Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3


- Không phải bị doạ đến khờ rồi đấy chứ?

Hắn thở nhẹ vào vành tai đối diện, cười khẽ.

Tôi ngơ ngác, đến khi đôi môi kia rời đi, mới giật mình bừng tĩnh. Tôi thật hận bản thân, khi không sao lại có những suy nghĩ kỳ lạ đó chứ, ai lại muốn ở trong khu rừng với kẻ đáng ghét này, dù là ai muốn chứ nhất định không phải tôi!

Dù trong lòng có chửi rủa đi nữa, nhưng tôi vẫn không dám ngước mặt lên nhìn hắn, chẳng hiểu vì sao nữa, rõ ràng hắn mới là kẻ chủ động hôn tôi, nếu nói xấu hổ thì phải là hắn mới đúng, chứ không phải là người vừa bị hại vừa phải chịu cảm giác tim đập liên hồi thế này.

Thật đáng ghét!

Đến khi tôi nghĩ mặt tôi đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thì trên đầu mới vang vọng giọng nói cứu rỗi hoàn cảnh khó xử này:

- Cậu ngồi ở đây một chút được chứ? Tôi sẽ thử tìm xem có trái cây nào gần đây không, nhớ đừng đi đâu hết đấy nhé, không là tôi không tìm thấy cậu được đâu.

Đôi giày giẫm lên những lá cây vàng úa rơi rụng đầy đất, phát ra tiếng lách tách chói tai, từ đầu đến cuối tôi vẫn không hề ngẩng mặt lên nhìn hắn, chỉ là bầu trời đã tối, ngay cả hai bàn tay của chính mình còn khó thấy, hắn muốn đi đâu tìm thức ăn đây?

- Này, đừng đi...

Tôi không phải là lo lắng cho hắn hay gì, chỉ là...không muốn hắn đi lúc này thôi.

Tôi có cảm giác, nếu như lúc này mình để hắn đi, hoặc giả ngay bây giờ, tôi không nắm lấy góc áo hắn, níu hắn lại, thì hắn có lẽ, đã biến mất sau rừng cây sâu thẳm đó.

Đúng là một ý nghĩ ngu ngốc.

Nhưng dù gì góc áo hắn đã nằm trong tay tôi, giờ hắn muốn đi cũng không được, do đó, hắn đành quay lại chỗ cũ, ngồi co ro cùng tôi vào một gốc để chống chọi cái lạnh của đêm tối.

- Không phải cậu đói sao, tôi chỉ là đi tìm thức ăn một chút thôi, không cần phải...

- Tôi không đói, cứ ngồi ở đây đi.

Một lần nữa, không gian lại rơi vào im ắng, thế nhưng, lần này tôi lại không cảm thấy sự im lặng này ngột ngạt, lạ chăng, tôi lại thấy, ngay lúc này, ngồi cùng hắn, ở một nơi không ai hay biết, quá đỗi yên bình.

Nước mắt không hiểu sao cứ tuôn rơi, tôi còn ngớ người ra một lúc lâu, rồi sau đó khi thấy khuôn mặt ướt đẫm, mới nhận ra đó chính là nước mắt của mình.

Chẳng hiểu sao...chẳng hiểu sao,

Nỗi buồn từng chút, từng chút một dâng lên,

Rồi, rơi theo từng giọt nước mặt,

Lăn xuống đất,

Tan vỡ.

- Đừng khóc, đừng khóc, không phải tôi vẫn bên cậu sao?

Hắn chẳng hỏi vì sao tôi lại khóc, mà dù hỏi, chính tôi còn chẳng biết câu trả lời, có lẽ là vì tôi đói chăng? Hay tôi bị lạc trong rừng cùng với người mình không ưa? Hoặc chính cái lạnh lẽo đêm nay đã khiến tâm hồn tôi vỡ vụn, vì thế không nhịn được yếu đuối, khóc trước mặt hắn?

Không biết nữa...chỉ biết, chỉ biết khi được hắn ôm vào lòng, rất đỗi ấm áp.

- Đừng khóc, được không?

Hắn liên tục dỗ dành, tôi chưa bao giờ thấy hắn dịu dàng như thế cả, thú thật, hôm nay chính là ngày tôi thấy hắn cười nhiều nhất trong những năm tháng tôi quen gã.

- Nín nào, bé ngoan.

Cái mũi thon dài cọ lên vầng trán tôi, hơi ấm phả ra từ khuôn miệng đối diện vờn quanh bên mí mắt khiến tôi ngưa ngứa, tôi chẳng muốn khóc đâu, nhưng chẳng hiểu tôi là chủ nhân thân thể này hay là ai nữa, mà nó chẳng chịu nghe tôi, cuối cùng tôi đành sụt sịt mũi, úp đầu vào ngực gắn che đi bộ dáng đáng xấu hổ này, oán trách nói:

- Oi mới hông pải tẻ con! ( tôi mới không phải trẻ con)

Rõ ràng khóc trước mặt người khác chẳng phải điều đáng tự hào gì, thế mà hắn lại dám cười như thể bắt gặp một câu chuyện vui lắm.

- Ừm, cậu không phải, cậu chỉ là đứa trẻ to xác thôi.

Tôi tức giận ngẩng đầu, cố mở to mắt đã nhoè nước trừng hắn, thế mà ánh mắt tôi tự cho là hung ác chẳng doạ được hắn, thế mà...thế mà hắn lại dám...

Hơi thở quen thuộc một lần nữa tiếp cận, nhưng lần này tôi chẳng chịu ngồi
yên cho hắn muốn làm gì làm, tôi quay cổ, khiến nụ hôn hắn chệch hướng, rơi vào bên khóe mắt còn ướt át của tôi.

Hắn khẽ vươn lưỡi, liếm sạch những giọt nước mắt thừa thãi còn vươn trên gò má, tôi không tin nổi mà mở to mắt, đồng tử giãn nở nhìn khuôn mặt quen thuộc tiến gần.

5 milimet,

4 milimet,

3 milimet,

2 milimet,

Rồi...

- Cậu đang mong chờ gì đấy?

Hắn phì cười, hai chóp mũi từ đôi phương chạm vào nhau, âm thanh trêu chọc phát ra từ cuống họng hắn khiến tôi thẹn quá hoá giận, nước mắt vốn dĩ đã cạn một lần nữa bị hắn chọc tới trào ra, tôi hứ một tiếng rõ to, xoay đó quay mặt qua một bên.

Cái tên khó ưa này, đừng hòng tôi nói chuyện với hắn nữa!

Mùi vị bạc hà tức khắc lan tràn, khí tức xa nhanh chóng đóng chiếm trong khoan miệng, tôi có hơi bất ngờ đẩy lưỡi ra, khác với lần đầu, có lẽ lần trước là một nụ hôn nhẹ, ngây ngô lại mang theo trúc trắc, lần này, hắn lại mạnh bạo hơn, không ngừng cọ sát hai cánh môi, như thể hắn là vị lãnh chúa, liếm trọn từng tấc đất, từng lãnh thổ thuộc về mình, ngay cả nước bọt đọng bên khoé miệng, cũng rơi vào chiếc lưỡi linh hoạt của hắn.

Hắn như thế, lại làm tôi thêm say mê.

- Ưm...

Trước mắt như bị che bởi sương mù, tôi mơ màng nhận ra, tại sao mình lại không thể nhìn thấy rõ hắn?

Không, không phải, từ lúc nào, tôi lại cảm giác như bản thân quên mất một chuyện gì đó?

Là...là gì nhỉ?

Rõ ràng là chuyện rất quan trọng...

Sự mê ly kéo dài khi nụ hôn của hắn dứt, rõ ràng nghe tiếng hắn cười thoang thoảng, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy gương mặt hắn như bị bao phủ bởi sương mù.

Dù làm cách nào, cũng không thấy rõ.

Tôi vươn tay, không biết từ lúc nào đã nằm xuống đất, thế nhưng mặt lá phía dưới không làm tôi cảm thấy cứng người, ngược lại, chúng cho tôi cảm giác mềm mại và ấm áp, như đang ở trọn trong vòng tay hắn.

Không cách nào nhìn được diện mạo người phía trên, tôi có chút bực bội sờ từng phần khuôn mặt hắn. Đường nét tuyệt đẹp đó giống như in trong trí nhớ, tôi khẽ chạm vào hàng lông mày, cánh mũi, nhân trung, rồi đến đôi môi kia....

Nhưng đến cuối cùng, gương mặt hắn vẫn chìm sâu vào sự hư ảo.

- Đừng nghĩ gì hết, ngay lúc này, chỉ có hai chúng ta thôi.

Mái tóc hắn cọ vào mặt tôi, chưa kịp phàn nàn vì cảm thấy nhột, thì một nụ hôn đã lặng lẽ đặt lên môi tôi rồi.

- Chúng ta.... cậu, cậu định làm gì?

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng tôi lại cảm giác mình đã biết trước câu trả lời, lạ thay, tôi nhận ra chính mình chẳng hề có cảm xúc sợ hãi, kháng cự hay bất cứ ghê tởm nào, thậm chí còn có ảo giác mình đã chờ mong chuyện này từ lâu...

Có lẽ vì người ở cạnh tôi lúc này là hắn chăng.

- Làm điều tôi muốn làm từ lâu.

Hắn không nói nữa, mà chỉ đặt lên người tôi vô vàn âu yếm, quần áo bao bọc thân thể cả hai từng chút, từng chút rời khỏi chủ nhân nó, vươn vãi trên đất.

Đến khi cả người trần truồng, không mảnh vải che thân, loã lồ trước ánh mắt đối phương, tôi mới bất giác co rụt người.

- Đừng sợ, được không?

Nhẹ nhàng thủ thỉ, như những lời đường mật mà các tình nhân hay nói, bàn tay to lớn của hắn đặt lên mặt tôi, cọ nhẹ vài cái như trấn an, sau đó đặt lên môi, lên cổ, từ từ, từ từ, trượt dần, dần dần...

Ấm nóng, rạo rực.

Ướt át, dính nhớp.

A.... thật thoải mái....

Vùng cấm bị trêu đùa đến tội nghiệp, da thịt vốn trắng nõn theo cử động của hắn, nổi lên từng mảng đỏ tím rợn người.

Đáng sợ, nhưng lại hấp dẫn chí mạng.

Theo sự đong đưa, tôi ngồi lên người hắn tự lúc nào, nheo mắt hưởng thụ sự phục vụ của đối phương, chỉ cần bản thân ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng ưm a vài tiếng, liền được yêu thương đến sướng ngất.

Da thịt quấn lấy nhau, như loài rắn một khi giao phối, không một giây tách rời. Nhiệt độ từ hai bên lan toả, đốt cháy linh hồn song phương.

Đến khi hơi thở của cả hai hoà làm một, thời khắc mười ngón xen ngang, giây phút nóng đến cực độ trào dâng, là lúc nhận định.

Chúng ta, thuộc về nhau.

_______________________________

Đáng lẽ là phần 3 hết rồi, mị cũng không muốn kéo dài thêm nhưng nghĩ lại vì muốn có cảnh h (tuy không quá nóng bỏng) nên mọi người ráng đợi chân tướng xuất hiện bên phần 4 nhé, chứ nếu dồn hết voi phần 3 sợ dài quá m.ng đọc ngán 😊 Hihi, hứa phần sau sẽ hoàn thành hết câu chuyện ngắn này rồi qua truyện khác 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro