Chương 3
-[ Một ngày nhẹ nhàng ]-
-" grr grr " Tiếng gầm gừ nhỏ phát lên bên tai họ khiến họ cau mày lại, lăn người qua định ngủ tiếp
Nhưng mà cái chạm từ một bàn chân lông lá và mềm mại và má họ, và vài tiếng kêu nhỏ phát lên nữa khiến họ không tài nào ngủ thêm được. Họ nghiêng đầu qua và mở một bên mắt để nhìn, chú mèo Onee không ngừng dùng hành động chạm nhẹ vào má và "nhào bột" ở cánh tay họ
Họ bật cười nhẹ rồi dụi mắt ngồi dậy từ từ, ngáp một hơi trước khi ngồi dậy vươn vai
Họ dùi mặt trong đầu gối của họ trước khi xuống giường và đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tư trang. Sau khi sửa soạn xong thì họ bước ra, bế Onee theo thói quen và bước ra khỏi cửa phòng và bước xuống bếp đầu tiên
Nhìn ngó xung quanh thì họ vẫn chưa thấy được Michael, chắc đã đi làm rồi nên họ cũng chả để tâm cho lắm, việc này là thường xuyên nên họ cũng quen rồi nên họ mở tủ trên bạn để lấy hộp ngũ cốc và chai sữa tươi ra để ăn bữa sáng đơn giản của mình
...
Giờ họ quyết định đi ra ngoài, vâng mặc dù hôm qua có một buổi đi dạo không mấy ổn thỏa nhưng đó là buổi tối nên họ cũng buông lỏng cảnh giác mà chuẩn bị và đi ra ngoài và quyết định đi đến tiệm tạp hóa gần nhà để mua một vài thứ chuẩn bị
Khi đang đi dạo thì họ vừa quan sát xung quanh vừa khá cảnh giác cao độ, do bây giờ mấy tên bắt cóc khá lộng hành nên người dân ở thị trấn cũng cảnh giác phần nhiều với người ngoài
Đi một hồi thì họ cũng đi đến trước tiệm tạp hóa, ở đó họ thấy một chiếc xe bán tải màu đen xanh đậu trước tiệm và sau đó bạn quyết định bước vào trong
Tiếng cạnh từ tiếng cửa phát lên rõ to khi tiếng bước chân bạn thế vào đó và bước vào trong, tiệm cũng khá vắng chỉ tầm cỡ hai ba người thôi... Không tính nhân viên thì chỉ có nhiêu đó thôi, họ cũng thuận tay lấy chiếc rổ để đựng đồ họ mua
Họ bước tới gần khu bán đồ uống trái cây đủ loại trước khi họ hướng mắt nhìn tới gần quầy tủ bán bia, ở đấy có hai người đàn ông trung niên đứng đó nói gì đó, một người không thể nhìn rõ được mặt kể cả tóc vì một chiếc mặt nạ tuyết chùm đầu đen mặc áo hoodie màu vàng mù tạt và một tay thì bỏ trong túi áo hoodie
Người còn lại kế bên người mặc áo hoodie mù tạt kia có mái tóc mai nâu đen, được vuốt một bên khá lịch lãm cũng như có râu lởm chởm quanh cằm và một chút ở môi trên. Hắn có quần thâm khá rõ ở dưới mắt, mất ngủ nhiều ngày mới gây ra như thế thôi
Họ chớp mắt vài lần trước khi quay lại ý định ban đầu của mình bằng cách lấy một hộp sữa dâu và hai chai nước hồng trà cùng dãy trước khi họ đi đến quầy bia để mua vài lon cho Michael...
Khi bước tới đủ gần thì họ dừng chân lại nhìn vào hai người trung niên khi nãy vẫn còn đang lựa chọn lon bia mà hai người họ định mua, họ khá bối rối đưa tay giật nhẹ tay áo của một người, là người mặc áo hoodie mù tạt kia khiến cho gã chú ý tới Y/n, tuy không thể thấy mặt được nhưng họ có thể cảm nhận gã đang nhướn mày dưới lớp mặt nạ và nhìn vào họ
Cũng từ cái hướng nhìn của gã mà người có quần thâm kia cũng chú ý tới họ, hắn nhướn mày một chút trước khi cất tiếng hỏi họ
-" Chuyện gì? " _. Hắn có vẻ đang tỏ ra đang lịch sự nhưng cũng có phần hơi khó chịu khi bị làm gián đoạn ý nghĩ của hắn
Họ mím môi chỉ tay vào chiếc tủ chứa đầy lon bia khi nhìn lên hai người đàn ông cao lớn hơn họ phần nhiều, trước khi người có quần thâm kia nhíu mày lại nhìn tủ bia thì người mặc áo mù tạt đã chủ động tránh sang một bên để họ đi lấy lon bia mà họ muốn
Họ gật đầu trước khi bước đến tủ vào mở ra, lấy hai lon bia gần mép ngoài và bỏ vào rổ trước khi họ cúi người và bước ra giữa hai người họ và đi đến chỗ khác
Họ thở phào nhẹ nhõm khi rời khỏi hai người họ, áp lực vô hình khiến cho họ lo lắng không thôi và cũng như khá sợ sệt trước những kẻ đầy uyền khí nặng nề khi nãy
Họ lựa thêm một vài món đồ linh tinh trước khi đi đến quầy, và sau đó cũng bắt gặp hai người khi nãy đang đợi nhân viên tính tiền cho chỗ lon bia, vài bao thuốc lá và hộp sơ cứu đơn giản... Họ đứng cách xa hai người họ vài mét trước khi thấy người có quần thâm kia tặc lưỡi khi đang gõ chân vào sàn nhà một cách mất kiên nhẫn
Họ cũng khá nheo mắt lại khi nhìn vào hắn, một lúc sau thì nhân viên cũng đã để nhiều món hàng mà họ mua vào chiếc túi nilon và đẩy ra trước mặt hai người họ và cũng như đặt biên lai tính tiền lên trên bàn một cách bất cần...
-" Cảm ơn đã đến tiệm, chúc một ngày vui vẻ " _. Nhân viên vừa nói xong thì cũng chỉ đảo mắt và làm việc khá, cũng chả quan tâm đến khách hàng của mình
-" Mày thôi đi không, thằng chó bất cần nhà mày " _. Một câu chửi tục từ phía người có mắt quần thâm khi hắn đã tỏ ra bực bội vì sự cẩu thả của nhân viên
Người nhân viên chỉ nhíu mày trước khi thở dài đảo mắt, coi bộ chỉ chọc ứa gan vào người có quần thâm kia thôi, trước khi hắn định bồi thêm một câu nữa thì bị người có áo hoodie nắm lấy vai và đẩy ra sau
-" Đừng cãi nhau, Masky. Chuyện này cũng không to tác nhiều " _. Người có áo hoodie kia nói xong hướng mặt về phía người tên "Masky" kia
Có lẽ như Masky cũng không muốn gây sự gì thêm chỉ tặc lưỡi rồi chửi thề một câu rồi rời khỏi người có áo hoodie và đi ra khỏi tiệm, gã chỉ im lặng cầm lấy bị nilon và biên lai và quay người định rời đi, nhưng sau đó hơi khựng lại khi nhìn thấy họ đang nhìn chằm chằm vào gã. Một chút thì gã cũng quay người hẳn và đi đến chiếc xe bán tải đang đậu trước tiệm kia, và cả hai lên xe và rời đi...
Họ im lặng thở dài trước khi đặt rổ hàng của họ lên trên quầy và đợi nhân viên tính tiền
...
Bây giờ họ đang ở nhà ngồi trên chiếc ghế sofa của mình, xem tin tức hôm nay lẫn đang ôm Onee trong người, họ vẫn ở nhà một mình cùng chú mèo nhỏ của mình
Nhưng mà khi họ đang nhìn chằm chằm vào tivi thì một tin tức khiến họ khá chú ý đến nó
"Vào sáng hôm nay, tại khu X ở đường XY, một người dân tại đó phát hiện ra ba thi thể ở tại khu rừng hoang gần khu vực, chúng được xác nhận là thuộc của ba nam giới ở độ tuổi 21-25 tuổi, hiện tại danh tính của cả ba người vẫn chưa nhận diện rõ. Thi thể của cả ba không còn nguyên vẹn do bị chặt xác và bị hủy hoại nặng ở phần mặt nên khó xác nhận danh tính..."
Họ nhướn mày nhìn vào chiếc tivi trước khi thầm thở dài, nơi này nguy hiểm hơn họ nghĩ... nhưng nó lại yên bình một cách lạ thường, không như những nơi khác
Chuyện gì vậy, hôm qua với hôm nay đa phần đều phát hiện ra những thi thể không nguyên vẹn, họ thở dài trong lo ngại và cũng như cũng lo cho người bạn Michael và Lain, hai người họ thường về buổi tối với lại liên lạc cũng dễ bị ngắt quãng nên khó có thể nắm bắt được gì
Họ chớp mắt vài lần trước khi nhìn đồng hồ, rồi sau đó chỉ ngồi dậy với thả Onee trên ghế để đi soạn đồ nữa
Hôm nay sẽ là ngày họ đi làm đến tối, nên việc để Onee ở nhà một mình không chắc nên họ sẽ nhờ người hàng xóm của họ để giúp chăm chú mèo của họ
Sau khi thay đồ thì họ mang theo một balo nhỏ đựng đa phần là điện thoại, bình nước và một hộp mì ăn liền. Xong thì bạn mới bế chú mèo của mình lên khi lấy chùm chìa khóa để khóa cửa lại
Nếu nói nơi họ ở thì chắc chắn họ sẽ khẳng định đây là phòng thuê (giống phòng khách sạn ấy) và hiện tại họ đang ở tầng ba, với lại họ cũng không ngạc nhiên cho lắm, căn phòng khá rộng cộng với việc tiện đi giao lưu rất dễ... và cũng không ngờ là chỗ họ ở là một khu "camera ngầm"
Họ thở dài đứng trước cửa nhà số 214 (nhà họ đang ở là số 215) và sau đó gõ cửa, một tiếng nhè nhẹ phát ra phía sau cánh cửa trước khi nó được mở ra, chào đón họ là một bà lão thấp hơn họ, bà ấy mỉm cười với họ trước khi cất tiếng dịu dàng hỏi
-" Ah ra là cháu à, Y/n. Có phải là để bà chăm mèo giúp cháu phải không? " _. Victoria chính là người hàng xóm mà họ yêu quý nhất, khi bà mở toang cửa thì một chú mèo đen khác chạy ra khỏi cửa và cọ vào chân họ khiến họ không khỏi bật cười khúc khích trước khi cúi người để hạ Onee xuống và cho hai đứa nó tương tác nhau
Họ ngồi thẳng dậy và gật đầu, Victoria cũng mỉm cười với họ khi họ xác nhận trước khi nhường đường cho hai chú mèo vào trong nhà và bà ấy cũng nhanh chóng giữ chân họ lại một chút khi họ định rời đi
-" Đợi bà chút, để bà đưa cháu cái này để cháu ăn ở chỗ làm! " _. Victoria nói xong thì để cửa mở toang đó mà lật đật chạy vào trong khiến họ khá bối rối đứng đơ tại chỗ và nhìn vào trong
Một lát sau thì bà ấy vội vàng chạy ra trước cửa khi đang chạy đến trước cửa và đưa ra trước mắt họ, là một hộp hình chữ nhật khá hẹp
-" Cháu nhận đi và nhớ ăn nó khi đang đi làm nếu quá nhàm nhé, công việc đó bà hay thấy ấy mà! " _. Victoria cười khúc khích khi thấy họ đưa tay ra để nhận chiếc hộp và mỉm cười với họ
Một lát sau thì họ cũng tạm thời chia tay bà Victoria để đi bộ đến chỗ làm của họ
Tuy vậy họ vẫn cảm thấy ớn lạnh sau gáy khi cảm nhận thấy được thứ gì đó... không... Là ai đó đang nhìn chằm chằm vào họ mà họ không thể thấy... thật đáng sợ nên họ bắt đầu tăng tốc chạy đến đi đến chỗ làm càng sớm càng tốt...
--- End ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro