camera ẩn. Vì các bức tường đã được làm lại, anh chắc mẩm rằng cũng có vài con chip được cài vào đó.

Khi phân tích tình huống của mình, Chuuya gần như muốn cười phá lên, nhưng anh đã kiểm soát được biểu cảm của mình và ném bộ jumpsuit xuống đất.

"Cậu là một Anh hùng, Chuuya ạ," giọng nói đầy nghiêm nghị của người phụ nữ tóc vàng vọng trong tâm trí anh.

Trong suốt mấy tháng sống ở nơi giam giữ, tất cả những gì họ đã làm là nói với anh rằng những Anh hùng đáng ngưỡng mộ như thế nào, anh ta có thể làm những điều vĩ đại như thế nào với sức mạnh của mình và định mệnh của anh ta là trở thành Anh hùng.

Nếu Chuuya bớt tự chủ hơn chút, anh có lẽ đã cho đám người ấy nằm đo đất hết rồi. Anh có thể đã mất trí nhớ, nhưng anh không phải một thằng ngu. Anh vẫn có ý thức và kiến ​​thức thông thường. Nếu trước đây không rõ ràng, thì bây giờ anh ấy chắc chắn đã biết những tên đang cố biến anh thành Anh hùng là những kẻ ngu. Hoặc là vậy hoặc họ đã đánh giá quá thấp anh rồi.

Dù là gì, cả hai đều có lợi cho Chuuya.

Ngày mai, khi cái trường đào tạo Anh hùng này bắt đầu kỳ học mới, anh sẽ biết được mình là ai và đến từ đâu.

A/N: Hellooooo!! °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Cũng lâu rồi, tôi hy vọng mọi người đều ổn ha!! Đã lâu lắm rồi tôi mới thêm bất cứ thứ gì vào series này!! Trong khi suy nghĩ về phần tiếp theo của Two Sides, Same Coin, tâm trí tôi thoáng nghĩ đến một ý tưởng khác và tôi nghĩ mình cũng có thể viết nó ra như một cách luyện tập để giữ cho bộ não của mình hoạt động và bắt đầu một longfic thú vị khác dành cho mọi người! Tôi đã luôn muốn viết một bộ crossover mà bối cảnh thực sự diễn ra ở U.A và những nhân vật ngoại đạo này đang phá vỡ mọi lẽ thường mà họ có thể tàn phá ahahaha. Chà, còn thời điểm nào tốt hơn để đăng hơn là ngày cá tháng tư đây? Mặc dù thành thật mà nói, bắt đầu một bộ truyện khác như thế này là khá mạo hiểm đối với tôi... vì tôi vẫn còn quá nhiều thứ khác cần phải viết.

Tôi thấy là thời gian chẳng bao giờ đủ để tôi viết hết đống tôi nghĩ trong đầu ra vậy. Nhưng nếu tôi không đăng đống truyện này lên, thì có cảm giác như mọi cố gắng đều bị bỏ phí á (>_<)

Tôi cũng không nói trước được mất bao lâu để tôi cập nhật mỗi chap mới. Mấy chap đầu tôi viết cũng nhiều nên có thể truyện sẽ cập nhật khá thường xuyên nhưng sau đó, tôi không hứa được vì tôi còn khá nhiều fic khác và tôi muốn tập trung hoàn thành nốt Two Sides, Same Coin. Cái này gần như một fic bên lề mà tôi sẽ cập nhật mỗi khi tôi có thời gian thôi. Tôi không tính kéo dài fic này nên chắc là khoảng 10 chương là nhiều nhất nhỉ? Hiện tại, đây mới chỉ là dự định thôi nhưng mà giống hầu hết các fic khác của tôi, mỗi chương sẽ khá là dài đó.

Và tôi cảnh báo trước, Vongola có thể hơi OOC. Một lý do là vì đã quá lâu rồi tôi không xem KHR, vì vậy tôi không tự tin về việc giữ cho họ có tính cách như dàn nhân vật bên BSD và BNHA. Một lý do khác là do sự khác biệt về môi trường, tính cách của họ có thể thay đổi một chút để phù hợp với những người sinh ra trong giới mafia. Vì vậy, đối với Tsuna, cậu nhóc ấy được sinh ra và biết đến sự tồn tại của Vongola và đã biết mình sẽ trở thành boss rồi, vì vậy cậu ấy sẽ không cố gắng từ chối việc trở thành một phần của mafia.

Tôi không biết câu chuyện này sẽ đi đến đâu nhưng giống như tất cả các câu chuyện trong series Coin Toss, bạn chắc chắn sẽ thấy những tư tưởng đạo đức khác nhau trong các nhân vật của các bộ khác nhau, đặc biệt là khi bạn nhìn thế giới Anh hùng qua con mắt của một mafia dày dạn kinh nghiệm. Vongola của thế giới này, thế hệ thứ 10 ấy, đều xuất thân từ Ý với...tôi không biết, các bà mẹ châu Á? Chà, có lẽ tôi sẽ viết một chương về buổi họp phụ huynh giáo viên hay gì đó, nhưng một lần nữa tôi không nghĩ họ làm thế ở U.A. Dù sao thì, trong bối cảnh này Tsuna được nuôi dưỡng như Vongola Decimo và các Arcobaleno không tồn tại, vậy nên Reborn và nhóm bạn của anh ta đều ở độ tuổi cuối 20. Nhẫn Vongola vẫn tồn tại nha!

Dưới đây là một câu hỏi nhỏ nà~

Đố mọi người làm cách nào để Tsuna và bộ đôi Tân Song Hắc (Shin Soukoku) đạt điểm tối đa mà không cần sử dụng đến sức mạnh đó? Nhớ này, nếu một trong số những người đó đánh bạt con robot thì việc đạt điểm tuyệt đối là không thể xảy ra. Ngay cả khi họ tấn công robot theo đội, không có gì đảm bảo rằng điểm số sẽ thuộc về tất cả mọi người và ngay cả khi U.A. để tất cả họ có điểm, thì số điểm đó sẽ phải được chia đều, nghĩa là chẳng có ai đạt điểm tuyệt đối cả.

Câu trả lời thực sự rất đơn giản. Tôi đã rất ngạc nhiên khi chưa thấy ai sử dụng giải pháp này trong bất kỳ fic crossover nào với các nhân vật anime khác tham gia kỳ thi U.A. Tôi cũng cảm thấy giải pháp này khá phù hợp với Mafia Cảng và nhà Vongola ahahaha.

Ok, đó là tất cả những gì tôi muốn nói thôi! Mong là mọi người đều trông chờ câu chuyện này!! (ノ'ヮ')ノ*: ・

T/N: rất muốn dịch tên chương là quầy hàng thất lạc nma nghe khốn nạn với Chuuya quá nên thôi =)))))))))))))))))

Về đoạn đối thoại giữa Dazai và Nhật Bản, tui muốn để ổng dùng đại từ nhân xưng "tôi" thay vì "ta" vì Yokohama, dù trông như ở một vị thế cao hơn Nhật Bản, nhưng theo hiệp định, hai bên vẫn là quan hệ đối tác sòng phẳng, vậy nên Dazai không thể xưng "ta" như kiểu quốc vương với quần thần kia được. Ngoài ra, việc dùng "thưa ngài Thủ tướng" ngoài mặt như bôi mật vào tai phe Nhật nhưng thật ra ổng đang mỉa Nhật Bản hay cụ thể hơn là ngài Thủ tướng vì thiếu tôn trọng một đất nước mà chính họ còn không hiểu rõ thể chế chính trị hay sức mạnh quân sự như thế nào á. (Và nếu như mọi người đã đọc BEAST thì biết Dazai bên đó ổng gớm lắm, ngoài não to ra thì miệng lưỡi nói câu nào xoáy câu đó nên tui muốn bản dịch cũng thể hiện được cái tinh thần Mafia Dazai này, dù đó chỉ là cảm nhận cá nhân tui khi đọc fic thui à ^^)

À, vì thiết lập fic Reborn không bị teo nhỏ xuống hình hài cậu bé sơ sinh mà giữ thể trạng U30 thế nên Tsuna không thể gọi "cậu" như bản manga được nha. Tui để thằng bé gọi Reborn là "anh" cho đúng tuổi (nhưng vẫn xưng "tôi" vì thằng bé từ nhỏ đã được đào tạo trở thành boss mafia nên sự tự nhận thức về vị thế của mình cũng cao hơn Tsuna gốc ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro