Tập 250: DON'T TAKE MY DOLL
Đó là ngày mùng 2 tháng 7 năm 1998 khi cô ta lần đầu tiên xuất hiện. Một cô gái gầy gò, nhợt nhạt với ánh mắt thầm quầng, hai bên má hóp lại và mái tóc rối bời.Tôi đứng từ quầy lễ tân nhìn cô hàng ngày khi cô ta bước đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sở cảnh sát và liên tục đập nhẹ vào cửa kính bằng những ngón tay gầy trơ xương của mình.
Mới chưa được 1 tháng kể từ ngày tôi đặt chân đến cái thị trấn ven biển nhỏ bé của Gentry này, và không một ngày nào tôi không nhìn thấy người phụ nữ đó xuất hiện cạnh chiếc cửa sổ, nhiều khi cô ta đứng đó vài giờ đồng hồ. Tôi tò mò hỏi mọi người về việc cô ta đang làm nhưng nhưng họ đều lảng tránh tôi và nói rằng đừng bận tâm về điều đó.
Ngày hôm nay cũng không khác gì, người phụ nữ bước tớ của sổ và đưa những ngón tay lên cửa sổ. Bầu trời tối đen nhiều giờ đồng hồ và tôi bắt đầu nhìn thấy những giọt mưa lất phất. Nó nhanh chóng trở thành một trận mưa như trút nước khiến cho người phụ nữ bị dội ướt sũng. Nhưng cô ta chẳng hề di chuyển, vẫn tiếp tục bám lấy chiếc cửa sổ như bất động. Tôi đứng dậy và bước ra cửa. Do dự một lúc, tôi ngó đầu lại để chắc chắn rằng không ai thấy mình. Ngay lập tức, tôi mở cửa và hé cái đầu của mình ra và gọi: ''Này! Cô có muốn vào trong này cho đến khi trời tạnh mưa không?''
Người phụ nữ quay đầu về phía tôi, tôi giật mình bởi hành động đó. Cô ta có vẻ như chẳng muốn nói chuyện và cái đầu của cô ta xoay được gần 1 vòng mà vai cô chẳng hề di chuyển. Tôi rùng mình khi cô ta xoay cả người lại về cùng phía với cái đầu.
Tôi bước sang một bên để cô ta có thể đi vào và cô ta lại xoay đầu kiểu dị thường về phía tôi. Chúng tôi đứng đó vài giây trước khi cô ta thì thào: ''Tôi muốn trình báo về một tên tội phạm''
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng và trẻ con, như ẩn chứa trong một con người có làn da xám nhạt và mái tốc rối bời là một cô nhóc vậy
''Tất nhiên rồi thưa bà'' Tôi cười, dẫn cô ta đến chiếc bàn. Tôi chưa kịp bước đi thì cô ta siết chặt ngón tay quanh cổ tôi, làn da lạnh ngắt khiến tôi dừng lại ngay lập tức.
''Thưa ông, chúng ta có thể vào một căn phòng kín được không?''
Câu hỏi của cô ta làm tôi ngạc nhiên nhưng tôi có thể hiểu một số nhân chứng sợ khi tố cáo tội phạm tài nơi nhiều người như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy một nhân chứng nào được đưa vào 1 căn phòng kín trong thời gian tôi làm việc tại đây nhưng sự tò mò về người phụ nữ khiến tôi không muốn từ chối. Đi xuống một chút, một hành lang hẹp dẫn tới một căn phòng nhỏ.
Khi chúng tôi bước đi, tôi lén nhìn trộm cô và nhận thấy cô ta trẻ hơn là tôi nghĩ. Với cơ thể mảnh mai và ánh mắt thâm đen, tôi nghĩ rằng cô ta là một phụ nữ cao tuổi nhưng khi nhìn gần, cơ thể chưa quá phát triển và khuôn mặt mịn màng trông như một đứa trẻ mới lớn. Tôi giật mình vì không phát hiện ra điều này từ trước và tiếp tục hướng đầu về phía căn phòng. Mò mẫm 1 chút, tôi lôi chum chìa khóa ra và mở cước bước vào phòng.
Căn phòng tăm tối được bao bọc với một bức tường kim loại, ở giữa là một chiếc bàn bằng thép với 2 chiếc ghế. Tôi ngồi vào chiếc ghế gần nhất và chờ cô ta ngồi xuống.
Tôi lấy ra một chiếc máy ghi âm và đặt nó lên bàn
''Được rồi,'' Tôi cười ''Cô có thể bắt đầu''
Đôi mắt đen của cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của tôi và hàm cô ta bắt đầu chuyển động. Tuy nhiên sau một lúc, cô ta mới bắt đầu:
''Đó là một ngày bắt đầu rất bình thường. Mặt trời mọc, thủy triều rút và làng quê ven biển bắt đầu tấp nập. Tuy nhiên đó là một ngày đặc biệt''
''Um, đợi một chút'' Tôi ngắt lời ''Cô không cần phải kể như vậy, ý tôi là như một câu truyện. Cô chỉ cần nói những chi tiết chính và tôi có thể trình bản báo cáo''
Ánh mắt của cô ta trở nên quyết liệt, cô ta trả lời: ''Nhưng đó là những gì nó xảy ra. Tôi phải kể câu truyện mà nó đã xảy ra...''
Tôi thở dài và bỏ cuộc, tôi không có tâm trạng để cãi nhau với 1 đứa trẻ.
Cô ta tiếp tục. ''Đó là một ngày đặc biệt vì đó là ngày sinh nhật của con gái thị trưởng, Cecilia Abigail Townsend. Bà mẹ của cô bé đã hứa cô bé có thể muốn bất cứ thứ gì và cô trả lời ''1 con búp bê''. Sau đó bà mẹ đi tìm con búp bê Trung Quốc đẹp nhất trong thị trấn. Bà ta đi qua những cửa hàng đồ chơi và trung tâm hạng sang nhưng vẫn không hài lòng với con búp bê nào xứng đáng với cô con gái xinh đẹp. Cuối cùng bà nhìn thấy một cô bé đang chơi trên lề đường, một con búp bê có con mắt tròn trĩnh hiền hậu nắm chặt trong tay. Bà ta năn nỉ cô bé về con búp bê nhưng cô bé từ chối.
Cô bé tiếp tục chơi, và những đám mây đen đang dần dần kéo đến phủ cả bầu trời, một cơn bão đáng lo ngại. Cô bé đặt con búp bê trên chiếc ghế gần đó và bước vào nhà để lấy chiếc ô cách đó vài mét. Nắm lấy cơ hội, bà ta cầm con búp bê và chạy về nhà, không dừng dù chỉ một lần trên cả quãng đường.
Khi về đến nhà, bà liền bọc nó lại trước khi tặng nó cho Cecilia vào buổi tối. Tuy nhiên, con búp bê nhỏ bé đã bị cô bé bỏ quên giữa hàng tá những món quà cô nhận được tối hôm đó.
Cecilia chúc bố mẹ mình ngủ ngon khi mặt trăng đã sáng tỏ trên bầu trời đêm. Người cha liền ngả lưng nghỉ ngơi ngay sau đó, nhưng người mẹ thì quá bận để dọn dẹp mớ lộn xộn của buổi tiệc. Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp bà bống phát hiện ra con búp bê đang ngồi trên ghế của Cecilia, đôi mắt thủy tinh của nó nhìn thẳng về phía trước.
Bà mẹ rất đỗi ngạc nhiên vì tin chắc con búp bê đã được bọc quà và đặt ở dưới bàn và không ai nhấc nó lên chiếc ghế này, trừ khi bằng cách nào đó nó đã tự trèo lên... Sợ hãi vì điều đó, bà liền tắt đèn và về phòng nghỉ ngơi.
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, Cecilia bị đánh thức bởi một giọng thì thào nho nhỏ trong phòng cô:
''Cecilia... Tôi đang ở trong tiền sảnh''
Cecilia rời khỏi giường và bước nhẹ tới tiền sảnh dẫn từ nhà bến đến chân cầu thang. Con búp bê đang nằm trên tấm thảm, ánh mắt của nó hướng chằm chằm vào Cecilia đang đứng trên cầu thang.
Nghĩ rằng người anh trai đang trêu chọc cô, Cecilia quay đầu lại và bước về phòng. Nhưng tiếng thì thào lại phát ra:
''Cecilia, tôi đang ở trên cầu thang, bậc đầu tiên, bậc thứ 2, bậc thứ 3,..
''Tiếng thì thào cứ tiếp diễn cho đến bậc cuối cùng.
Cecilia bước ra nhìn, con búp bê đang nằm trên bậc cầu thang cao nhất và đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô bé.
Quá đỗi sợ hãi, cô chạy về phòng và khóa cửa lại và trống dưới gầm giường. Nhưng tiếng thì thào lại tiếp tục vang vảng:
''Cecilia, tôi đang ở trong phòng anh trai bạn'' Một tiếng thét đau đớn đột ngột và tiếp đó là tiếng động nghe như một cơ thể rơi xuống sàn ''Xong cậu ta''
Cecilia bắt đầu khóc, nước mắt chảy lã chã qua đôi môi của cô bé.
''Cecilia, tôi đang ở trong phòng bố mẹ bạn'' Những tiếng thét cất lên ''Xong họ''
Cecilia lắng nghe trong sợ hãi tột cùng, chốt cửa kêu ''click...'' và cánh cửa mở ra.
''Cecilia, tôi đang ở trên ngón chân bạn, đầu gối của bạn, thắt lưng của bạn, vai của bạn,...''
''Dừng lại!'' Tôi hét lên, đập mạnh tay xuống bàn. Cô ta chẳng hề sửng sốt, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào tôi như thể chờ được tiếp tục.
''Tôi đề nghị cô dừng lại ngay lập tức!'' Tôi quát ''Đây là đồn cảnh sát, không phải một buổi lửa trại và tôi sẽ không nghe một câu chuyện cổ tích nào từ cô cả. Tôi biết rất rõ hôm nay là sinh nhật của con gái ngài thị trưởng và họ đều đang còn sống vậy xin đừng làm phí thời gian của tôi, và...''
Tiếng cửa mở ngay lập tức ngắt lời tôi, trung sĩ đi vào cùng vài viên cảnh sát đứng bên cạnh.
''Thám tử, chúng tôi cần anh tại dinh thự của ngài thị trưởng, mời đi theo chúng tôi''
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy cô gái bước ra khỏi phòng khi tôi không chú ý. Thất vọng, tôi đi theo ngài trung sĩ, băng qua văn phòng sở cảnh sát và bước ra ngoài bầu trời mưa lạnh buốt...
Khi chúng tôi đến nơi, các điều tra viên đang di dời tử thi được phủ khăn thấm đẫm máu. Một trong những tấm khăn bị gió tạt qua và tôi nhìn thấy gương mặt đầy vết cắt của Cecilia Townsend, cổ họng của cô bé bị rạch ra và miệng của cô bé bị rạch đến sát mang tai.
Tôi cảm thấy ứ nghẹn trong cổ họng và xin phép đi kiểm tra phía sau ngôi nhà. Một tia sáng nhỏ chiếu xuống xuyên khi tôi đang lấy tay chùi miệng vì nước mưa. Tôi ngẩng đầu lên và nhận thấy một bóng người đang đứng ở đó, các ngón tay chạm lên cửa kính. Nheo mắt lại, tôi nhìn ra đó chính là cô gái ở đồn cảnh sát, với một cái miệng cười rộng ngoác độc ác trên khuôn mặt vô cảm và một con búp bê tóc vàng nắm chặt trong tay. Cô ta chạm tay vào cửa sổ một lần nữa và viết cái gì đó. Viết xong, cô ta vẫy tay chào tôi, cái miệng cười ngoác rộng đến mức khó tin, sau đó biến mất sau bóng tối của căn phòng. Tôi bước lại gần và nhìn thấy một dòng chứ bằng máu in trên cửa sổ:
DON'T TAKE MY DOLL
-Red-
Nguồn: Lăng Tiêu Giới
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro