Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Bloody Painter

Đây là Helen, 14 tuổi. Quầng thâm dưới mắt luôn khiến nhiều người nghĩ rằng cậu không được ngủ đủ giấc. Cậu chẳng bao giờ quan tâm đến mái tóc bù xù màu đen của mình kể từ khi cậu chẳng còn thấy hứng thú gì trong chuyện vệ sinh thân thể sạch sẽ nữa; nó không cần cần thiết.

Cậu ngồi phía cuối của lớp học, kế bên cửa sổ; luôn ở đó và lặng lẽ vẽ như thể đó là tất cả. Cậu không thích giao tiếp với mọi người và chỉ có một mình.

Có một học sinh té xuống sàn sau giờ học. Đó là Tom, người luôn trở thành nạn nhân của những trò bắt nạt, không phải là do cậu ta làm việc gì từ trước mà là một số người xung quanh thấy không thích cậu ta, thế thôi. Chuyện này xảy ra thường xuyên và Helen đã quen với nó.  Cậu không cảm thấy khó chịu như Tom và cũng không muốn can thiệp vào, dù chuyện này rất chướng mắt.

Trong giờ giải lao, Judy nói rằng cô bị mất đồng hồ và đã tìm khắp nơi. Helen không giúp cô vì đó không phải công việc của cậu. Bất chợt, có ai đó thấy thứ gì phát sáng trong cặp của Helen.

-Cái gì đây?  Ban nói, thọc tay vào cặp và lôi ra một chiếc đồng hồ đính kim cương giả. Helen rất kinh ngạc khi thấy nó và không biết ai đã bỏ nó vào cặp mình.

-Ah, đồng hồ của tớ! Judy nhận lại nó từ tay Ban sau khi nhìn thấy tình hình. Tất cả đều nhìn Helen bằng một ánh mắt nghi hoặc.

-Không phải tớ! Helen la lên, người vẫn đang vẽ hí hoáy trong cuốn tập mà không hề ngẩng mặt lên.

-Yeah đúng vậy. Judy rời khỏi lớp cùng Tom sau khi kết luận câu chuyện.

Những ngày tiếp theo, Helen lại ngồi vẽ ở góc bàn như thường lệ. Cậu nhận thấy không khí trong lớp có gì đó khác lạ; mọi người bắt đầu bàn tán thì thầm về cậu, thậm chí còn có một số gọi cậu là "Kẻ trộm", nhưng cậu quyết định không giải thích gì về mình, vì nó cũng sẽ vô ích mà thôi.

Thời gian trôi qua, Helen đã trở thành mục tiêu mới cho tụi bạn bắt nạt và mọi thứ cậu làm chỉ là cắn răng chịu đựng. Cậu không hề thích nó, nhưng lại không thể chống cự. Thế nên cậu giữ kín những cảm giác ấy trong lòng không cho ai biết.

Cho đến một ngày nọ, Ban giật lấy quyển sổ của cậu cùng với bức tranh đang vẽ dang dở.

-Lúc nào cũng khoái làm mấy chuyện vô bổ nhảm nhí. Ban nói và xé toạc nó ra thành từng mảnh để được trông thấy phản ứng của Helen.

Lúc này, những cảm giác trong lòng bấy lâu của Helen đã không thể bị che lấp được nữa. Tức nước vỡ bờ, cậu đấm thẳng vào mặt Ban và trận chiến bắt đầu. Helen không đủ mạnh nên bị đánh lại tới tấp trong một khoảng thời thời gian ngắn. Vài học sinh chạy đến xem trận đánh, nhưng không phải để ngừng nó lại mà là để bồi thêm mấy cú vào đầu và bụng của Helen.

Tiếng chuông vang lên và tất cả đồng loạt trở về chỗ ngồi trước khi cô giáo đến. Helen cũng bước về bàn học, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô giáo bước vào và:

-Ôi trời Otist, chuyện gì xảy ra vậy?

Helen có hàng tá những vết bầm tím rõ ràng trên mặt và cô giáo cậu đã nhìn thấy chúng ngay khi vừa bước vào lớp. Tất cả đồng loạt đổ mắt vào Helen để chờ đợi câu trả lời.

-Em té từ trên lầu xuống thưa cô. Helen đáp lại khi nhận thấy những ánh nhìn đầy sát khí xung quanh mình.

Sau khi trở về từ trường, ba mẹ cậu cũng hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra và cậu trả lời y như ban nãy. Cậu dùng chiếc áo khoác màu xanh dương đang mặc trên người để phủ kín những vết bầm và ba mẹ cậu đã tin mà không có một chút nghi ngờ nào. Như thường lệ, khi được hỏi về tình hình trên trường, cậu lại bảo rằng mình vẫn ổn. Đã bao lần cậu nói dối rằng cậu làm quen với rất nhiều bạn bè và sống hạnh phúc mỗi ngày. Helen từ chối việc phải nói ra sự thật, cậu không muốn ba mẹ phiền lòng vì mình.

Vài tháng trôi qua, Helen đã quen với những nhận xét tiêu cực về mình và việc bị đánh hay làm nhục đã trở thành những sự kiện thường nhật; cậu đã hoàn toàn miễn dịch với chúng. Ai là người đã gây nên chuyện này? Tại sao hắn lại làm thế? Không còn quan trọng nữa.

-2! Cậu có ở đó ko? Helen nhận được một tin nhắn từ một tài khoản cậu không hề biết trên Facebook.

-Ai đó? Helen trả lời lại.

-Tom đây, bạn cùng lớp vs cậu. Tom chưa bao giờ tiếp xúc với cậu cả, và điều này làm cậu ngạc nhiên một chút.

-Chuyện j thế?

-Um... cậu ổn ko?

-Đó ko phải chuyện của cậu. Helen kết luận câu hỏi của Tom.

Tom đánh chữ trong một lúc trước khi màn hình hiện lên:

-Nghe nak, tớ hiểu cảm giác của cậu lúc này. Tớ cũng từng như thế. Tớ rất muốn giúp cậu nhưng ko thể...sr.

Sau đó, Tom và Helen nhắn tin qua lại cho nhau một hồi lâu và Helen cảm thấy khá hơn rất nhiều sau khi bày tỏ tất cả những nỗi đau và cảm giác cậu đang phải trải qua. Cậu có thể cười giỡn với Tom thoải mái và thường dùng ": )" để mô tả tâm trạng của mình. Đây chính là lần đầu tiên Helen nghĩ mình đã có bạn.

Thời tiết buổi chiều khá ấm áp. "Đến gặp tớ ở sân thượng đầu giờ chiều. Chúng ta cần nói chuyện và đừng hỏi tại sao." Tom nhắn vào tối hôm trước. Helen theo lời chỉ dẫn và gặp Tom ở sân thượng, vẫy tay và tiến lại gần.

-Hey Tom, chuyện gì thế bạn hiền?

-Um... Tớ có chuyện cần nói... chuyện rất quan trọng. Tom nói với một gương mặt nghiêm túc. Còn nhớ vụ chiếc đồng hồ không?

Làm sao Helen có thể quên được chứ? Vì nó nên cậu phải chịu đau khổ cơ mà! Helen gật đầu để bày tỏ suy nghĩ của mình.

-Tớ chính là thủ phạm! Tom nhìn xuống, sợ phải bắt gặp ánh mắt của cậu.

-CÁI GÌ?! Helen cảm thấy sốc nặng.

-Tớ đã lấy cắp chiếc đồng hồ và vu oan cho cậu là kẻ trộm.

-Tại sao cậu làm thế?

-Vì khi cậu trở thành mục tiêu mới cho chúng nó, cuộc sống của tớ đã khá lên rất nhiều. Tom nở một nụ cười giả dối.

Đó hoàn toàn là sự thật, kể từ khi cậu bị bắt nạt thì không còn ai chú ý đến Tom nữa. Cậu ta cũng giống như một món đồ chơi bị bỏ rơi vậy và chuyện này thật hoàn hảo. Nếu như cậu ta giữ im lặng , cậu ta sẽ đến trường trong an toàn. Helen xốc cổ áo Tom lên và, sau một hồi giằng co, cả hai đã đứng ngay bên mép của sân thượng. Tom trượt chân và té xuống từ trên cao. Helen ngay lập tức nắm lấy tay bạn để kéo lên lại nhưng không, cậu không đủ sức để làm chuyện đó.

-Tớ thật sự xin lỗi, Helen. Tom rơi xuống. Helen nhắm mắt lại, sợ phải nhìn thấy chuyện đang xảy ra. Cậu không thể tưởng tượng được một người sẽ ra sao nếu té từ lầu 6 của một tòa cao tầng.

Sau khi cảnh sát đến, họ có chất vấn Helen nhưng cậu quá kinh hoàng nên chẳng thể nói một chữ nào.

Và một lần nữa, Helen lại trở thành tâm điểm cho những cuộc tranh luận của đám học trò. Một số cho rằng Helen đã đẩy Tom, nhưng hầu hết lại nghĩ Tom muốn tự vẫn và Helen dã cố thể cứu giúp nhưng không được, bởi họ thấy cậu nắm tay Tom trước khi rơi xuống.

Tối đó, Helen ở trong phòng khóc, run lên và không thể ngăn nổi cảm giác tội lỗi đang cuộn trào bên trong. Cậu cần bĩnh tĩnh lại. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu: "Đó không phải lỗi của mình. Cậu ta đáng phải chết!". Nó làm cậu khá hơn và cảm giác run cầm cập biến mất. Helen nở một nụ cười rùng rợn:

-Tom đã được trừng trị rồi, giờ có lẽ là đến những người khác, đúng không nhỉ? Tiếng khóc của cậu đã chuyển thành những tiếng cười trong bóng đêm. 

Những người bạn của Helen quyết định tổ chức 1 bữa tiệc vào ngày 31/10, nhưng không phải để kỉ niệm Halloween mà chỉ là để bạn bè gặp gỡ nhau. Tất nhiên, Helen không được mời đến bữa tiệc. Buổi tối trước Halloween, Judy và Maggie chat cùng nhau trên Facebook. Cả 2 đều ở trong kí túc xá của trường, và phòng Judy kế bên phòng Maggie.

09:03 - Judy: ai sẽ đến bữa tiệc v? tớ háo hức wá đi:D

09:03 - Maggie: hầu hết mọi người trong lớp đều đến. có điều tớ inbox Ban mà cậu ta chẳng thèm hồi âm lại dù tất cả đều dc đọc. có chuyện j vs cậu ta ak?

09:04 - Judy: tớ đoán chắc cậu ta đang bận việc j đó

09:06 - Maggie: tớ nghe thấy tiếng bước chân wanh kí túc xá

09:06 - Maggie: chờ tí, để tớ đi kt (Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, cô thấy có một thứ rất bất thường)

09:07 - Maggie: thần linh ơi! có 1 gã mặc áo khoác xanh, đeo mặt nạ, cầm 1 con dao và người hắn ta ĐẦY MÁU

09:07 - Maggie: f*ck, hắn đang gõ cửa phòng tớ

09:08 - Maggie: trời ơi trời ơi trời ơi trời ơi!!!

09:08 - Judy: bình tĩnh lại và tìm vũ khí đi

09:08 - Judy: bảo vệ mình đi

09:09 - Maggie: hắn đang vặn nắm cửa

09:09 - Maggie: tớ sợ!!

09:09 - Judy: Maggie

09:09 - Maggie: tớ nên làm j

09:09 - Judy: Maggie, nghe nak

09:09 - Maggie: CỨU TỚ!!

09:09 - Judy: Maggie, bình tĩnh

09:09 - Judy: Maggie

09:10 - Judy: Maggie?

09:10 - Judy: cậu còn đó ko?

Những tin nhắn đều đã được đọc, nhưng Judy không thấy Maggie hồi âm lại. Bất thình lình Judy nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra. Cô quay lại và cảm thấy một cơn đau kinh khủng ở phần bụng. Gã toàn thân dính máu mặc chiếc áo khoác xanh, đeo mặt nạ đã ở trong phòng, và đâm cô.

Đêm đó tất cả học sinh trong kí túc xá đều bị sát hại. Không ai biết được ai đã làm chuyện đó. Hung thủ đã dùng máu của nạn nhân để vẽ lên tường những bức tranh có hình ": )". Tất cả tử thi đều bị chặt và nghiền nát để có thể làm "màu vẽ". Helen Otist - thủ phạm, hiện vẫn đang mất tích.

Tuy nhiên, trong khung chat của Judy và Maggie có câu trả lời lại tin nhắn đầu tiên của Judy lúc 09:03:

"11:05 - Judy: đừng quá háo hức vào ngày mai: )", bởi vì ngày ấy sẽ không tồn tại.

(don't be excited about tomorrow: )because there will be no tomorrow)






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi