Chap 44
Cốc..cốc...
"Hai đứa dậy chưa?"- bà Bae gõ cửa nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu nào khả thi ở bên trong phòng.
Cốc..cốc..
Seungwan nhức buốt đầu mở mắt nhìn xung quanh, ai biểu hôm qua uống nhiều quá làm gì, cô nhìn Joohyun vẫn còn nằm trong lòng mình, mỉm cười, cô cúi xuống.
Cốc..cốc...
"SEUNGWAN À."
"Ơ..DẠ, con ra liền đây mẹ"- Seungwan kéo chăn đắp lại cho ai kia, rồi leo xuống giường, cổ cô ê ẩm, có chắc tối qua mình không ngã hay đụng vô đâu chứ.
Cạch..
"Aizz..hai đứa này, sao mẹ gọi mãi mà không dậy hả?"- bà Bae nói xong mắt hướng vào phòng cô, Seungwan cười nói
"Con xin lỗi.."
"Thôi, được rồi, xuống nhà đi.."- bà Bae đang nói chợt thấp giọng lại
"Ba con đang ở dưới nhà."
"Dạ.."- Seungwan mỉm cười gật đầu, rồi cô nhận chén nước gừng từ tay bà Bae, uống một hơi, bà Bae nói tiếp
"Lần sau con đừng uống vậy nữa, không tốt đâu, hai đứa chuẩn bị nhanh rồi xuống nhà đi."
"Vâng.."- Seungwan đáp nhưng trong lòng còn nhiều suy nghĩ, rồi cô quay vào phòng, nhìn Joohyun đang ngủ say, nhẹ bước tới, thì thầm vào tai Joohyun
"Thiên thần à...."
"...."
"Chị yêu à."
"....."
"Vợ à...."
"Hmm....cho chị ngủ thêm tí nữa thôi.."
"Aizz..nếu hai chúng ta còn ngủ thêm..thì ba sẽ lại bắt em rời xa chị mất thôi"- Seungwan thở dài nói, Joohyun tỉnh hẳn ngủ nói
"Hả? Em nói xạo."
"Aizzz..thiệt, chẳng phải chị suýt nữa bỏ em theo người khác rồi sao, nên em tự rút ra được, chuyện gì cũng có thể xảy ra."- Seungwan gật đầu ngẫm nghĩ, Joohyun phì cười nói
"Này...em học đâu ra cách trêu chọc chị như vậy hả?"
"Cái này không phải trêu chọc, mà là..em đang rút kinh nghiệm cho bản thân."
"Rồi sao?"- Joohyun ngồi hẳn dậy hỏi
"Nên mình cưới nhau luôn đi chị."- Seungwan cười tà nói
"Ngốc..em có thấy ai cầu hôn mà trong tình trạng này chưa?"- Joohyun phụt cười nói
"Ồ..thì giờ có em nè..nha..nha."- Seungwan tít mắt nói
"Chị..."
"........."- Seungwan im lặng chờ đợi
"Chị..thật..sự.."
"........."- Seungwan nuốt nước miếng
"Là ...chị..."
"...."- Seungwan gật gật đầu đang chăm chú lắng nghe
"Đi thay đồ đây."- Joohyun mỉm cười rồi chạy nhanh về phòng, Seungwan há hốc mồm, "Hơn 6 năm rồi nha..chả lẽ mình cưỡng...hôn..aiz....không được...không được...bắt cóc...cũng không được..vậy thì quá bỉ ổi..ơ...nhưng chị ấy là người yêu mình mà..thì có gì không đúng". Sau một hồi lòng vòng tự kỷ, Seungwan đã nhận thức được, việc mình cần làm, cô vội vã vệ sinh, thay đồ, chỉnh chu lại. Đi xuống dưới nhà, Joohyun đã ngồi dưới từ bao giờ. Ông Bae thì trầm ngâm đọc báo lâu lâu lại nâng tách trà uống, nâng lên hạ xuống, hình như đã chờ "khá lâu" rồi.
"Con chào ba, ba ngủ ngon chứ ạ?"- Seungwan cười nói rồi ngồi xuống
"Ừ..ta nghe nói con bị người khác đánh. Còn đau không?"- ông Bae nhẹ giọng hỏi.
"Dạ không sao đâu ạ."
"Lần sau phải cẩn thận hơn nghe chưa? Thân là chủ tịch bị như thế rồi ai quản công ty đây?"- Ông Bae vẫn nhìn vào tờ báo rồi nói
"Dạ..."-Seungwan nhìn qua Joohyun, Joohyun mỉm cười, Seungwan hai mắt cũng ánh lên nụ cười, bốn mắt trao qua trao lại. Ông Bae liếc nhìn
XOẠCH.....
Seungwan hết hồn ngồi thẳng lên, hai mắt nghiêm chỉnh, ông Bae sau khi gấp tờ báo lại một cách "mạnh bạo" xong, cũng đặt xuống hỏi
"Hai đứa.."
"Dạ.."- Seungwan và Joohyun đồng thanh
"Tính khi nào cưới?"
"HẢ???????????????"- Seungwan há hốc mồm, lần thứ hai trong ngày nha, "vậy nếu..có được sự đồng ý của phụ huynh nữa..thì càng không có gì là không đúng cả". Joohyun đỏ rực mặt, thì ra ba đã biết hết.
"Chủ tịch gì mà thiếu nhanh nhạy như vậy, ta hỏi bao giờ cưới?"- ông Bae mặt nghiêm nói
"HÔM NAY THƯA BA."
Phụt...phụt...
Bà Bae uống miếng trà cũng không được yên ổn, hết hồn nhìn Seungwan, ông Bae cũng tròn mắt, người làm trong nhà đứng im như tượng không nhúc nhích, Joohyun cười khổ nói
"Tụi con tính sẽ.."
"AAA..Ý CON LÀ..HÔM NAY SẼ DẪN CHỊ ẤY ĐI THỬ ÁO CƯỚI..TUẦN SAU..TUẦN SAU SẼ CƯỚI LUÔN Ạ"- Seungwan chen vào, Joohyun im ru, nhìn Seungwan không chớp mắt. Lúc này ông Bae mới nói
"Ờ..con tính vậy cũng được, vậy hai đứa đi đi, cũng không còn sớm, việc còn lại để ta lo là được."
"Dạ, tụi con đi thưa ba"- Seungwan nói xong kéo tay Joohyun đi, khuôn mặt Joohyun không biến đổi, hình như cô đang giận điều gì đó.
Trên xe Seungwan..........
"Wan..."
"Hả?"
"Dừng xe lại đi...chị có chuyện muốn nói"
"Dạ."-Seungwan ngoan ngoãn làm theo, từ lúc rời khỏi nhà, cô đã thấy tâm trạng Joohyun không được tốt rồi.
"Có chuyện gì sao chị?"- Seungwan dừng xe lại nói
"Em..không hiểu chị gì cả.."- Joohyun buồn rầu nói
"Chuyện..chuyện gì?"- Seungwan ân cần hỏi
"Chị...chị.."
"Chị..thật sự không muốn lấy em sao?"- Seungwan buồn rầu hỏi
"Không..không phải như vậy.."- Joohyun nói
"Vậy thì sao? Em nghĩ chúng ta đã đủ hiểu nhau, đủ thông cảm và có thể làm mọi chuyện để có thể bên nhau mà."- Seungwan gắng mỉm cười nói
"Nhưng chị không muốn làm gấp như vậy, hơn nữa..nó không.."- Joohyun tính nói nhưng lại im lặng khi nhìn thấy thái độ gần như đang mất bình tĩnh của Seungwan, rồi cô đẩy cửa xe ra, Seungwan hai mắt mở to tròn, Joohyun mỉm cười nói
"Chị rất yêu em, em biết mà, đúng không? Có thể là do công việc khiến em thực sự rất nóng nảy, nhưng chị có thể chấp nhận được, chị biết, em cũng lo sợ mất chị nên mới như vậy, nhưng mà..càng cần em bao nhiêu, thì chị càng muốn..em có thể giữ lời hứa bấy nhiêu, chị đợi em...không được đi theo chị đấy"- Joohyun nói xong đón taxi đi mất, Seungwan thở dài, "triệu chứng tiền hôn nhân..hay là..do mình thực sự đã quá gấp gáp rồi".
Seungwan lái xe thẳng một mạch trên đường xa lộ, Joohyun nói đúng, nhiều khi gần nhau quá, có lẽ cô đã quên đi hẳn những điều mà cô nên chú ý tới hơn. Được một lúc lâu, chiếc xe của cô rẽ vào một con đường đất đỏ quen thuộc, người dân trong xóm nháo nhào nhìn nhau, Seungwan cười ngại ngùng, lần này về thật vội quá, cô không mang theo thứ gì hết, đành nhờ cậu dì mua đồ ăn về đãi hàng xóm một bữa. Bà Son bận rộn phụ mọi người làm bữa ăn, nhưng cũng nhìn thấy gương mặt đầy tâm trạng của cháu gái bà, sau khi bữa tiệc linh đình xong xuôi, Seungwan ngồi dưới tàn cây trước nhà, hai mắt lim dim, bà Son bưng một rổ mận lên, xoa đầu cô nói
"Bố cô..nghe nói làm ông này bà nọ trên đó, bộ mệt lắm hay sao mà về đây mặt mày buồn rợi vậy?"-bà Son nói xong cầm dao cắt mận cho Seungwan.
"Ngoại ơi...ngoại..Joohyun với con..là một cặp trời sinh đúng không ngoại?"- Seungwan nhíu mày nói
"Hả? Con bé..nhớ ra con rồi phải không? Hai đứa sao rồi? Định khi nào cưới?"- Bà Son vui mừng rối rít.
"Con thì muốn cưới luôn..nên chị ấy..cách li con rồi"- Seungwan buồn bã nói
"Haha...có chuyện đó sao?"- bà Son cười to nói
"Ngoại đừng cười nữa mà...con với chị ấy..là "muôn trùng cách trở " mới tới được với nhau đấy ạ..lúc thì tình địch tứ phía..khi thì đại tướng cản trở..con đều vượt qua hết...vậy mà.."- Seungwan thở dài nói
"Đại tướng?"
"À..ba chị ấy đấy ngoại.."- Seungwan lại nằm dài ra, bà Son cười to vui vẻ, rồi nói
"Con gái người ta...không cần vật chất, thì tấm lòng là rất quan trọng.."
"Aizz...con là một lòng một dạ"- Seungwan khẳng định chắc nịch.
"Còn một thứ rất quan trọng nữa.."
"Dạ?"-Seungwan ngóc đầu dậy nói
"Con phải tự tìm ra, đường tình yêu của ai cũng khác nhau, nên thứ quan trọng đó, mỗi người phải tìm ra cho chính bản thân mình, có thể con bé đã tìm ra và đang đợi con đến đó..haha"- bà Son cười nắc nẻ, Seungwan thở dài, rồi hai mắt chợt long lanh, "đúng rồi, thứ mình còn thiếu..thứ mình đã quên.." rồi cô la lớn, không quen nhe răng ra đắc ý
"NGOẠI ƠI..HA...HÁ...HA..HA"
"Con có bị sao không vậy?"- bà Son hết hồn nhìn Seungwan chằm chằm
"Con đã tìm ra..thứ quan trọng đó rồi..hahaha."
Bà Son mỉm cười nhìn Seungwan vui vẻ, đúng rồi, khi tìm ra vật quan trọng với mình, thì phải biết giữ thật kỹ, cháu gái ạ.
Sáng hôm sau, Seungwan chỉ nhắn vài dòng cho cô thư ký, sau đó tắt điện thoại, sửa soạn quần áo, đi săn lùng khắp khu huyện tỉnh ở quê cô, những thứ cần thiết. Sau đó, cô về nhà nói gì đó với bà Son, bà Son ngạc nhiên hết cỡ, nhưng cũng gật đầu lia lịa, rồi cũng sắn tay áo giúp cháu gái mình.
Còn về phần Joohyun, sau khi xa ai kia một ngày, suy đi nghĩ lại, thì nỗi nhớ cứ tăng dần đều theo thời gian, nên đành gọi điện thoại, nhưng không thấy ai bắt máy. Đổi lại, cô bị Seulgi kéo đi, trong lòng vừa tò mò vừa hoang mang.
Seungwan thở phào nhìn mọi thứ đã chuẩn bị xong, phóng thẳng xe lên thành phố, cô buồn cười khi mình đang mặc bộ trang phục này, nhưng hình như cô lo lắng hơn vì nếu cô đoán sai, chắc có lẽ, Joohyun thất vọng lắm đây.
"Này, sao em bắt chị mặc bộ đồ này hả?"- Joohyun thay đồ xong, đang ở trên xe Seulgi
"Èo..chị làm em nhớ..haha..thôi, bí mật, chị đi theo em đi, đừng hỏi gì hết, Seungwan sẽ giết em mất"- Seulgi nói xong thì thả Joohyun xuống một nơi, không quên cười chào tạm biệt. Joohyun ngạc nhiên nhìn đằng sau lưng mình, là ngôi trường cô đang theo dạy mà. Lúc này, tiếng xe đằng sau cũng làm cô giật mình, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn, khi thấy Seungwan bước ra với bộ trang phục..học sinh năm xưa, giờ cô đã hiểu tại sao Seulgi cố tình bắt ép cô mặc bộ đồ giáo viên này. Joohyun phì cười nhìn Seungwan, Seungwan gãi đầu nói
"Chị nói em không biết giữ lời hứa đúng không?"
"Um"- Joohyun giờ đã không giấu được nụ cười trên môi
"Chị trách em cũng chỉ vì một chuyện thôi."- Seungwan đưa tay ra rồi nói
"Em biết rồi sao?"- Joohyun cười nói
"Um..nhưng cuối ngày em sẽ nói được không? Hôm nay..chị có thể hẹn hò với em không?"
"Nếu chị nói không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro