Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương mở đầu: Ngược dòng quá khứ

   Giọt mưa phùn lất phất đâu đây như tan ra giữa bầu không khí ẩm ướt của những ngày đầu mùa xuân. Mưa đan trên những mái nhà san sát nhau, mưa hòa vào dòng người tấp nập qua lại trên đường phố, mưa làm mờ đi màu nắng vàng rực rỡ của buổi sớm đang phủ kín lấy đường chân trời. Hạt mưa vương trên những trang sách đã phai màu mà em đang đọc, trên mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh của em và trên khắp cả khoảng sân trường vắng lặng. Theo lệnh của kẻ điều khiển những con rối, tôi lần đầu nhìn thấy em.

"Chào em. Tôi là nhà khoa học mới chuyển đến Texas này để nghiên cứu phục vụ cho chuyên ngành giải phẫu mà tôi đang theo học. Nghe nói em cũng tìm hiểu về chuyên ngành này, ta có thể làm quen được chứ?"

"Vâng, rất vui được làm quen với anh. Tên em là Charlotte Aceline, còn anh?"

   Tiết trời chuyển mình sang mùa hạ, và những cơn mưa lại đến chẳng báo trước bao giờ. Những giọt mưa giờ hối hả bủa giăng khắp nơi, xua tan đi cái nóng oi ả của buổi trưa hè. Em đứng dưới mái hiên trước một màn mưa trắng xóa, khẽ lơ đễnh nhìn về một điểm vô định nào đó mà không ai biết, hai tay ôm chặt trước ngực cuốn sách mà tôi thấy em vẫn hay đọc. Tôi đến đưa ô ra che cho em và rủ em cùng về. Đôi mắt xanh thăm thẳm tựa bầu trời của em khi ấy ánh lên sự rung động, đôi môi em vẽ lên một nụ cười thuần khiết tựa thiên thần.

"Charlotte này, tôi có điều muốn nói... Em đồng ý làm bạn gái của tôi nhé?"

"Em... Thực ra thì em cũng có cảm tình với anh từ lâu..."

   Đã một năm trôi qua kể từ mùa hạ năm ấy, và bây giờ những ngọn gió heo may bắt đầu mang mua thu về. Giá mà những cơn mưa buồn buổi chiều hôm ấy có thể cuốn đi những mảnh kí ức kinh hoàng đang giằng xé trong quả tim cằn cỗi này. Bầu không khí vẫn còn phảng phất dư vị ấm áp sót lại của mùa hạ, thế nhưng giọt mưa rơi trên má tôi trong cái ngày tôi đứng từ xa nhìn người ta đưa chiếc quan tài đặt thi hài em xuống dưới sáu tấc đất sâu ấy lại lạnh và khô khốc đến gai người. Hoặc giả, đó có lẽ là những giọt nước mắt. Hắn một lần nữa điều khiển tôi như cái cách mà hắn đã làm với bao con rối khác, khiến tôi dùng chính đôi bàn tay này để giết hại em. Đầu óc tôi quay cuồng trong cơn điên dại, tiếng la hét, mùi máu tanh và thi thể trên sàn gỗ mục của em trở thành thước phim nhuốm màu đen tối ám ảnh tôi không nguôi.

"Đừng xuất hiện trong những giấc mơ của tôi nữa! Làm ơn đấy, Charlotte!"

   Đáp lại tôi chỉ còn là một khoảng không tĩnh lặng.

   Kể từ ngày em mất, tôi đã không còn ý niệm về thời gian nữa. Chỉ đến khi hơi lạnh cắt da cắt thịt ôm ấp lấy cánh rừng đêm, tôi mới giật mình nhận ra đông đã về. Những bông tuyết trắng xóa phủ kín khắp các ngọn núi, phản chiếu lại ánh trăng bạc lại tạo thành một thứ màu sắc tinh khiết tựa pha lê trải dọc lối tôi đi. Bây giờ em có lạnh không? Một mình ở nơi đó em có cô đơn không? Đến bao giờ chuỗi bi kịch đeo đuổi tôi mới đi đến hồi kết? Lồng ngực khẽ nhói đau, thân xác mục ruỗng của tôi cô độc giữa đêm đông giá buốt. Đâu là sự buông bỏ? Đâu là sự giải thoát? Có phải sau khi chết đi, con người ta sẽ quên những kí ức từng có với nhau?

"Nếu một ngày nào đó tôi từ giã cõi đời này, liệu tôi còn có cơ hội được gặp lại em? Nếu tôi chỉ là một chàng trai bình thường, liệu số phận của chúng ta có khác đi?"

*****

"Tỉnh dậy rồi hả? Mày sống thực vật đã được hai tuần rồi đấy."

   Người đàn ông run rẩy chống tay ngồi dậy, khẽ nheo mắt nhìn bốn phía xung quanh. Hiện ra trước mắt hắn là một căn phòng trong tình trạng vô cùng tàn tệ, dường như đã bị bỏ hoang rất nhiều năm. Bốn bức tường tróc lở thành từng mảng, khắp cả một góc phòng loang lổ đầy những vệt máu khô, sàn nhà làm từ gỗ đã mục nát cộng thêm song cửa sổ hoen gỉ với ô cửa kính vỡ toang tạo cho căn phòng một cảm giác lạnh lẽo vô hình. Tất cả đều bị một lớp bụi dày bạc thếch bao phủ, ngay cả tấm ga trải giường nơi anh đang nằm cũng cáu bẩn, mùi tanh hăng hắc của máu bốc lên cực kỳ khó chịu. Giọng nói vừa rồi là của người đàn bà đang đứng cạnh giường hắn, ả kiểm tra qua những dây điện đang nối trực tiếp vào cơ thể hắn rồi vừa ghi chép gì đó vào trong một cuốn sổ tay vừa tiếp lời:

"Sao thế, Sammy? Không nhận ra tao à? Đừng lo, đó chỉ là tác dụng phụ của ca phẫu thuật thôi."

"Ann?! Sao mày lại... Đây là đâu? Sao tao lại ở đây?"

   Sammy nhìn cơ thể chằng chịt những đường dây điện của mình, cảm giác buồn nôn bất chợt cồn cào trong ruột. Tất cả những gì còn sót lại trong kí ức hắn là cảnh màn sương ẩm giăng kín trên những tán cây rừng Dark Path, cuối lối đường mòn dẫn vào rừng thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng của một người con gái đang chạy, mái tóc đen dài như hòa làm một vào màn đên bủa vây trước mặt. Hắn đuổi theo tấm lưng ấy, nhưng cô gái dường như đang sợ hãi một điều gì đó, chỉ biết dồn hết sức lực vào đôi chân. đá đạp lên những bụi gai, những gốc cây mà chạy không ngừng nghỉ. Những thân cây to lớn liên tục cản trở tầm nhìn của hắn, chỉ một chốc mà cô đã khuất sau những hàng cây đan xen dày đặc vào nhau. Mất dấu cô gái, hắn dừng lại bên một bờ suối, thầm chửi thề vì kế hoạch đã phá sản hoàn toàn. Hắn không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra, cũng không nhớ vì sao mình lại hành động như vậy, nhưng có một điều mà hắn chắc chắn...

   Hắn xuất hiện ở đó không phải để làm hại con bé.

   Và rồi, mọi thứ trước mắt hắn đột ngột nhòa đi, con đường phía trước bỗng chốc biến thành mê cung không lối thoát được màu đen đặc quánh của màn đêm nuốt trọn. Tiếng đế giày chạm đất ma mị vang lên như báo trước cho hắn biết có người đang tiến đến. Mùi tử thi phân hủy len vào đến tận cuống họng hắn, thứ mùi quen thuộc chỉ có lão già đó mới có. Từ trong bóng tối, Slenderman bước ra, nhìn hắn không nói một lời... Những xúc tu mảnh như tơ nhện nhưng sắc lẹm hơn cả dao lam bất ngờ tua tủa mọc ra từ lưng Ngài Mỏng, siết chặt lấy từng thớ thịt mà phanh thây hắn ra. 

   Sammy tưởng mình đã chết ngay sau khi bị Slenderman tấn công rồi, bởi cái cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy khiến hắn ngỡ như cái chết đang đến cận kề. Nhưng không ngờ sau một giấc ngủ dài, cuối cùng hắn vẫn tỉnh lại. Có phải cơ thể của một SCP đã khiến Sammy sống sót? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

   Nurse Ann đóng cuốn sổ ghi chép lại, cô ta mang theo chiếc cưa quen thuộc của mình tiến đến và dựa lưng vào khung cửa sổ, đôi tay khẽ đưa lên gỡ chiếc khẩu trang xuống, để lộ khuôn miệng với hai đường chỉ khâu kéo dài đến tận mang tai. Đôi mắt nâu đỏ đục ngầu vô hồn nhìn đối phương với một vẻ đầy khinh bỉ, và ả nhếch môi cười, giọng điệu xen chút mỉa mai:

"Trong suốt hai tuần qua, những lần tao vào kiểm tra tình hình của mày, tao thấy mày luôn gọi tên Charlotte."

   Phải. Cô đã ám ảnh hắn trong từng giấc ngủ suốt tám năm qua.

"Thì sao? Tao gọi tên ai đi chăng nữa cũng không phải chuyện của mày!"

"Nực cười thật. Nó chẳng phải đã chết từ nhiều năm về trước rồi sao? Chính mày đã hại chết nó mà, đừng quên nhanh thế chứ?"

   Sammy nghiến răng, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm:

"Câm mồm! Tại sao chứ? Tại sao tao còn sống? Chẳng phải lão ta đã xé tan xác tao ra sao?"

"Đứa con gái mà mày đuổi theo đã nhìn thấy cái đống bầy nhầy của xác mày và nghĩ rằng mày đã chết. Thực tế đúng là lúc đó tim mày đã ngừng đập. Nhưng thí nghiệm của Ngài đã thành công." - Ann bất giác nhếch môi cười đầy thích thú.

"Ý mày là sao...?"

"Thí nghiệm hồi sinh kẻ chết trong kế hoạch của Slenderman đã thành công. Hãy cảm thấy vinh dự vì là người đầu tiên được bàn tay Ngài làm cho sống lại."

"Sống lại cái con khỉ! Mày thừa biết tao muốn chết từ lâu rồi kia mà!"

"Ngài Mỏng đang ở đây, khôn hồn thì giữ cái mồm mày im."

   Một ý nghĩ chợt thoáng qua tâm trí tên SCP. Hắn nhận ra có thứ gì đó rất vô lý trong câu nói của Nurse Ann. Có phải Ngài giết hắn để dùng hắn làm vật mẫu cho ca phẫu thuật hồi sinh người chết không? Sammy thừa biết bản thân mình là mấu chốt vô cùng quan trọng trong tổ chức SCP. Thông tin chi tiết về tất cả các SCP hắn đều nắm rất rõ, chưa kể hắn còn là SCP_X156k đầu tiên sống sót trong binh đoàn SCP_X156k của Slenderman. Sammy không nghĩ Ngài lại mạo hiểm dùng hắn làm vật thí nghiệm đầu tiên. Làm sao Slenderman có thể chắc chắn ca phẫu thuật sẽ thành công? Chẳng may thất bại, Sammy không sống lại, Slenderman sẽ mất đi một mắt xích quan trọng trong kế hoạch thành lập binh đoàn SCP thí nghiệm từ con người hay sao? Sammy có thể khẳng định rằng nếu Slenderman mạo hiểm đem thuộc hạ của lão ra làm chuột bạch thì người được chọn tuyệt đối sẽ không phải là hắn.

"Còn nữa, con bé mà mày đuổi theo đã bị Ngài bắt rồi. Có lẽ nó sẽ trở thành vật thí nghiệm sớm thôi."

"Cái quái gì cơ? Lão điên rồi sao?!"

   Thà để con bé chết còn hơn là có người tiếp tục giúp lão những kế hoạch điên rồ này.

"Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, thằng ngu. Suy cho cùng, tất cả chỉ là do đã gắn bó với Charlotte một thời gian nên khi giết hại nó dã man như vậy mày mới cảm thấy ám ảnh mà thôi. Thực chất mày không có cảm xúc nào dành cho con người đó cả."

   Có phải hắn thực chất không có một chút cảm xúc nào dành cho người con gái đó? Đó là một câu hỏi mà chính hắn cũng không thể biết được câu trả lời. Những cơn ác mộng đó là gì? Nỗi ám ảnh kinh hoàng suốt bao nhiêu năm qua về Charlotte rốt cuộc vì sao mãi không tan biến đi? Tại sao hắn lại bị ám ảnh bởi cái chết của người con gái đó, trong khi hắn từng giết hàng trăm người vô tội mà không hề cảm thấy chút tội lỗi nào?

   Nhận thấy nét mặt đối phương đang dần biến sắc, Nurse Ann rời khung cửa sổ, vác chiếc cưa lớn của mình lên vai rồi đẩy cửa bước ra khỏi phòng: 

"Còn nữa, mày có đang nghĩ đến chuyện phản bội bọn tao không đấy?"

"Tao không hiểu mày đang nói gì."

"Sau khi bắt con bé đó về, Smiley đã đem xác mày tới đây. Anh ta nói đã tìm thấy trong áo mày rất nhiều tài liệu từ phòng thí nghiệm của Slenderman. Tao tự hỏi nếu giết Roberta vì nó đã biết thân phận SCP của mày thì tại sao mày lại tự ý mang theo tài liệu về bọn tao? Mày cũng không hỏi ý kiến Ngài trước khi hành động như vậy."

"..."

"Tao mong câu trả lời không phải là mày mang những tài liệu đó để kể cho nó toàn bộ sự thật về tổ chức."

   Một cảm giác khó thở bất ngờ đè nặng lên lồng ngực hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro