Chap 27
"Chị...cẩn thẩn chút."- Seungwan vừa đỡ Joohyun vừa nói, Joohyun nhìn xung quanh rồi nói
"Wan chỗ này đáng sợ quá đi."
"Không sao đâu..thật ra quà chỉ là chuyện nhỏ..cái mà mỗi nhóm cần là danh dự thôi..nên dù sao cũng phải đi đến cùng thôi."- Seungwan giờ đã ôm Joohyun vào lòng, Joohyun mỉm cười, lấy tay đập đập trên vai Seungwan, ý là bỏ cô ra, nhưng dường như cái đập tay rất nhẹ nhàng tình cảm, Seungwan ghì chặt hơn một chút, rồi buông hẳn ra, cười nói
"Tăng lực rồi...đi tiếp thôi.."- Joohyun cười tươi
Hiện giờ mỗi đội đã đi được một nửa chặng đường, tất cả vẫn an toàn, ít nhất là cho đến lúc này.
Seungwan bắt đầu cảm nhận được gió lạnh hơn, thường nếu đang yên đang lành mà gió thoáng và trong lòng hơn, thì chỉ có thể là trước mắt có một khoảng đất trống trải, Joohyun cũng đã mặc áo khoác vào, Tina nhìn quanh rồi lên tiếng
"Chắc cũng sắp tới rồi, chị cẩn thận tí nha"
"Ừm..mà em...nếu mình tới thì mấy đội kia chắc cũng sắp tới rồi, đúng không?"- Joohyun hỏi
"Ừ..tại chỉ có một khu vực gần trung tâm mới có loại hoa đó thôi mà.."- Seungwan nói xong nắm tay Joohyun, tiếp tục đi.
Mặt khác, các đội kia cũng đã tới nơi, nhưng vấn đề là, mùa này, loài hoa gì đó không nở, lấy gì mang về đây, cuối cùng đội Seungwan cũng tới nơi, nhìn mấy đội khác hoài nghi, nhưng khi Seungwan nhìn bụi hoa, cũng thở dài nói
"Mùa này không có loài hoa đó, ông Chul có ý gì đây?"
"Wan...có khi nào..."- Sejeong nhìn Seungwan lo ngại, Seungwan há hốc mồm, bị lừa rồi, cả nhóm không hiểu nhìn cô, Seungwan chỉ chỉ lên trời nói
"Mọi người nhìn đi, trăng bị che mất rồi, làm sao mò đường về được, ý của ông Chul quá rõ ràng, đội nào muốn được công nhận, trừ phi ở đây được cả đêm thì may ra thôi."
"CÁI GÌ???"- Seulgi nhìn xung quanh, nghĩ sao mà ở đây cả đêm hả, chết người đó, Sooyoung cũng lắc đầu nói
"Không được. Em có cách nào về không?"
"Chị Sooyoung..rất khó đó ạ, trời tối mà nắm tay nhau đi về thì..."- Sejeong đang nói tự nhiên nhỏ giọng xuống
"Sẽ có ai đó...đi cùng chúng ta luôn."
"Áaaaaaa...đừng nói vậy chứ."- Seulgi bàng hoàng nhìn Yerim, Yerim cũng thở dài, Katy và Somi cũng lắc đầu, lỡ có ai đi theo về thật là chết luôn đó. Joohyun nhìn Seungwan rồi nói
"Hay mình ở đây đi, khi nào có ánh trăng, mình sẽ về."
Mọi người cùng nhau gật đầu đồng ý, Seungwan cùng Seulgi đi kéo được một đống lá khô về lót chỗ ngồi, mọi người ngồi quay quần lại, Seungwan nhìn Joohyun, đưa tay ra, chỉnh lại áo khoác một chút, trời về đêm rất lạnh nha.
10 phút.....trôi qua
15 phút......trôi qua
"Mọi người tính ngồi im vậy sao? Chơi một trò chơi đi"- Sooyoung tươi cười nói, mọi ánh mắt dồn về phía cô, cô nói tiếp
"Trò nói sự thật, mỗi người sẽ được hỏi một câu, phải trả lời thật, xoay vòng nhé."
Kết quả bỏ phiếu cho trò chơi này là 6/8, nên trò chơi bắt đầu được tiến hành.
Somi là người đầu tiên được hỏi trước, cô nhìn một lúc rồi quay qua Sejeong hỏi
"Cậu thấy tớ là người thế nào?"
Mọi người im lặng, câu hỏi này giống như người đang yêu sắp đi tỏ tình vậy, rất vui nha, Sejeong suy nghĩ một lúc rồi trả lời ngắn gọn, làm mọi người tắt hết đài
"Tớ chỉ mới biết cậu, nên thấy cậu là bạn thì cũng được, tớ không thấy gì hơn."
Somi ôm đầu, hỏi kiểu này, đau tim quá đi.
Tới lượt Seulgi, cô quay qua Yerim hỏi
"Em yêu, sau này..nếu có thể...em muốn lấy Seul không?"
Yerim cũng trầm ngâm một lúc rồi nói
"Bây giờ...thì chưa chắc..nhưng sau này..thì có thể."
Mọi người hò hét, "có thể" là được rồi, còn Seulgi thì hí hửng, cắt chữ một chút, còn đọng lại là từ "có" là được rồi.
Yerim quay ngược lại Seulgi hỏi
"Yêu em ở điểm nào?"
"Hả? À...ờ...ở tất cả"- Seulgi gãi đầu nói
"XẠO"- Cả nhóm gần như đồng thanh, Seungwan hí hửng nói
"Câu này không được chấp nhận, pass."
Seulgi nhìn Seungwan nhướn mày, đừng bán cái bạn nha bạn hiền, Seungwan cười cười, ok thôi, miễn là bạn đừng bom bi quá nha, haha.
Rồi lần lượt Katy và Sooyoung cũng hỏi xong, tới lượt Sejeong, cô nhẹ giọng nói
"Seungwan, trong quá khứ, có bao giờ, cậu thích tớ chưa?"
Câu hỏi này của Sejeong làm cả nhóm im lặng, còn Seungwan và Joohyun thì cứng đờ mặt, Seungwan nhoẻn miệng cười nói
"Dĩ nhiên, tớ phải thích cậu mới làm bạn với cậu chứ."
Sejeong đang còn hơi khó nghĩ với câu trả lời của Seungwan, thì Joohyun đã quay qua hỏi Seungwan
"Thích và yêu, có khác nhau không hả Wan?"
Seungwan nhìn trong ánh mắt Joohyun, hình như có gì đó của sự ghen tuông rồi, cô mỉm cười rồi nhìn thẳng vào mắt Joohyun nói
"Khác chứ. Người ta sẽ thấy vui, bên cạnh người mình thích, nhưng chỉ thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc, bên cạnh người mình yêu mà thôi. Vậy..thiên thần à, chị đang thích hay đang yêu em đây?- Seungwan vừa trả lời, đồng thời cũng đưa ra câu hỏi, Joohyun dịu dàng nói
"Chị không biết..em tự biết đi."
"A..không được trả lời loanh quanh nha...chị chỉ được trả lời yêu hay thích thôi?"- Seungwan giờ đã hoàn toàn chìm sâu trong mắt Joohyun rồi, Joohyun đưa tay lên môi Seungwan, rồi chỉ chỉ, Seungwan giờ mới nhận ra ánh mắt ngạc nhiên cùng quá choáng của mọi người, Seungwan gãi đầu, đó là sự khác biệt giữa yêu và thích đó.
Sáng hôm sau, mọi người tìm đường đi về thì thấy ông Chul và bà Son đã dọn đồ ăn chờ sẵn, đáng lẽ ra mọi người muốn ăn vạ, nhưng nhìn đồ ăn ngon lành trước mặt, liền nhìn nhau cười, rồi mọi người cũng quyết định đưa phần thưởng kia cho Sejeong, vì cô là cháu ông Chul, như vậy sẽ đỡ có sự ganh tỵ không đáng có.
Thấm thoát đã 2 tuần trôi qua, Seungwan và mọi người phải về lại trên thành phố, bà Son làm bao nhiêu bánh nếp, rồi còn chuẩn bị quà cho mọi người mang về, ai cũng bùi ngùi ôm bà Son rồi tạm biệt trong luyến tiếc, Seungwan nhìn bà, cô không khóc, cô biết, sẽ có ngày, cô cho bà một cuộc sống tốt đẹp hơn, đó sẽ là ngày cô được khóc, hơn nữa, giờ cô đã có Joohyun, không thể yếu mềm như thế được. Sejeong đến chào tạm biệt mọi người, còn để lại một câu nói mở
"Nhất định sẽ gặp lại mọi người trong thời gian sớm nhất."
Rồi cả bọn cũng rời vùng quê xanh mát, để lên thành phố xa hoa, nơi của những ước mơ, nơi của định mệnh.
Chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện tình cảm của Seungwan và Joohyun, cho dù được sự ủng hộ của bà nội, nhưng ông bà Bae thì không đồng ý chút nào, khi họ biết Sooyoung không đồng ý kết hôn sớm vì Sooyoung là diễn viên để có người nối dõi sớm, thì niềm hy vọng của họ chỉ còn Joohyun, nhưng nay lại có tin này, hai người lặng đi khi nghe Joohyun và Seungwan tay trong tay nói ra điều đó, ông Bae im lặng, sau đó, lặng lẽ bảo Joohyun vào phòng của ông, Seungwan nhìn theo, bà nội nhẹ giọng
"Con lên phòng đi Hamster."
Seungwan cúi đầu rồi lên phòng, mắt vẫn dán vào cánh cửa đã khép lại tại phòng ông Bae.
Cùng lúc đó, tại phòng ông Bae....
"Ba à..con.."
"Công ty ta cần phải vững chắc hơn nữa, con hãy suy nghĩ lại đi, Bogum, ta thấy nó cũng được đấy"- ông Bae nhẹ nhàng ân cần nói
"Nhưng..ba à...con chỉ...yêu.."- Joohyun ngập ngừng nói, ông Bae gằng giọng
"Đủ rồi, vấn đề ở đây không phải yêu hay không yêu, ta cần tập đoàn vững mạnh, ta cũng rất thích con bé Seungwan, nhận con bé là con, cho nó một cuộc sống đầy đủ, nhưng con à, nó không có gì đảm bảo rằng sẽ mang lại cho con cuộc sống hạnh phúc cả, con hãy đi du học đi, đi với Bogum, hai đứa hãy ở bên nhau, rồi sẽ có tình cảm thôi."
"Ba à..."- Joohyun nghẹn giọng, cô nói tiếp
"Nhưng ba có từng nghĩ..con sẽ hạnh phúc bên ai hay không? Con không đòi hỏi ở Seungwan nhiều điều, con chỉ cần Seungwan yêu con là đủ, con không muốn phải lấy ai kia, đầy đủ vật chất, để rồi, trái tim con hoàn toàn không có cảm giác...ba hiểu không ạ? Con xin phép."
"Vé máy bay ta đặt rồi, tuần sau con cùng Bogum đi đi"- ông Bae thấp giọng nói
"BA...."- Joohyun quay đầu lại
"Ta cho con thời hạn 5 năm, nếu 5 năm đó, cho dù con bỏ đi, con bé Seungwan vẫn như xưa, thì con hãy lấy nó, còn không, hãy lấy Bogum đi, thằng bé cũng đã đồng ý với thời hạn này, đây là cơ hội duy nhất, ta chỉ muốn tốt cho con thôi, con gái à"- ông Bae nói xong thì phẩy tay, ý là Joohyun hãy đi ra, Joohyun lặng thinh, không nói được lời nào, "5 năm....5 năm".
Seungwan nãy giờ cũng không chịu vào phòng, cô đứng chờ Joohyun ngay bậc cầu thang cao nhất, Joohyun ngước lên nhìn thấy Seungwan, hai mắt cô đã ngấn lệ, cô ôm chầm Seungwan, Seungwan đau thắt tim, cô cảm thấy như có điều gì đó đang sắp sửa diễn ra, Joohyun sau khi nức nở một hồi, cô đổi tông giọng, nói nhẹ
"Mình chia tay...đi..."
Seungwan trợn tròn mắt, hai tay buông lỏng ra, nhìn Joohyun, lúc này Joohyun còn không dám nhìn vào mắt Seungwan, Seungwan lắp bắp
"Chị...chị...nói..gì?"
"Ba chị nói đúng, mình không thể sống mà không có tương lai, chị cần một người như Bogum, để sống một cuộc sống tốt hơn, để phát triển công ty của ba hơn, chị xin lỗi."- Tim Joohyun như tan nát khi nói ra từng từ từng chữ, Seungwan lắc đầu
"Chị đang đùa đúng không, thiên thần, không phải vậy đúng không?"
"Chị xin lỗi"- Joohyun cúi mặt xuống, không dám nhìn Seungwan, Seungwan đắng lòng
"Chị nhìn em đi, được không?"
"Chị xin lỗi"- Joohyun ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Seungwan, nói từng chữ, Seungwan ôm chầm lấy cô, khóe mắt đã nhòe đi, cô thật sự muốn nằm im trong vòng tay đó, nhưng giờ...thật sự không được, cô đẩy Seungwan ra, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, để ai kia ở lại, nhưng khuất sau cánh cửa đó, cô đã không chịu nổi mà ngồi hẳn xuống nền đá lạnh tanh, "chị yêu em..nhiều lắm".
Seungwan nhếch mép cười, "mình..không có tương lai", cô muốn khóc nhưng nước mắt không rơi xuống được, hai mắt cô đỏ ngần, bà Bae nhẹ đi lên, ý muốn cô đi theo bà, cô không còn cách nào khác, theo sau bà Bae, vào căn phòng mà bây giờ, chính cô cũng không biết, mình có nên vào hay không. Ông Bae lại gần, vỗ vai cô rồi nói
"Joohyun sẽ đi du học cùng với Bogum, con hãy chọn đi, bây giờ con cũng là thành viên gia đình ta rồi, sau này Joohyun và Bogum chắc sẽ ở bên công ty nhà họ Park, Sooyoung nó có sự nghiệp riêng, con sẽ thay hai chị con tiếp quản công ty của ta chứ?"
Seungwan im lặng, "thay hai chị? Thì ra là vậy", Seungwan nhíu mày nói
"Con muốn qua Canada, con sẽ học bên đó, sau đó, con sẽ giúp ba quản lí công ty."
"TỐT..haha..con đúng là đứa con ngoan của ta mà..haha"- ông Bae gật đầu hài lòng, bà nội lặng người, sao con bé chịu từ bỏ nhanh vậy? Joohyun đã nói gì với nó sao?
Seungwan bước ra khỏi căn phòng của ông Bae, lòng cô quặn đau, ngước lên nhìn Sooyoung đứng trước mặt mình, ánh nhìn đau khổ của cô làm Sooyoung quặn lòng.
"Chị xin lỗi, không giúp gì được cho em cả, chị xin lỗi."
"Dạ, không sao đâu ạ, đây là việc em...à không, chị Joohyun muốn mà, em xin phép."- Seungwan nói nhanh rồi quay đi, Sooyoung nhìn theo, thở dài, rốt cuộc chuyện này sẽ đi tới đâu đây.
Seungwan chạy ra khỏi ngôi nhà đã mang lại cho cô tình yêu mà cô hằng mong ước, mưa nặng hạt, nước mắt bây giờ mới lăn dài trên gương mặt, nên mưa, rất nên mưa, vì mưa sẽ che giấu đi những điều mà cô không muốn người khác thấy, vừa chạy cô vừa khóc nức lên, trong đầu cô vẫn nhớ như in lời nói ngày hôm đó, "Em sẽ bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về chị".
-----------------
Một tuần sau...
Hôm nay là ngày Joohyun ra phi trường cùng với Bogum, cả tuần nay Seungwan đi học đã phải né tránh biết bao câu hỏi về chuyện này, giờ Tiếng Anh đã có người khác dạy, Seungwan cảm thấy thật trống trải, lâu lâu lại nhìn thấy bóng dáng Joohyun, nước mắt cứ chực trào ra, làm cô gắng gượng tới đâu, cũng cảm thấy vết thương ở tim càng lúc càng đau nhói. Hôm nay, cô không ra tiễn Joohyun, không phải vì cô trốn tránh, mà cô muốn, Joohyun cũng không cần cảm thấy có lỗi vì quyết định của mình, Joohyun hoàn toàn đúng, cô ấy có quyền lựa chọn cho mình một điều xứng đáng hơn là cô.
"Joohyun, nhanh lên em, tới giờ bay rồi."- Bogum kéo vali của Joohyun trong cảm xúc vui nhất từ trước tới giờ.
"Vâng"- Joohyun đáp gọn, cô mải nhìn về phía sau, Sooyoung thở dài nói
"Chị đi đi, hôm nay..con bé có cuộc thi vẽ..."
"Ừ..cám ơn em. Em giữ gìn sức khỏe nhé"- Joohyun nói buồn, tim đau thắt, cả tuần nay, cô cũng tránh Seungwan, vì cô..sợ...cô lại không nỡ xa ai kia.
Cùng lúc đó, tại sân vận động thể thao trường...
"Woa..đôi cánh đẹp quá đi"- Seulgi khen nức nở khi nhìn qua bức tranh của Seungwan.
"À ừ."- Seungwan nhìn lên bầu trời xanh thẳm, rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ, "Em mong đôi cánh này sẽ mang em tới trái tim của chị". Rồi cô đứng nhanh dậy, chạy thật nhanh ra khỏi trường trước sự chứng kiến của nhiều người, gọi một chiếc taxi, đến thẳng sân bay.
Két........
Seungwan trả tiền vội vàng rồi lao thẳng xuống, cô chạy khắp nơi, nhìn tấm bảng đề chuyến bay, rồi thẫn thờ, đi rồi sao. Sooyoung ngạc nhiên khi thấy Seungwan, cô tròn mắt nói
"Wan..em không phải đang thi sao?"
"Chị à, chị Joohyun...?
"Chị xin lỗi. Em tới..muộn rồi"- Sooyoung thở dài rồi vỗ vai Seungwan, Seungwan im lặng, ngước nhìn chiếc máy bay mới cất cánh, mang theo cả người mà cô yêu thương nhất đi mất, cô giơ tờ giấy vẽ mang theo ra, "Em sẽ mãi bên chị và làm đôi cánh của chị".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro