< 8 >
[ ? ]
Có lẽ, mọi người — người bình thường khác "bị bỏ rơi" sẽ có những cảm xúc rối ren, khó hiểu xâu chuỗi lẫn nhau. Và chúng xé xác nhau, mớ cảm xúc ấy khiến ta bức bối và đau đớn. Còn tôi, quen với việc "bị bỏ rơi". Nhưng, mớ cảm xúc thảm hại, vốn dĩ được hình thành tự nhiên trong não bộ con người ấy lại làm tôi mệt mỏi. Tôi quen, bởi lẽ bản thân không còn quan tâm tới chúng, những thứ xúc cảm đơn thuần thể hiện. Chẳng qua, cái đớn đau vẫn cứ dày vò cho dù tôi đã cố quên.
Mình mệt rồi.
Hay là mình cứ chết đi nhé?
Suy nghĩ ấy cứ thoáng qua trong phút chốc, rồi lại đi. Và lại đến, như một vòng lặp vô định không hồi kết. Bản thân tôi, chết mòn chết mỏi trong đống não nề tự tay mình vun đắp. Bỗng dưng tôi phì cười, một nụ cười mỉa mai cho chính thân mình. Tự cười giễu mình, tự thương cho thân mình đầy đớn đau. Cái thân tàn ma dại, không sống nổi.
Vỡ oà trong hạnh phúc.
Nó chỉ là một thứ mơ mộng viển vông về đêm của tôi.
Sự trưởng thành lớn nhất của tôi có là, tôi không còn khóc nữa. Thay vào đó, là những nỗi đau giằng xé tôi. Dồn dập vào sự chịu đựng kém cỏi mong manh ấy, y như một cốc thuỷ tinh bị đập vỡ toang. Và giọt nước tràn ly, tiếng khóc nghẹn ngào đỏ cả mắt tắt cả mũi.
Mình quen với cô đơn, quen với bỏ rơi, đâu có nghĩa là mình bỏ mặc "cảm xúc" của mình.
Tuy có bỏ nhưng thứ cảm xúc ấy vẫn còn mãnh liệt, sâu đậm. Dường như, nó chính là tâm tuỷ. Khắc sâu, khảm vào trong mỗi sinh vật sống.
Những cảm xúc ngổn ngang cứ xâu xé tôi, chúng từ đâu đến thế. Tôi không biết. Chúng ngang nhiên xuất hiện, ùa ập đến tôi như những con sói đói. Vậy mà, tôi để mặc chúng, giằng xé thân mình. Cái thây tàn dại, làm từ da bọc xương, chỉ tổ cho chúng mài răng. Đá cũng mòn, thịt nát xương tan, chả thứ gì chịu đựng nguyên vẹn qua thời gian. Và ta dần chai lì với cảm xúc ấy, chỉ khi nó "bùng nổ" như một quả bom hẹn giờ.
Ta mới thấy đau, cảm nhận cái đau ấy, rõ ràng.
Đó là những xúc cảm kinh động vồ vập, khi tôi gặp Slenderman. Khoảnh khắc ấy, một đống ký ức xô bờ hiện lên trong tâm trí tôi. Chúng đùn đẩy nhau, tranh chấp xem ai mới là người đầu tiên, phản chiếu lại cho tôi.
Cái đầu tiên, nỗi hổ thẹn, oán hận hiện lên, từ sâu trong đáy lòng. Tôi nhớ, hôm đấy là một mùa đông rét buốt. Gia đình tôi đi chơi về, "người bố" — tôi nghĩ thế. Ông ấy trong cơn say, nằm cạnh tôi; còn mẹ tôi, bà ấy cởi chiếc áo blouse trắng rồi mới nằm kế tôi. Tôi bắt đầu chìm trong giấc ngủ, một cảm giác kinh sợ trào lên trong người tôi. Nó khiến tôi phải bừng tỉnh, xung quanh tối đen như mực, tôi không thấy gì cả. Những giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, và có bàn tay nào đấy đặt lên da thịt tôi. Đầu ngón tay chai sần động chạm thân thể tôi, từ ngực cho đến nơi nhạy cảm nhất. Tôi hoảng sợ, cả người run rẩy né tránh bàn tay lạ lẫm ấy. Tôi càng đẩy nó ra, nó càng dính chặt lấy tôi không rời. Do quá hoảng sợ, tôi chui xuống dưới nền đất lạnh lẽo. Cố bám víu lấy mảnh chăn nhỏ để đắp cho ấm thân.
Và tôi lúc ấy, chỉ là một đứa trẻ non nớt. Không thể chống chọi lại được ông ấy, những tiếng chửi mắng đầy bạo lực, cứ thế giáng xuống người tôi. Cơ thể đã gầy gộc giờ chẳng khác gì bộ xương có da người. Đầy vết tím xanh loang lổ, còn đọng vết máu mới lành. Gò má mẹ tôi đỏ ửng, bóng lưng nhỏ bé của bà run run khóc, âm thầm và chịu đựng. Tôi cố nén nỗi đau lại, chật vật bước đến chỗ mẹ mình. Tôi mỉm cười ôm lấy bà, xoa dịu nỗi đau của mẹ bằng cách trẻ con tinh nghịch.
Đối với tôi, mẹ là người thương tôi cuối cùng trên mảnh đời này.
"EL, ngươi có nghe ta nói gì không?"
— A... à, tôi xin lỗi, ngài vừa nói gì thế?
"Ngươi không cần phải đứng cách xa ta ra như vậy. Ta không xé xác ngươi hay giết ngươi đâu."
— À... vâng.
Tôi đứng sát lại người đàn ông cao khều lịch lãm ấy. Slenderman vẫn thấy khó hiểu, do tôi còn đứng cách xa ngài. Hoặc ngài ấy nghĩ rằng, tôi còn cảnh giác mà thôi.
— Thế ngài cần tôi có việc gì?
"Sally, con bé rất thích cậu. Ta còn một số việc đang dang dở, nên cậu thay ta chơi với con bé."
— Được thôi, tôi cũng rất vui khi chơi với Sally.
"Trông chừng con bé cẩn thận."
Bàn tay nhọn hoắt trắng bệch của ngài đặt lên đầu tôi, tự dưng tim tôi hẫng một nhịp. Khi ngài đi, tôi mới sực tỉnh, hoá ra, có "bố" ấm áp như này sao. Sự dịu dàng, không kém phần nghiêm nghị của người cha. Đã bao lâu rồi tôi chưa từng được cảm nhận? Hay trong những tháng ngày máu đổ, thịt nát xương tan có hai tâm hồn héo tàn nương tựa nhau mà sống. Lúc ấy, tôi chẳng còn biết cha là ai. Hay mình có cha à? Hay mình là một đứa không có cha, mồ côi bố. Mẹ tôi là tất cả. Cuộc đời tôi biết, chỉ có mẹ. Chẳng bao giờ biết có bố, giống bao gia đình bình thường khác.
Tôi ôm chút tâm tư hèn mọn này đến cửa phòng Sally, thực tâm, tôi rất vui khi nhận được sự quan tâm ấy từ một "người cha".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro