.The Begining.
Những câu chuyện mang kết thúc đẹp đôi khi cũng không tốt như chúng ta tưởng tượng.
Những kết thúc u ám buồn bã đôi khi cũng không xấu như chúng ta suy nghĩ.
Tất nhiên, khởi đầu cũng vậy.
Một đứa trẻ sinh ra trong gia đình gia giáo không có nghĩa nó là một công dân tốt.
Một đứa trẻ không được bố mẹ dạy dỗ đâu phải là một kẻ không ra gì?
Nhưng...
Thế giới này sẽ chấp nhận điều đó sao?
Họ phán xét tất cả mọi thứ theo hướng nhìn của họ. Ôi, những kẻ đáng thương. Chúng đâu biết chúng sẽ gặp phải điều gì, để trả giá cho sự ngu ngốc của chúng?
Lại đây, nhân danh trung thực và sự thật, ta sẽ kể cho ngươi một câu truyện.
Chuẩn bị thật tốt, đây không phải một " kí ức " tốt đẹp đâu.
----------------
Ở ngoại ô một thành phố phía Nam bang Virginia, có một gia đình nọ, một gia đình không hoàn hảo.
Người chồng đam mê cờ bạc, thua mất một khoản tiền lớn, ông ta phải bán nhà đi để trả nợ, rồi cùng vợ và đứa con 2 tháng tuổi bỏ trốn.
Họ đến ở ẩn trong một làng quê hẻo lánh, đằng sau là khu rừng âm u, trước mắt là con đường cũ, hằng ngày những chiếc xe vận tải khổng lồ vẫn thường đi qua.
Tuy vậy, họ vẫn có những người hàng xóm tốt bụng, rất tốt bụng.
Đứa con đầu lòng của họ có một đôi mắt rất kì dị, một màu đen u tối và ánh nhìn ám ảnh đến sởn gai ốc.
Họ đặt tên cho con bé là: Raven.
Raven bị đám trẻ gọi là ' quái vật ' . Nó lầm lì và khiến người khác khó chịu đến phát điên. Hàng xóm không ai thích nó, nhưng trước mặt bố mẹ nó vẫn cười nói và ôm ấp nó như thể thân thiện lắm vậy. Họ vẫn luôn tốt bụng thế mà.
Có ai biết đâu, nhưng Raven hiểu hết ý nghĩa của nụ cười ấy. Vì vậy, nó luôn căm thù những kẻ dối trá.
Nó luôn lẩn về nhà trong những ánh nhìn châm chọc, khinh khỉnh.
Một ngày kia, bố nó cùng mẹ nó quyết định rời xa ngôi nhà để đi lập nghiệp, họ giao Raven cho hàng xóm, ai cũng vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng sau đó thì mặc nó ở nhà một mình, ngày ba bữa vứt vào cửa.
Raven bị cô lập.
Ngày nào nó cũng ngồi bên cửa sổ tầng 2, nhìn xuống đám người giả tạo ngoài đường, đôi mắt nó im lặng, nhưng cái miệng vẫn treo lên nụ cười khinh miệt..
-Những kẻ dối trá, giả tạo.
Phải, dối trá, giả tạo. Và chúng không đáng được tồn tại.
Nó nhảy xuống khỏi ghế, bắt đầu lao vào tập luyện.
- Không trở nên mạnh mẽ, thì không thể tồn tại.
Nó nói vậy và từ đó, Raven không bước ra khỏi cửa lần nào nữa.
Cuộc sống của những người bên cánh rừng ấy, tiếp tục trôi đi.
------------------
-Kết thúc rồi?
-Không không, ngươi nhầm rồi, đó chỉ là khởi đầu thôi.
-Khởi đầu cho cái gì?
-Cho sự trừng phạt của Trung Thực và Sự Thật.
Các người nên nhìn lại bản thân mình. Các ngươi có nói dối không?
Nếu có, thì cẩn thận đi, chẳng mấy chốc, sự trừng phạt sẽ giáng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro