Chương 20
"Ngươi chắc chắn như vậy chứ?" Trịnh Tú Nghiên vẫn trong bể nước không hề sợ hãi hay hoảng hốt, tay Lâm Duẫn Nhi cũng tăng thêm lực, khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai, nàng nhưng vậy vẫn thờ ơ tiếp tục hất nước lên vai □ □ từ tốn tắm rửa, chỉ lộ ra hơi chút khó khăn.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy nàng như vậy mà vẫn bình tĩnh còn không hề kinh hãi đứng dậy, thật giống như người uy hiếp không phải là Trịnh Tú Nghiên, nàng vẫn bình đạm như vậy căn bản là không hề sợ.
Nàng dự đoán trước cho nên không có sợ hãi. Vậy chẳng khác nào mình đang tự tìm con đường chết?
Nhưng mà việc đã đến nước này, nàng cũng không thể dừng tay được, ngược lại phẫn hận dâng lên mắt trợn trừng trừng, thanh âm của nàng không lớn, sợ quấy nhiễu tướng sĩ thủ vệ bên ngoài, "Thả ta đi!" Lần thứ hai nàng yêu câu, khí lực trên tay cũng tăng thêm.
Trịnh Tú Nghiên vẫn như cũ hô hấp thật khó khăn nhưng mà nàng vẫn không hề cầu xin Lâm Duẫn Nhi buông tha, so với quyền cước thì nàng vẫn có nhiều lợi thế hơn "Tướng quân còn một nhà mười ba miệng ăn, nhưng vẫn muốn bỏ chạy như thế sao?" Mặc dù nói chuyện có chút khó khăn nhưng nàng vẫn nắm chắc lợi lợi thế chiến thắng.
Qủa nhiên đó chính là điểm yếu chí mạng của Lâm Duẫn Nhi nhưng mà thật sự ý của Trịnh Tú Nghiên cũng không muốn dùng tới việc này để đe dọa Lâm Duẫn Nhi.
nàng vẫn cảm giác được bàn tay bóp cổ mình đang cứng đờ ra, trong lúc Lâm Duẫn Nhi còn đang hoảng sợ đến thất thần, nàng nhanh tóm lấy bàn tay của Minh Lâm trên cổ mình đột nhiên kéo thật mạnh.
"Rầm!!!" một trận tiếng nước vang lên, trên bờ cũng không còn bóng dáng cứng ngắc của Lâm Duẫn Nhi nữa mà dưới nước lúc này lại xuất hiện một nữ tử đột ngột bị tập kích rơi xuống nước giãy giụa ho khan không ngừng, tóc tai tán loạn, búi tóc cứ thế mà bung ra nhẹ nhàng thả tản mác khắp người nàng, vốn trên người cũng chỉ còn một chiếc áo do dính nước mà toàn bộ lớp vải ướt kia ôm trọn thân thể của nàng, toàn bộ dáng người hoàn mỹ hiện ra trước mắt không bỏ sót chỗ nào.
Bụng dưới của Trịnh Tú Nghiên lại trở nên căng thẳng, trong lòng hô lớn đúng là một tuyệt đại giai nhân, mắt phượng híp lại, đem người ép sát vào bên cạnh.
Lâm Duẫn Nhi ướt nhẹp nước, khuôn tuấn tú vì bị sặc nước ho khan đến đỏ bừng cả mặt, đến khi nàng vừa kịp phát hiện ra thì lòng bàn chân đứng dưới nước cũng không được vững, lưng dựa tới vách bể cùng lúc lại bị Trịnh Tú Nghiên ép sáp váo vách bể nước. Nàng mơ hồ cũng cảm giác được làn da nóng rực của đối phương đang ép chặt lên người mình không một kẽ hở, nhiệt lượng không tiếng động truyền đến. Đúng lúc nàng còn đang kịch liệt thở dốc chưa kịp hồi phục, vẫn muốn phản kháng đẩy người Trịnh Tú Nghiên ra khỏi người mình, nhưng mà thân thể Trịnh Tú Nghiên cũng không hề nhỏ còn không biết đã hạ thủ từ lúc nào.
Lâm Duẫn Nhi cũng không hề muốn tiếp xúc với thân thể của Trịnh Tú Nghiên, việc làm kia cũng không rõ là biểu hiện ý gì, đem nàng ép chặt không hề buông tha. Mà Trịnh Tú Nghiên thì lại biết rõ tâm tư của Lâm Duẫn Nhi, lại càng càn quấn quá phận trên thân thể nàng, bàn tay luồn xuống nước nhẹ nhàng cởi vạt áo của Minh Lâm ra.
Nhất thời trong lòng Lâm Duẫn Nhi đầy kinh hãi, cũng hiểu rằng nếu xuống tới bên dưới nữa thì sẽ không cách nào trở lại được nữa, muốn đưa tay ra ngăn cản, trong nháy mắt chỉ thấy toàn thân trở nên cứng đờ, đại huyệt tê rần, toàn thân trên dưới cũng không thể nhúc nhích được, đây chẳng khác gì cà nằm trên thớt, đến cả giãy dụa lần cuối cũng bị tước đoạt mắt. Không nghĩ được Trịnh Tú Nghiên là người trong hoàng thất lại học được phương pháp điểm huyệt của giang hồ.
Mọi biểu tình trên mặt từ nổi giận, khuất nhục tất cả đều trở thành tuyệt vọng, nhưng mà nghĩ đến lời mà Trịnh Tú Nghiên vừa nhắc tới, đột nhiên nàng lại kích động nói, "Ngươi vừa nói là có ý gì?" Cũng may nàng vẫn còn có thể mở miệng nói được. Lâm Duẫn Nhi cũng không rõ Trịnh Tú Nghiên đã nắm trong tay được bao nhiêu lợi thế, nhưng mà nàng đã bắt đầu điều tra đến thân nhân nhà mình thì mọi thứ xung quanh cũng đều trở nên nguy hiểm.
Trịnh Tú Nghiên khống chế Lâm Duẫn Nhi vẫn như cũ đè ép trên người nàng, bàn tay cẩn thận tỉ mỉ lộng hành cũng được một lúc, trong miệng cũng không buồn chán nói, "Chạy về hướng Đông, có ngọn đồi cát nơi đó có rất nhiều giặc cỏ, nếu gặp phải thì cũng lành ít dữ nhiều. Cướp của hãm hiếp đều không thiếu, chỉ sợ là ấu muội muội của tướng quân sẽ bị bọn chúng đem sang nước láng giềng mà bán cho thanh lâu cũng không chừng đó nha?"
Lâm Duẫn Nhi sau khi nghe xong trong lòng ngực cũng đã mãnh liệt dâng trào lo lắng, nàng không biết Trịnh Tú Nghiên nói thật hay là giả, nhưng cũng hiểu một khi nói ra như vậy thì nhất định là không có lửa làm sao có khói. Nếu là thật, thì nàng có dốc hết sức cũng sẽ cứu cho bằng được Lâm Duẫn Hạ Nhưng nàng thì có cái gì? Tất cả còn lại, bất quá cũng chỉ là cái thân thể này của nàng, chẳng lẽ phải muốn luôn cả nàng..."
Hiển nhiên cũng đã hiểu thấu suy nghĩ trong lòng của Lâm Duẫn Nhi, khóe miệng Trịnh Tú Nghiên cong lên, cũng không hề báo trước liền cúi đầu hôn đến dụ dỗ xâm nhập vào bên trong, mút được một chút làn môi liền muốn tiến quân thần tốc, Lâm Duẫn Nhi trở tay không kịp, kinh hoảng hai mắt trợn to, phản xạ có điều kiện cũng là lúc Trịnh Tú Nghiên vừa đưa đầu lưỡi vào liền cắn một cái, nhất thời máu lan tràn nghĩ tới là máu của Trịnh Tú Nghiên lòng nàng lại càng thêm chán ghét.
"A!" Trịnh Tú Nghiên bị đau kinh hô một tiếng, lập tức cũng buông ra, tức giận nhìn nàng chằm chằm. Lâm Duẫn Nhi cũng không kịp phản ứng, nàng thật sự không có cố ý, dù sao thì cũng liên quan đến Lâm Duẫn Hạ, nàng không nên ở phía sau mà chọc giận Trịnh Tú Nghiên, chỉ là phản xạ nhanh nhạy nhất thời, ngây người không biết nói gì.
Nhưng cơn tức của Trịnh Tú Nghiên cũng không dừng lại được, tướng sĩ bên ngoài nghe thấy có động lo lắng hướng giọng vào trong hỏi, lại bị nàng nóng giận quát một câu đuổi đi, "Không có lệnh của trẫm, ai cũng không được bước vào!" Quay đầu nhìn đối diện khuôn mặt có chút vô tội của Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt lạnh lẽo khôi phục, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là một giây kế tiếp, y phục trên người Lâm Duẫn Nhi tuột xuống, dòng nước ấm áp bao lấy thân thể nàng, Trịnh Tú Nghiên giơ tay cầm lấy chiếc áo vừa tháo xuống của nàng ném lên trên bờ.
Hít vô thở ra một luồng khí lạnh, mặc dù nghìn vạn lần đã dự đoán trước cũng không nghĩ tới lại có cục diện như ngày hôm nay, nhưng lại phát sinh đúng vào lúc này, trong lòng nàng một nữa vẫn còn chưa được bình tĩnh hẳn. Thân thể cũng không thể nhúc nhích được, bởi vì bị Trịnh Tú Nghiên trực tiếp chạm vào không nhịn được mà run rẩy, da thịt trắng mịn cùng tiếp xúc khiến cho cảm giác kinh hoảng trở nên khác thường.
Lần đầu tiên, thẳng thắn thành khẩn mà đối mặt với Trịnh Tú, nước trong bể là trong suốt vô hình căn bản không thể che dấu được thân thể, Lâm Duẫn Nhi nhắm chặt hai mắt, tâm tư muôn vàn, sau đó mở miệng, chính là khó được khẩn cầu, "Cầu ngươi, cứu bọn họ."
Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, giận dữ phản tiếu, "Tướng quân nhiều lần còn muốn giết chết trẫm, mời vừa còn dùng hết sức bình sinh cắn mãnh liệt như vậy, hiện tại lại muốn cầu xin trẫm giúp ngươi, không cảm thấy nực cười sao?"
"...Ngươi muốn như thế nào? Ta..." Nàng cắn răng, cuối cùng vẫn nói ra hiệp ước khuất nhục, "Ta đều mặc cho ngươi xử trí, chỉ cầu ngươi, cứu bọn họ."
Trịnh Tú Nghiên có hứng thú, nhưng vẫn là không hài lòng, "Lâm tướng quân còn cho rằng mình đáng giá sao, vì một người mà có thể mạo hiểm phiêu lưu phái binh giải cứu nhưng cái người này lại không có nửa điểm tác dụng gì cho trẫm sao?" Trịnh Tú Nghiên cố ý nói qua với vẻ nguy hiểm, mà đến nửa câu cũng không hề nói qua vốn dĩ những người đó thực sự đã sớm cứu ra rồi, nhưng muốn dẫn dụ Lâm Duẫn Nhi mắc câu.
"..." Tim Lâm Duẫn Nhi đập không ngừng, không biết có phải là do nhiệt độ sinh ra do cơ thể Trịnh Tú Nghiên ma sát không, hay là đang lo lắng cho tính mạng của người nhà mình, "Vậy ngươi muốn như thế nào, mọi điều ta đều đáp ứng ngươi rồi!" Thanh âm của nàng cũng trở nên mềm mỏng hơn, đầy ắp yếu ớt.
Trịnh Tú Nghiên bất giác cười, tức giận cũng dần dần cũng hạ xuống, giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt của nàng một cách say sưa, đôi mắt chỉ chớp nhẹ không nói ra càng khiến cho Lâm Duẫn Nhi thêm tuyệt vọng hơn, giọng nói lại mang nửa thật nửa giả, "Lâm tướng quân nhìn sinh ra nhìn đã tốt như vậy, nghĩ đến muội muội chắc cũng sẽ không kém hơn, bằng không, chờ trẫm cứu được bọn ra thì..."
"Không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro