Văn án
Sống yên ổn 18 năm, Minh Chúc phát hiện mình vậy mà lại là đại tiểu thư hàng thật giá thật của Minh gia danh giá.
Đối với sự tình bất ngờ này, Minh Chúc tỏ vẻ: Đại tiểu thư thì đại tiểu thư đi, cùng lắm thì có thêm hai người cha mẹ.
Sau đó, cha mẹ nuôi của cô dứt khoát trở mặt, đem tên cô chuyển thẳng sang hộ khẩu nhà họ Minh, đổi lại là số tiền làm sính lễ cho anh trai nuôi chuẩn bị lấy vợ.
Minh Chúc: "..."
Mở khoá nhiệm vụ bắt buộc ▶▶ tới biệt phủ của Minh gia.
Ngày Minh Chúc trở về, tưởng rằng sẽ có một cảnh sướt mướt gia đình sum họp như trong phim, vậy mà bữa tối ngày hôm đó, đại tiểu thư ôm nhầm Minh Uyên liên tục quấn lấy cha mẹ và anh trai, giành hết sự chú ý của bọn họ.
Còn nhân vật chính là Minh Chúc thì lẻ loi ngồi ở cuối bàn, lặng lẽ múc từng muỗng canh ngon nhất trong cuộc đời cô.
Đối với hàng riu là Minh Chúc đây, Minh Uyên tỏ ra vô cùng bất mãn. Dù ở nhà hay ở trường, chỉ cần có cơ hội Minh Uyên đều sẽ gây khó dễ cho cô.
Nhưng Minh Chúc không quan tâm lắm, bởi vì cô biết nàng đang sợ, sợ cô sẽ lấy lại hết những gì vốn thuộc về mình.
Kỳ thật nàng không cần phải làm vậy, bởi vì địa vị của nàng trong lòng mọi người rất cao.
Cao hơn cô nhiều.
Minh Uyên muốn danh phận đại tiểu thư của Minh gia? Được thôi.
Minh Uyên muốn tình thương của cha mẹ và anh trai? Hảo.
Minh Uyên muốn thanh mai trúc mã của cô? ...Ờm, vậy cũng được đi, dù sao thì hai người họ cũng đẹp đôi á.
Hiện tại cô chỉ muốn bình yên sống qua ngày, nửa năm nữa thôi sẽ tốt nghiệp cấp 3, khi ấy là có thể tự lập rồi.
Nhưng không lâu sau đó, cha mẹ lại sắp đặt cho cô một mối hôn sự với đại thiếu gia nhà họ La.
Lần này...
Không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Trước khi cô kịp phản đối, thanh mai trúc mã đã chạy tới biệt thự nhà họ Minh, khuôn mặt vốn dịu dàng nay trầm như nước, hắn vòng hai tay siết chặt eo cô, khàn giọng nói:
"Không được, A Chúc, em phải là của tôi."
Đúng lúc này, thiên kim giả mở cửa đi vào.
Theo sau là nhị thiếu gia nhà họ La, La Hiểu Vũ.
Minh Uyên mặt đen thùi lùi nhìn cô, dựa lên tường ôm tay nói: "Hừ, một đôi gian phu dâm phụ."
Kỳ lạ thay, cùng lúc đó Minh Chúc liền nghe thấy tiếng lòng của nàng:【 Nhóc khờ, chẳng phải đã sớm nhắc em nên cách xa hắn một chút rồi sao? 】
【 Họ Huyền.. chính là cái nam chính tra* mà mọi người thường gọi đó. 】
【 Tôi nên chú ý hơn mới phải, tuyệt đối không thể để hắn chạm vào người em. 】
Trên đầu Minh Chúc hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng.
Còn thanh mai trúc mã vẫn đang cúi đầu dụi lên tóc cô, không hề hay biết mình vừa bị chửi là tra nam.
Minh Uyên bắn tới Huyền Cơ một ánh mắt như nhìn trẻ thiểu năng.
【 Không phải cái thứ đó, người xứng đáng được ở cạnh em chỉ có thể là La Hiểu Vũ. 】
Minh Chúc: "..."
Bên này, La Hiểu Vũ còn đang dằn xuống xúc động muốn đánh người thì đột nhiên anh nghe thấy suy nghĩ của Huyền Cơ.
Huyền Cơ:【 Nam phụ à, không thấy tôi đang ăn đậu hũ của vợ cậu sao? Mau mau đến cứu nữ chính khỏi tên cưỡng gian tôi đây đi chứ? 】
【 Còn không nhanh động thủ? Hai lỗ mũi muốn hít đầy tóc cổ rồi nè! 】
【 Thôi được rồi, cho cậu chút soái khí lên sàn của nam phụ see tình đấy, đấm nhẹ thôi nhé, trách không được khuôn mặt tuấn mỹ trời sinh của tôi sẽ khiến người khác tiếc thương. 】
La Hiểu Vũ: "..."
ôn nhu thanh lãnh da mặt mỏng × mĩ nhân an tĩnh
hoạt bát đáng eo phúc hắc × ngoài nóng trong lạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro