Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 238: NHỮNG CÀNH CÂY TRONG GIÓ

Chà, cuối cùng thì tôi cũng về đến nhà. Sau ca làm đêm, tôi cũng đã hoàn thành phần việc ông sếp giao cho. Quả là một ngày vất vả, nhưng cũng đáng, vì tôi có cả ngày xả hơi vào hôm sau mà. Điều làm tôi thấy phấn chấn nhất là được về gặp con trai. Tôi thắng kiện nên giành được quyền nuôi con từ tay cô vợ cũ, và bây giờ tôi mới được gặp lại thằng bé. Tôi đã sửa lại phòng ngủ trống trong nhà cho cu cậu, bây giờ nó trông khá là dễ thương với màu trắng. Tôi nghĩ là 2 bố con còn nhiều thời gian bên nhau nữa, và chúng tôi có thể thêm thắt gì đó theo ý muốn của cu cậu. Tôi lết lên cầu thang. Thằng bé chắc đã nhận ra tôi đi làm về, nên kéo tôi vào phòng nó ngay.

"Bố ơi, con không ngủ được, có quái vật ngoài cửa sổ !"

Quái vật huh? Đúng là trẻ con mà...

"Không phải đâu con yêu, chỉ là mấy cành cây bị gió thổi đập vào cửa sổ thôi mà. Đấy, con thấy không?"

Tôi chỉ cho cu cậu mấy cành cây đang đập vào cánh cửa sổ. Cu cậu cũng tin thế nên thấy bớt hoảng hốt hơn, tôi hôn vào trán con trai, chúc nó ngủ ngon. Cuối cùng cũng được khò rồi, mắt tôi díp hết cả lại. Tôi bước qua hành lang, đổ ập xuống giường. Tôi quá là mệt mỏi để "đối phó" với con quái vật nào nữa. Hôm sau còn phải dẫn con đi đăng ký hộ khẩu với lại mua quần áo đồng phục nữa chứ. Thế nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cu cậu gọi lần nữa. Ôi trời, tôi yêu trẻ con mà, nhưng cũng phải được ngủ tí chứ !

"Bố ơi, con quái vật quay lại !" cu cậu la hét.

Tôi nhìn ra cửa sổ: có gì đâu, vẫn là mấy cành cây thôi mà. Tôi tiếp đến, và để chứng minh, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con trai. Cu cậu giật mình vì thấy tôi mở cửa sổ, nhưng thôi tôi cũng mặc kệ, vì mệt quá rồi. Một lần nữa, tôi lết trở về giường mình.Rồi tôi nghe thấy tiếng khóc...

"Thôi được rồi, bố sang ngủ với con. Nếu có thấy quái vật thì cứ bám chặt lấy bố".

Tôi quay lại phòng cu cậu, kéo cái chăn đỏ ra rồi nằm cạnh con.

Khi đã yên vị, nhắm mắt lại, tôi bắt đầu tự hỏi.Quái lạ, không phải mình mua đồ trải giường màu trắng hết sao?? Đột nhiên, tôi liếc qua con trai, cổ của nó đã bị rạch... Tôi nhận ra tất cả. Đúng lúc đó, tiếng của con "quái vật"... không phải tiếng gõ cửa sổ nữa, mà là tiếng bước chân qua khung cửa sổ mở toang... Tôi đờ đẫn cười... sao mình không nhận ra là vườn nhà mình chẳng hề có cái cây nào nhỉ ?...

►Sùng◄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi