Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

BANG.....KENG...

Seungwan gần như chết lặng, cô thở dốc thững thờ nhìn Bogum trước mặt mình, chính xác là Somi đã bắn một phát dứt điểm, dao trên tay hắn rớt xuống, hắn cũng gục ngã trước mặt Seungwan, Seungwan vội vã kéo Joohyun lại, ôm chặt cô, cầm con dao cắt đứt sợi dây, nhẹ giọng nói

"Không sao..an toàn rồi..."

Anna cũng gục xuống, cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vừa rồi, Somi thở phào nhìn Seulgi, Seulgi hét

"TRỜI ƠI SOMI MÁ GIẾT NGƯỜI RỒI KÌA..."

"Hắn đang lãnh án tù treo mà còn dám thế. Giết hắn chỉ là trường hợp bất đắc dĩ. Tớ là không sợ"- Somi cười nói, Seulgi vỗ vai.

"Chết cũng đáng lắm."

Một lúc sau, Seungwan sau khi lấy lời khai rồi làm thủ tục mọi thứ, được băng bó cẩn thận, ngồi nhìn Joohyun, bà Bae cũng đã tỉnh lại, trách mình quá chủ quan, không mang theo vệ sỹ. Seungwan không nói gì, nhìn mãi Joohyun.

"Chị định ngủ tới bao giờ nữa hả? Vợ của em."

*Tít...tít...tít..*

"Đã hơn một tuần rồi chuyện hôm nay xảy ra, chị có sợ không? Em xin lỗi..em không làm tốt nữa rồi..để chị bị người khác mang đi..nhưng.. Joohyun này..hôm nay, em lại cảm thấy chị không làm thiên thần sẽ tốt hơn nhiều vì em không muốn chị biến mất chút xíu nào..nên hãy nhanh tỉnh lại chị nhé. Em yêu chị."

*Tít...tít..tít...*

Bà Bae và bọn Seulgi rơi nước mắt, mà ai nhìn thấy cảnh này mà không rơi nước mắt được chứ, một người cứ ngồi nói chuyện với một người chưa tỉnh dậy, nhưng nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Seungwan nói một lúc, sau đó nhìn Joohyun rồi nói

"Em mới nghe bác sĩ nói, lúc hắn mang chị đi, có thể đầu chị đã bị đập vào đâu đó..nên bây giờ...chị chưa thể tỉnh lại ngay được, phải không?"

*Tít...tít...tít...*

"Em nói với chị chưa nhỉ? Em sẽ chờ chị vì hạn sử dụng quyền làm đám cưới tuyệt nhất với em sẽ mãi mãi không hết hạn nếu người đó là chị...Joohyun à..em nhớ chị nhiều lắm..."- Seungwan gục đầu xuống, hai vai cô run lên, bà Bae mím chặt môi, Seulgi và Somi mắt đỏ hoe quay ra chỗ khác, vì nguyên văn lời bác sĩ đã nói với họ, đó là "cô Joohyun có thể rất khó tỉnh lại, vì đã bị chấn thương vùng não, mong gia đình, đừng bỏ cuộc".

----------------------

"Kế hoạch trong năm nay rất tốt, cám ơn mọi người đã cố gắng hết sức mình vì công ty, mọi người sẽ được thưởng một chuyến du lịch...hoàn toàn miễn phí nhé!"

"WOAAA....Chủ tịch có đi không ạ?"

"Haha..mọi người cứ đến trước, tôi nhất định sẽ đến chung vui, cuộc họp kết thúc nhé"- Seungwan cười nói, ai trong hội trường đều vui vẻ, nhưng điều làm họ tò mò là một vị chủ tịch trẻ như vậy, lại chưa hề nhắc đến chuyện tình cảm của mình, nên fans hâm mộ trong công ty thật sự đếm không xuể.

Đã hơn một năm nay, Joohyun vẫn chưa tỉnh lại, Seungwan vẫn cứ thế, hàng ngày đi làm, tối lại vào bệnh viện thăm cô, chờ đợi, không có nghĩa là đánh mất niềm tin của mình.

"SEUNGWAN................"

"Aizz..biết rồi..biết rồi, tớ sẽ qua nhà cậu chở em yêu của cậu đi khám, được chưa?"- Seungwan vừa nói chuyện điện thoại vừa nhanh tay đóng sổ sách lại, Seulgi và Yerim đã dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo, nên bây giờ Yerim đang mang thai tháng thứ 6, mà Seulgi lại đang đi công tác bận rộn, hình như từ lúc biết mình sắp có con, cô đã siêng năng hơn thì phải.

"HẢ?? CHỦ TỊCH NÓI GÌ CƠ Ạ?"- Không chỉ cô thư ký riêng gần như chết đứng, mà toàn bộ dàn tiếp tân của công ty cũng lặng im, không thốt ra lời nào.

"À..tôi muốn biết..chỗ nào tốt nhất cho thai phụ thôi mà"- Seungwan tỉnh bơ trả lời, cô thư ký lắp bắp

"Chẳng lẽ..chẳng lẽ..."

"Aizzz...đừng hiểu nhầm..tôi chở bạn đi thôi"- Seungwan buồn cười trước thái độ ngạc nhiên của mọi người.

"À...dạ, có, để tôi lấy xe chở chủ tịch đi nha"- Cô thư ký vui vẻ, mấy người nhân viên cũng thở phào ra, Seungwan cười nói

"Ok..trước khi đi thì ghé vào nhà bạn tôi luôn."

Sau đó, Yerim được Seungwan đưa đi khám, Yerim mệt mỏi nhìn Seungwan

"Làm phiền cậu quá.."

"Không sao, trai hay gái vậy?"

"Là con trai."- Yerim tươi cười hạnh phúc.

"Ồ..vậy nó nhất định sẽ đẹp trai lắm đây?"

"Cậu cứ nịnh tớ. Giờ tớ có ít việc.."

"Vậy để tài xế tớ đưa cậu đi..giờ tớ qua chỗ chị Joohyun đây."- Seungwan nói, Yerim cười gật đầu.

Bệnh viện XX....

Seungwan như một thói quen, đi vào căn phòng quen thuộc, nhìn bó hoa đã được bà Bae thay mới, rồi nhìn Joohyun, cô kéo ghế ngồi xuống.

"Aizzz...chị ngủ lâu quá...tóc dài ra nhiều lắm rồi nè..em vừa đưa Yerim đi khám thai..em ghen tỵ lắm, em cũng muốn có con lắm luôn rồi nè, chị mau mau tỉnh dậy đi chứ.."

*Tit....tít..tít...*

"Seungwan.."

"A..CHỊ BA...CHỊ MỚI VỀ SAO Ạ?"- Seungwan nở nụ cười khi nhìn thấy Sooyoung.

"Ừ..em có cần ngạc nhiên vậy không hả? Chị mới đi có gần một năm chứ mấy"- Sooyoung cười nói

"Katy sao rồi chị?"

"Ừ..vẫn khỏe, chị về đây thăm chị hai mấy ngày, luôn tiện làm ít việc."

"Chị muốn làm gì ạ? Cần em giúp không?"- Seungwan hỏi

"Khi nào cần chị sẽ nói"- Sooyoung cười nói

"Alo..ừ..tôi biết rồi, ok, sắp xếp cuộc hẹn đi.."

"Em bận à..đi đi, ở đây có chị rồi"- Sooyoung nói

"Dạ, công ty có ít chuyện, em đi trước nhé."

Sooyoung sau khi tiễn Seungwan về, thì đóng cửa phòng lại, dựa vào cửa, cô thở dài nói

"Chị hai...đi rồi.."

"Uhm.."- Joohyun từ từ mở mắt, nhìn Sooyoung mỉm cười

"Chị thật sự không nhớ người đó là ai sao ạ?"- Sooyoung hấp tấp hỏi, ngay hôm qua khi nhận được cuộc gọi của Joohyun, cô đã vô cùng vui mừng, nhưng khi nghe Joohyun nói có một người lạ mặt cứ gọi tên cô, làm Sooyoung sững sờ, nên phải về gấp để làm rõ mọi chuyện.

"Uhm..cảm thấy rất quen..nhưng chị không biết đã gặp ở đâu..mà người đó nói chuyện rất tình cảm với chị..nên chị cũng hơi sợ.."- Joohyun nhíu mày nói

"Chị nhớ Seulgi, Somi, Yerim, Katy không ạ?"

"Ừ có..tụi nhỏ sao rồi em."- Joohyun nói

"Bogum?"

"À..ừ..chị nhớ."

"Ba, mẹ, bà.."

"Ừ...đương nhiên chị nhớ chứ..."

"À..bà Son, Sejeong....chị nhớ không?"- Sooyoung hỏi dồn, Joohyun gật đầu

"Ừ..nhớ..đó là bà và bạn của...."

"CỦA AI Ạ?"- Sooyoung hấp tấp hỏi

"Chị...không..nhớ.."-Joohyun chợt thấy đầu đau nhói, một hình ảnh đang hiện lên trong đầu cô, nhưng cô lại không thể nhớ ra đó là gì, Sooyoung thẫn thờ, ngồi lặng im nhìn chị mình, rồi nói

"Chị hai à..chị phải nhớ ra nhé..nhất định phải nhớ ra...em ra ngoài một chút."

"Uhm"- Joohyun nói xong thì nằm xuống, hai mắt cô nhắm nghiền lại, Sooyoung ra ngoài, móc điện thoại ra, suy nghĩ một lúc rồi gọi

"Chị ba, em nghe"- Seungwan đã gần tới công ty

"Chị Joohyun tỉnh rồi..em tới bệnh viện đi.."

"DẠ? VÂNG..EM TỚI LIỀN"- Seungwan gần như làm rớt chiếc điện thoại xuống, trong lòng vui mừng, vòng hẳn xe lại, giờ cô chỉ ước mình có phép dịch chuyển tức thời, vì cô muốn tới bệnh viện ngay bây giờ.

Chẳng mấy chốc mà mọi người đã tập trung lại ở bệnh viện, bà Bae khóc hết nước mắt vì vui mừng, mà bọn Seulgi cũng hỏi thăm không ngớt. Joohyun cười tươi nhìn mọi người, cho đến khi.

*Ầm..*

"JOOHYUN..."- Hai mắt Seungwan mở to, bước từng bước chậm đến chỗ Joohyun, cô đưa tay ra

"Chị tỉnh rồi à...em...em..."- Seungwan không nói nên lời, mọi người ai cũng vui mừng nhìn cảnh đoàn tụ này, chỉ có một người, không cười lên nổi, đó là Sooyoung.

"Xin lỗi, cô là ai?"- Joohyun lạ lùng hỏi

"......"- Seungwan đột nhiên đứng sững lại, cô mới nghe nhầm phải không, đúng rồi, chắc chắn là nhầm rồi.

"Chị nói gì cơ? Chị đang chọc em phải không Joohyun?- Seungwan cố giữ bình tĩnh hỏi lại, mà mọi người xung quanh cũng chết lặng, bà Bae hốt hoảng nói

"Con không nhận ra Seungwan sao con?"

"Dạ..cô ấy là Seungwan hả mẹ? Xin lỗi cô nhé, tôi không nhớ đã từng quen cô."- Joohyun nhẹ nhàng nói, từng lời từng lời làm Seungwan đau thắt tim lại, Sooyoung lên tiếng

"A..mọi người ra ngoài mua gì ăn đi nha...."

Mọi người hiểu ý lần lượt ra ngoài, chỉ còn Seungwan và Joohyun ngơ ngác trong phòng, Seungwan lại gần, Joohyun ánh mắt vẫn rất xa lạ, Seungwan hít một hơi nói

"Chị không có cảm giác gì đặc biệt với em sao?"

* lắc lắc*

"Chị không nhớ gì về em hết hả, Joohyun?"

*lắc lắc*

"Nhưng cô với tôi có quen biết nhau hay sao mà cô lại gọi tôi bằng tên Joohyun kia chứ?"- Joohyun nói, Seungwan run hết cả người, ánh mắt như đang gắng gượng, cô nói

"Em là...Seungwan hay còn được gọi là Wendy- con gái ba chị nhận nuôi."

"À...hồi đó ba cũng nói với chị sẽ nhận nuôi một người...là em sao..xin lỗi nhé...chị không thể nhớ ra em được.."

"Em và chị...là..người yêu của nhau đó..chị biết không?"- Seungwan xúc động nói, Joohyun hai mắt mở to, tim tự nhiên đập liên hồi, cô nói

"Có..có chuyện đó sao? Chị không nhớ..."

"Em đợi chị lâu lắm rồi, Joohyun à"- Seungwan giang tay ra, ôm Joohyun vào lòng.

"Xin lỗi...thật sự..tôi không nhớ gì hết.."- Joohyun đẩy Seungwan ra, Seungwan lặng người, hai mắt đỏ hoe nhìn Joohyun, rồi cô nhẹ giọng nói

"Không sao..không sao..rồi chị sẽ nhớ ra thôi..em xin lỗi."

"Uhm.."- Joohyun quay đi chỗ khác, Seungwan nhìn tay mình, từ khi nào khi việc ở bên chị, lại quá xa vời thế này.

Lúc này Sooyoung và bà Bae đi vào, Sooyoung nhìn Seungwan, thấy Seungwan rất sầu não, biết là mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, cô nói

"À..bác sĩ bảo mai chị có thể xuất viện đấy. Seungwan, tối em có về nhà ăn cơm không?"

Seungwan ngạc nhiên nhìn Sooyoung, rồi chợt hiểu ý, gật đầu nói

"Dạ, có chứ ạ."

"Ừ..dạo này em hay không về nhà lắm, mẹ mới nói với chị này, phải không mẹ?"

"Ừ..giờ chị Joohyun về rồi, con dù bận việc cũng nên về nhà thường xuyên hơn"- bà Bae hiểu chuyện nói, Seungwan nhìn Sooyoung, Sooyoung gật đầu, "chuyện đã tới nước này..em dọn về nhà sống luôn cho tiện..".

Hôm sau, Seungwan lái xe đến bệnh viện, Joohyun vẫn nói chuyện với cô, nhưng chỉ là những câu xã giao thông thường, Seungwan buồn bã, "không sao..dù gì chị ấy cũng đã tỉnh lại rồi".

"Chị đưa hành lý đây, em bỏ lên xe.."- Seungwan nhẹ giọng nói

"Ừ..cám ơn em"- Seungwan đưa lên, rồi nhìn xung quanh hỏi

"Mẹ và Sooyoung..."

"À..chị Sooyoung và mẹ bận việc, nên em tới đón chị"- Seungwan cười giải thích, Joohyun hiểu ý, rồi lên xe ngồi, xe 4 chỗ, mà hai người lại không ngồi cùng một băng, Seungwan lâu lâu lại liếc xuống, Joohyun vẫn thế, cô biết ánh mắt đó, nhưng bây giờ, thật sự, cô không nhớ được, mình và Seungwan, đã có gì với nhau.

KÉT................

"Tới rồi.."- Seungwan nhỏ giọng rồi nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho Joohyun, Joohyun cám ơn rồi bước ra, người làm trong nhà vội vã ra xách đồ, Joohyun đang tính đi vào nhà, thì có cảm giác bị kéo lại, Seungwan vội vã nói

"Chị..thật sự không nhớ gì sao ạ?"

"Xin lỗi.."- Joohyun thở dài rồi rút tay ra, đi vào trong nhà, để mặc cho ai kia đứng lặng như tượng, Seungwan cảm thấy sao môi mình mặn quá, cô liền lấy tay quệt nhanh nước mắt, bước theo Joohyun vào nhà.

Joohyun bước nhẹ lên phòng, Seungwan vẫn theo sau, im lặng, hai người, mỗi người một tâm trạng, Joohyun mở cửa phòng, đi vào, cô thấy phòng mình khác quá, chắc vì màn che cửa đã được thay mới, rồi cô nhìn mọi vật trong phòng, mắt cô dừng lại ở một vật, tim Joohyun cũng dừng lại, Joohyun đi đến, đưa tay ra, chạm vào, tự nhiên cô cảm thấy xót lòng, cô rời tay ra, rồi nói

"Sao lại có vật này ở phòng tôi nhỉ? Tôi nhớ mình đâu có mua cái này bà đem đi chỗ khác giúp tôi nha."

Seungwan hoảng hốt, nhào tới, chụp lấy quả cầu thủy tinh, rồi cố gắng nở nụ cười nói

"Em sẽ bảo vệ mọi thứ thuộc về chị."

Joohyun đột nhiên sững người, câu nói này, quen quá, Seungwan ôm quả cầu thủy tinh, đi thẳng ra ngoài, rồi cô khựng lại buồn bã nói

"Chỉ mong chị đừng vứt bỏ những gì thuộc về chúng mình nữa..em đợi chị."

Seungwan ôm quả cầu thủy tinh trong tay, đóng cửa phòng lại, đặt lên bàn, quả cầu thủy tinh qua bao nhiêu năm, vẫn sáng đẹp, vì được chủ nhân của nó giữ cẩn thận, Seungwan lắc nhẹ quả cầu, quả cầu lung linh vì những hạt kim tuyến lấp lánh, cô nhìn hai con chuột ngồi cùng nhau, khóe môi cô chợt nở nụ cười, rồi lại cắn chặt răng, nước mắt cứ rớt xuống, rồi cô mở bàn tay ra, sợi dây chuyền có mặt bằng đá thiên nhiên năm xưa vẫn ở trong tay cô, có khác, chỉ là sợi dây đã được ai kia thay bằng một sợi dây bằng vàng khác, Seungwan lặng im, rồi cô lấy sợi dây, đeo vào cổ của mình.

--------------------

"Mẹ à, con định sẽ qua trường của Hani giảng dạy lại ạ"- Joohyun nói trong bữa cơm gia đình, bà Bae ngạc nhiên nói

"Ủa..sao con không nghỉ thêm mấy ngày nữa cho khỏe?"

"Dạ con về cũng được mấy ngày rồi mà mẹ..con thấy ổn rồi, mẹ đừng lo nha"- Joohyun trả lời, Sooyoung im lặng không nói gì, Seungwan lúc này mới đi xuống, bà Bae tươi cười nói

"Sao hôm nay con về muộn vậy?"

"Dạ, hôm nay công ty có ít chuyện.."- Seungwan nói xong kéo ghế ngồi cạnh Sooyoung, Joohyun cũng không nói gì, mấy ngày nay cô cứ cảm thấy lúc thì rất quen lúc lại rất xa vời, bắt Sooyoung kể thì Sooyoung không chịu kể, bắt cô tự nhớ, còn hỏi thẳng Seungwan, cô lại cứ thấy không ổn, nên cũng đành lặng im....   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro