Chap 43
Một tuần sau...
Ngày nào Joohyun cũng vào viện để chăm sóc cho Seungwan và cứ thế ngắm nhìn, kể những chuyện vui mà cô gặp phải, thì thầm những lời ngon ngọt để nhầm đánh thức con người kia dậy. Việc ở tập đoàn và công ty thì do Sooyoung trực tiếp điều hành thay cô, sau khi phục hồi Seulgi cũng đã giúp Sooyoung quản lý công việc ở tập đoàn nên có thể nói là cổ phiếu tập đoàn, công ty tăng khá điều đặn theo từng ngày.
"Seungwan à. Seulgi cũng đã tỉnh rồi. Bây giờ Seulgi và Yerim đang rất hạnh phúc. Chị thật ghen tỵ đó nha. Em cũng mau tỉnh dậy để làm cho chị bớt cô đơn đi chứ."- Joohyun mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó nói hết nổi lòng mình nhưng nụ cười đó duy trì không lâu thì cũng chợt tắt, mắt cô chợt đỏ lên.
"Chị yêu em Seungwan à. Chị nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ từng cử chỉ dịu dàng của em. Chị xin lỗi em Seungwan à. Chắc em đang giận chị nên mới không muốn nhìn thấy chị đúng không Seungwan? Chị xin em mà, tỉnh lại đi tình yêu của chị."- Cô khóc, cô đã tỏ ra rất mạnh mẽ khi nghe tin Seungwan gặp chuyện nhưng giờ có lẽ nó đã quá sức chịu đựng của cô rồi. Việc nhìn người mình yêu thương đang phải ngủ say giấc nồng không biết khi nào tỉnh dậy thật là một cực hình đối với cô.
"Đừng khóc, chị à."- Một giọng nói khàn đặc nhưng đầy ấm áp vang lên. Tim Joohyun lỡ một nhịp, từ từ ngước mắt lên nhìn vào người mình yêu. Seungwan đang mỉm cười nhìn cô đầy âu yếm.
"Seung...Seungwan em tỉnh rồi."- Joohyun sau một lúc cũng choàng tỉnh lại, Seungwan mỉm cười gật đầu.
"Chị...Chị đi gọi bác sĩ."- Joohyun nói rồi chạy đi. Seungwan chỉ nhìn theo bóng dáng vội vã của nàng thầm mỉm cười.
Một lúc sau, Seulgi, Sooyoung, Katy, Sejeong, Yerim và Somi cũng đã có mặt tại phòng bệnh.
"Vết thương của Wan đang hồi phục rất nhanh, không còn gì nghiêm trọng nữa. Ngày mai Wan có thể xuất viện rồi."- Anna hài lòng nhìn Seungwan nói.
"Ừm. Cảm ơn em, Anna."- Seungwan nhìn cô biết ơn. Anna mỉm cười gật đầu rồi cũng ra ngoài tiếp nhận bệnh nhân mới.
"Yah!! Cậu ngủ lâu quá đó. Còn dậy trễ hơn cả tớ."- Seulgi bất bình nói.
"Chị cũng vậy nè. Em có biết là chị phải bỏ tất cả các lịch trình để giúp em điều hành công ty không hả? Mất bao nhiêu tiền của chị? Em còn không mau tính rồi trả tiền lại cho chị."- Sooyoung bĩu môi, câu nói khiến ai cũng phải bật cười. Không khí vui vẻ hơn hẳn. Sau đó mọi người cũng xin phép ra về để lo công việc riêng. Bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi Joohyun và Seungwan.
"Joohyun, chị lại đây với em nào."- Seungwan mỉm cười nhìn Joohyun nói. Chỉ chờ có nhiêu đó nàng liền lao vào lòng cô nhưng vẫn cẩn thận tránh đụng vào vết thương.
"Sao lại đứng đó mà không lại với em."
"Chị...chị xin lỗi em."- Joohyun cuối mặt nói.
"Vì điều gì?"- Cô nhíu mày.
"Vì tất cả."- Seungwan dịu dàng vuốt tóc người mình yêu.
"Chị không có lỗi là em tự nguyện mà."
"Nhưng chị..."
"Đừng nói gì cả. Em yêu chị, Bae Joohyun."- Seungwan ngắt lời nàng.
"Chị cũng yêu em."- Joohyun mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay cô. Ở phía ngoài có 6 con người đang rình mò xem "cảnh tình tứ" ở bên trong.
"Yeah!! Thuyền tới bến rồi."- Sooyoung mỉm cười nói.
"Hạnh phúc lại mỉm cười với họ rồi."- Mọi người mỉm cười hài lòng với những gì mình nhìn thấy, sau đó thì cũng tạm biệt nhau mà ra về.
...........................................................
Ngày hôm sau...
Hôm nay là ngày Seungwan được xuất viện. Lấy lý do là mừng Seungwan tỉnh lại, tất cả mọi người quyết định mở cuộc party để ăn mừng. Mọi người tổ chức những trò chơi cho các cặp đôi và nếu thua thì bị phạt bằng rượu. Các ông chồng vì không muốn vợ mình đụng vào những thứ không tốt cho sức khoẻ nên mỗi lần thua là gồng mình uống thay luôn cả phần của vợ. Chẳng mấy chốc, các seobang đều đã say đến bất tỉnh nhân sự làm các bà vợ phải khó khăn "vác" chồng mình về. Nhưng may thay các bà vợ không cần phải dùng sức nhiều mà giao tất cả nhiệm vụ lại cho các chàng vệ sĩ lực lưỡng.
Biệt thự Bae gia...
"Thôi được rồi. Các anh đi nghỉ đi. Việc này cứ để tôi lo."- Joohyun nói rồi nhìn sang Seungwan thở dài. "Uống cho cố vô." Hên là Sooyoung nó đã bị Katy "bắt cóc" đi rồi nên nàng đỡ được một cục nợ.
Bà Bae ra ngoài thấy cảnh Joohyun đang vất vả đưa Seungwan đi vào thì cũng chạy ra giúp cô.
"Sao nó say thế này?"- Bà Bae thắc mắc.
"Tại nay tụi con đi dự party đấy mẹ nên em ấy uống hơi quá chén. Sao nhìn gầy mà nặng thế không biết."- Joohyun nhăn mày nói.
"Aizz..cái con bé này."
"Joohyun...Em.yêu.chị."
RẦM........
Bà Bae và Joohyun hết hồn thả tay tự do, nghe một cái rầm, sau đó hai người hoàn hồn đỡ Seungwan dậy, bà Bae cười khổ nói
"Nó..nói mớ..haha..người ta nói, người say rượu nói ra thì rất thành thật mà."
"Mẹ à, con.."
"Hai cái đứa này đã thích nhau đến chết rồi mà còn ngại."- bà Bae đặt Seungwan lên giường rồi nói
"Tối nay..con chăm sóc nó đi, mẹ không phiền hai đứa nữa, à..SEUNGWAN..DÙ CON CÓ NGHE HAY KHÔNG NGHE...NẾU SAU NÀY MẸ GẶP CON TRONG TÌNH TRẠNG NHƯ VẬY NỮA...THÌ ĐỪNG TRÁCH MẸ...mẹ đi nha Joohyun"- bà Bae nói xong ra ngoài, Joohyun nhìn Seungwan, rồi nhẹ nhàng gỡ giày của cô ra, cởi áo khoác ra, đưa tay vuốt tóc cô rồi nói
"Yah!! Wan ngốc, tối nay bảo ở bên chị, sao giờ lại lăn ra ngủ như vậy chứ? Chị lại nhớ cách chị đối xử với em mấy ngày qua..vậy mà em cũng mặt dày quá đó chứ..ngốc quá."
Joohyun nói xong, cúi xuống hôn lên trán ai kia, tự nhiên cô thấy mình bị gì chặt lại, Seungwan mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng, Joohyun hết hồn, rồi cũng nằm im, nói
"Em là đồ ngốc..lỡ lúc đó chị không tỉnh lại thì sao hả?"
"Thì em sẽ đợi tiếp."- Seungwan mở mắt nói.
"Nếu chị không nhớ ra em và lấy người khác"
"Em sẽ chờ chị."
"Ngốc."- Joohyun giờ đã nằm trên người Seungwan.
"Ngốc vậy thì chị có ở bên em không?"- Seungwan nói xong lật nhẹ người, Joohyun ôm cổ cô, giờ hai người đã đổi vị trí cho nhau.
"Em không nản sao?"
"Vì điều gì?"
"6 năm..."
"Có..em nản rồi.."
"...."
"Nên..mình.."- Seungwan chưa kịp nói hết câu, Joohyun đã hôn lên môi cô, rồi mỉm cười nói
"Em còn nản không?"
"Ơ..còn..."- Seungwan gật đầu, Joohyun lại hôn thêm một cái, Seungwan cười nói
"Chị đang khiêu khích em sao?"
"Không..Seungwan này...chị yêu em"- Joohyun mỉm cười rồi ôm chặt Seungwan, Seungwan mỉm cười, "em chỉ cần như vậy thôi, cho dù chị có vứt bỏ em, thì chỉ cần chị nói một câu như vậy, thì em cũng sẽ không màng mọi chuyện, mà quay về bên chị, có thể, có người sẽ nói em thật ngu ngốc, nhưng nếu được bên chị, thì cho dù có trở thành kẻ ngốc, em cũng chấp nhận, đừng buộc em phải xa chị, cũng đừng vứt bỏ tình yêu của mình nữa nhé, tình yêu của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro