Chương 16.9: Quá khứ của 1 người bình thường
Tôi không muốn nói nhiều về việc dì Jane đã phát hiện ra Clause và gào khóc như thế nào đâu, trông thật tàn nhẫn và đau đớn. Lòng tôi vẫn cứ như bị cáu xé đến tận lúc đám tang cho Clause, dì Jane khóc sưng cả mắt, còn Beni chả có tí gì là thương cảm hay quan tâm. Chắc chị ta cảm thấy tốt khi vị trí của mình trong gia đình đã được hồi phục.
Tôi cũng một lần nữa ngồi cùng cái bàn sắt và ghế xếp với vị thanh tra. Ông ta chả có vẻ gì là hào hứng khi gặp lại khuôn mặt cũng bước ra từ một vụ thảm sát khác, vẫn là những câu hỏi cũ và câu trả lời cũ, ''Tôi không biết kẻ giết Clause!''. Nhưng lần này Miru lẩn trốn trong cây bút chì, cô ấy nghe tất cả...
Miru luôn thoắt ẩn thoắt hiện khi có người đến và lúc quanh tôi trống vắng. Thế nên nhiều người chỉ có thế nghe tiếng tôi nói riêng tôi như thể tôi bị thần kinh vậy. Nhưng họ đâu ngờ Miru còn đây.
Tôi lên năm 2 đại học, và bây giờ thì tôi đã có cho mình một hoài bão lớn hơn, sang Paris. Bà chị Beni thì tặc lưỡi khinh rẻ rằng nếu qua đó, tôi chẳng sẽ làm được gì. Chú James còn đang xem xét về việc này, có lẽ chú ấy đã thấy sự nghiêm túc của tôi. Tôi không muốn làm phiền dì lúc này, dù Clause đã mất lâu nhưng dì vẫn rất đau khổ, lỗi lại là do tôi. Lũ bạn chưa đi mà đã đòi khao khủng cái kiểu, rồi thì nhớ nhung này nọ phát ớn. Ben mỗi lần nóc tí cồn vào là la lên toàn mấy thứ sến súa như ''Bạn hiền ơi! Sao bạn đi nhanh quá vậy?'' hay ''Cưng quá đi, cho hôn cái nà!''. Tôi phải cố đạp phăng Ben nồng nặc mùi cồn ra khỏi người, Victor thì cứ lắc đầu rồi lại nốc bia. Còn về Miru...
- Đi Paris?- Miru bất ngờ nhìn tôi.- Là Pháp sao?
- Từ Mĩ sang Pháp không hẳn là vấn đề nhưng còn tiền nhà, tiền chi tiêu hàng tháng và các khoản khác nữa...- Tôi vẫn mãi tính toán lẩm nhẩm.- Chú James chỉ đồng ý cấp cho mình hai tháng đầu, kiếm việc và nhà ở Paris, hi vọng là nó không quá khó đối với một đứa học French lủng củng như mình. Nhưng nếu nhà thì mình nên thuê căn hay là đi ở chung cư nhỉ? Rồi còn việc làm thì chắc chỉ có thể xin phụ việc tạm thời...
- Này Luus!!- Miru la vào tai tôi.- Cậu có nghe gì không đấy, Quý cô lắm mắt lãng tai?
- Hả?- Tôi quay lại chỗ Miru, cô ấy thở dài bước xuống khỏi giường của tôi, đến bên tôi mà chỉ cao ngang ngửa ngực.
- Chỉ có chúng ta đến Paris, đúng chứ?
- Tất nhiên, Paris có nhiều món chocolate ngon và rất lãng mạn đấy! Tôi nghĩ Miru sẽ thích Paris nên đã quyết định sang đó, vì dù sao tôi cũng có mục tiêu là Pháp! Vả lại nếu chúng ta sống cùng nhau-
Miru chợt ôm lấy tôi thật chặt, cô hôn nhẹ lên cổ tôi và nhìn với ánh mắt hạnh phúc.
- Im đi, Bốn mắt. Cậu quả là hiểu tôi nhất mà!
Tôi cười. Ôm lấy thân hình loli bé nhỏ kia, tất nhiên cũng là một phần do máu loli 10% và cũng là đáp lại nụ hôn nồng nàn kia.
- Như cậu muốn đó thôi, hãy bắt đầu cuộc sống mới cho riêng chúng ta!
Và rồi mọi chuyện đã yên bình như trưỡ đây, Miru đã khuyên tôi hãy mở một blog, vì với trìng độ viết lách này, tôi cần phải học hỏi thêm. Với cái tên do Miru đặt, Rabbit in Paris hay gọn hơn và đọc lóng đi, RaPis, quả nhiên tôi bắt đầu yêu cái yêu viết blog này, tiền thì ít ỏi như việc bạn chỉ có tầm trăm subs trên Youtube, nhưng tôi đã thực sự viết văn cho mọi người đọc, có cả những lời khen tích cực nữa! Nhưng rồi...
- Miru, tui tìm thấy cái này nè!!- Tôi thở hồng hộc, tay ôm một cuốn sách cũ to đùng với lớp bìa cứng bọc da nâu. Miru đang nằm ườn trên căn phòng gác mái, phòng mà chú James đã dọn lại cho tôi.- Nó nằm ở sâu bên trong kho sách, họ rào hết lại nhưng tui vẫn chui qua được! Cuốn sách nó có chữ cổ... Và cả tiếng La tinh!!
- Chội ôi, giờ con 'Rabbit in Paris' này đòi học tiếng La tinh sao?- Miru cười khẩy nhìn cuốn sách.- Cũ, bự và lắm chữ! Tôi không thích sách!
- Nó có tiếng Anh chứ!- Tôi hì hục lật từng trang một kiểm tra.- Nè! Chương số 6 đoạn thứ 9, 'Cái chết vươn mầm qua câu chữ' ý!
- Ờm!- Miru lướt sơ sơ qua trang. Thường thì Miru rất ít khi đọc sách vì cô nói chữ thật rắc rối, nghe như thể cô không biết chữ vậy!- Đăng nó lên blog đi!
- Hả?
- Chỉ cần ghi nguồn đầy đủ là được! Vả lại cuốn sách này không có năm xuất bản hay tên tác giả, vậy thì không để nguồn càng tốt! Câu sẽ câu được fame và từ đó lại có nhiều tiền hơn!
- Nhưng sao lại là cuốn sách này? Nhìn nó...rùng rợn!
Miru tặc lưỡi lắc đầu.
- Vậy mục đích cậu đem cái này về để làm cái quái gì?
- Uhm... Tui tưởng Miru thích những thứ rùng rợn...
- Và ít chữ càng tốt!
Tôi rụt lại như một đứa trẻ có lỗi. Miru vỗ vào hai bên má tôi, động viên chả khác gì dụ dỗ tôi kiếm tiền.
- Không sao, nhưng tôi cảm thấy mình đã gặp cuốn sách này đâu đó! Nhìn trông như cuốn truyện ma cổ nên nếu đăng nó lên, tiền sẽ bay vào túi cậu ngập mặt như cậu mong, đúng không? Dạo này những thứ kinh dị được người ta ưu chuộng nhiều lắm! Hoặc là giờ hack máy tính rồi share video '3 guys 1 hammer' lên cũng được :vvv
- Thôi dẹp dẹp!- Tôi thở dài.- Nếu Miru nói thế vậy.
Tôi cứ thế rặn đọc từng chữ cổ rồi chép lên mạng. Mỗi lần càng đọc sâu, tôi nghe mấy tiếng thì thầm bên tai và thậm chí ọc máu bất tỉnh nhưng cũng bật dậy cực nhanh. Miru nhìn tôi vài lần như thế rồi bỗng dưng nở rộ một nụ cười quái lạ, như thể cô ấy đã tịn toán chuyện gì.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
''Tin nóng nhất trong nước hiện nay: Hàng loạt người dân đều bị chết một cách bí ẩn ngay sau khi được thông báo là đã đọc một dạng blog truyền thông mang tên tài khoản RaPis_the_Writer. Hung thủ, động cơ và hình thức gây án không rõ. Hiện cảnh sát đang tiến hành điều tra số tài khoản của blog văn trên. Đề nghị toàn dân nên hết sức cẩn trọng khi lựa chọn các blog truyện trện mạng truyền thông và tránh xa các tài khoản mang tên này!...''
Chết tiệt! Phải nhanh chóng xóa tài khoản blog trước khi mọi thứ bị phanh phui!!!
Tôi hoảng loạn gỡ toàn bộ truyện và đóng nick blog!! Đệt! Thế là tiêu tùng mối làm ăn của tôi chỉ vì cuốn sách chết dẫm này!! Thế ếu nào mà nó có thể giết cả người cơ chớ?! Là sách cấm thiệt sao?!
- Ầy ui, thật cảm động làm sao khi biết RaPis nhà tôi biết giết người rồi!- Miru vỗ tay hoan hô sau khi bị tôi lôi lên phòng trong khi đang ngồi xem tin tức như một bà già.
- Không vui chút nào đâu! Nên nhớ đây chỉ là tai nạn, TAI NẠN thôi!- Tôi nhấn mạnh chữ 'tai nạn' để cố biện minh cho hành vi ngu người của mình.
- Dù sao đã lỡ rồi cậu định làm gì?- Miru chả có vẻ gì là quan tâm đến cái 'tai nạn' đó nữa.
- Dùng toàn bộ tiền để mua hoa và cúng kiến họ trong thầm lặng..- Tôi bày ra một 'kế hoạch' hết sức tốn kém nhưng đó là việc tôi cần làm.
- Điên à?! Cậu có biết câu giết bao nhiêu là người đó không?! Bán cả nhà cũng không đủ để mua hoa tang cho chừng đó người đâu! Bơ họ mà sống đi!
Tiếng chuông điện thoại bỗng rep inh ỏi, tôi rút máy và xem số điện thoại, là Jenny?
- Hello?
- Luus có chuyện lớn rồi!!- Jenny nói run run như sắp khóc tới nơi.
- Chuyện gì cơ?
- Ben... Ben...chết rồi!
- CÁI GÌ?!
Jenny khóc òa qua chiếc điện thoại. Còn tôi thì quá sốc để nước mắt có thể chảy.
- Ben... Cậu ấy đọc một blog... Dù Vic đã cảnh báo nhưng cậu ấy vẫn lao đầu đọc nó... Và...và sau đó thì...
- Được rồi Jen! Cậu không cần kể nữa đâu, nín khóc đi! Tôi...tôi cần tí không gian riêng...
Tôi cúp máy... Miru đến và ngồi cạnh, xoa đầu tôi. Tôi chỉ biết vùi đầu vào tấm thân nhỏ bé của Miru và khóc nấc... Lỗi là do tôi... Ben... Cậu ấy chết là do con khốn ngu ngốc này... Tất cả mọi thứ đều là do tôi mà ra...
Vài ngày sau... Tôi lại phải dự thêm một cái đám tang mà tôi không hề muốn đến. Người bạn chí cốt hết lòng giúp tôi,...giờ tôi lại gián tiếp ra tay giết chết cậu ấy... Tôi không mong cậu ấy an nghỉ trong thanh thản, tôi muốn Ben nuôi mối thù hằn với tôi luôn đi, vì tôi đáng bị thế. Jenny, Joseph và Victor là những người bạn cuối cùng mà tôi có, họ vẫn ở bên tôi... Và Miru cũng vậy cho đến khi...
Cánh cửa Slender Mansion mở ra và chấp nhận tôi...
___________________
LOL! Thế là xong cái quá khứ dài ngoặc nghẽo của RaPis :3 Và dự định sau này sẽ có cả quá khứ của Miru :vvv Vì Miru vốn không phải tên thật! LOL! :v Và mina đã biết cái nguồn gốc xuất xứ của cái tên hãm tài 'RaPis' rùi a :3 Mà có ai nghe bài 'Cry Baby' của Melanie Martinez chưa a? <3 Bấn loạn vì Melanie rồi a <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro