Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

"Chứ ông Chul không nói cho hai đứa biết, đá này là đá tình nhân sao?"- ông già hỏi lại, Seungwan gãi đầu nói

"À, thì ra là vậy, vậy đã lỡ đến đây rồi, ông làm cho cháu đi ạ"- Seungwan hỏi, Sejeong lúc đó, tim như muốn nổ tung, rồi ông già cười

"Cháu không phải làm cho cô bé này đúng không?"

"À dạ, cháu muốn ông làm rồi giữ đó cho cháu, khi cháu tìm ra người mình thương yêu thật sự, cháu sẽ đưa cho cô ấy."- Seungwan cười nói

"Sao cháu không để lúc đó hãy làm?"- ông già hỏi, Seungwan cười gian nói

"Ông à..ông cũng sắp...nên..làm trước cho chắc"

"Haha..con bé này...được, ta sẽ làm cho cháu một cái, còn cô bé, có muốn để dành luôn không?"- ông già quay qua hỏi Sejeong, Sejeong lắc đầu

"Khi nào có cháu sẽ làm, không sao đâu ạ."

Sau khi ngồi nói chuyện một lúc, thì Seungwan phải ở lại để xchị mẫu, cũng như giữ bí mật như truyền thống ở đây, nên Sejeong về trước. Nhưng con người thường có trí tò mò rất cao, nên ngày hôm sau, Sejeong cũng đi lên lại ngôi nhà đó, cô gọi mãi mà không thấy ông già đó đâu, liền liều mình mở cửa đi vào trong, nhìn thấy một mặt đá ngôi sao đang để trên bàn, cô cầm lên nhìn chăm chú

"Mộng cho dù là thực, cũng không thể cưỡng cầu..."- ông già xuất hiện nhìn Sejeong cười nói

"Dạ..cháu xin lỗi..."- Sejeong giật mình, đặt mặt đá xuống, ông già lắc đầu nói

"Không sao...không sao...cô bé đó rất tốt mà...cháu thích là phải..haha..nhưng..cháu phải biết..trái tim cô bé đó..có hướng về cháu hay không....nếu không..đừng cưỡng cầu...."

*End back.*

Sejeong lại đau nhói trong lòng, "không cưỡng cầu..liệu có thể...".

Chiếc thuyền cuối cùng đã đưa mọi người ra tới đảo, đúng như tên gọi, nơi này rất vắng người, thích hợp cho những chuyến dã ngoại thiên nhiên, Seungwan cùng mọi người lấy đồ trên thuyền xuống, sau đó cùng nhau kiếm một chỗ có bóng cây thật mát để dựng đồ đạc chú ngụ trong gần hai ngày ở đây.

"Wan..cái này kéo vào đây được không?"- Seulgi vừa nói vừa kéo một sợi dây kẽm cột chặt vào thân cây để dựng tấm bạt che lên.

"Được cậu với Somi cột chặt vào một tí, tớ đóng xong mấy cái cọc này rồi tớ lên phụ-" Seungwan vừa nói vừa cắm mấy cây cọc sắt xuống đất, Joohyun cười nói

"Em rành chuyện này nhỉ?

"Dạ, tụi em mỗi khi rảnh, đều ra đây mà."- Seungwan cười trả lời

"Sao? Nơi này rất đẹp sao? Hay còn có gì đặc biệt?"- Joohyun hỏi, Seungwan gật đầu nói

"Ở giữa hòn đảo, có một cái hồ rất đẹp, rất trong nữa, rất tự nhiên đó."

"Vậy à?"- Joohyun nói

"Hay là...."- Seungwan nhếch mép nói, rồi đưa tay ra, ý bảo Joohyun lại gần hơn, Joohyun ghé sát lại, Seungwan nhỏ giọng nói gì đó, Joohyun cười rồi gật đầu. Sejeong nhìn theo, có chuyện gì vậy ta?

Sau một hồi loay hoay, trời cũng gần tối, cả bọn cũng đã hoàn thành xong công việc, đồ ăn cũng được dọn ra đầy đủ, Seungwan đưa một hộp thuốc đuổi muỗi ra đốt, sau đó, nhìn ra mặt biển, cô chợt thấy một con thuyền rất quen thuộc, rồi khóe miệng cô mỉm cười

"ÔNG CHUL...ÔNG CHUL..ƠIIIIIIIII!!!!!!!!!!!"

"Ừ...ÔNG ĐÂY"- ông Chul cười khi thấy Seungwan vẫy tay với mình, mọi người cũng chạy ra đón ông.

"Ông ra đây làm chi vậy ạ?"- Seungwan lội nước ra kéo thuyền ông Chul vô.

"Haha..bà cháu nhờ ông mang đồ ăn ra..sợ tụi bây đói đây mà.."- ôngChul nói rồi đưa hộp đồ ăn cho Joohyun.

"Đúng là bà cháu mà..ông vào đây đi."- Seungwan cười rồi dìu ông Chul vào trong lều, cả bọn ngồi quây quần quanh ông, ông Chul nhìn quanh lều rồi nói

"Cái này là con bé Wan nó dựng phải không?"

Cả bọn gật đầu, Seungwan phì cười, gãi đầu nói

"Ông vẫn còn nhớ chuyện đó sao ạ?"

"Haha...cháu cũng nhớ sao?"

"Chuyện gì vậy ạ?"- Seulgi đại diện cả nhóm đang nhốn nháo tò mò để hỏi

"Haha..chuyện này... Sejeong à, con có nhớ không?"- ông Chul nhìn Sejeong hỏi, Sejeong gật đầu, Joohyun nhìn qua Seungwan, Seungwan mỉm cười, nghe đi rồi biết.

"Haha..con bé Wan này, từ nhỏ đã gan lì rồi, năm đó nó 10 tuổi, cùng con bé Sejeong, hai đứa tự đi thuyền ra đây...."

"Woaaa....cậu chịu đi sao Sejeong? Ngạc nhiên nha"- Seulgi nói, cả nhóm bịt miệng cô lại, đang nghe kể chuyện sao cứ chen ngang chứ.

"Sáng ra ta mới biết thuyền ta bị mất...rồi hai đứa nhóc này cũng biến mất..nên mọi người trong xóm đi tìm...tìm khắp nơi không thấy..cuối cùng ta mới rủ thêm vài người, ra đảo này tìm, thì thấy thuyền của ta ở đó...nhưng không thấy ai cả, nhưng ta lại thấy chiếc dép của con bé Sejeong nhà ta, nên về gọi thêm người tới tìm..thì trên vách núi kia.."- ông Chul vừa nói vừa vén màn ra, chỉ về một khu đồi núi nằm cheo veo trên hòn đảo, cả bọn nhìn theo tò mò, ông Chul nói

"Con bé Wan bám vào một khúc cây rồi cứ giữ chặt áo con bé Sejeong, hai đứa treo lủng lẳng ở trên đó..haha....điều kì lạ là, con bé Sejeong dù vậy, vẫn nhắm mắt ngủ say, trong khi con Wan gần như kiệt sức để giữ nó, haha..."- ông Chul cười to, cả bọn nhìn chằm chằm Seungwan, Seungwan mỉm cười, đúng là có chuyện đó, rồi cô nói

"Đó là do cháu không biết dựng lều, nên rủ Sejeong vào rừng kiếm hốc nào ngủ cho ấm, sáng sẽ về sau, nhưng cậu ấy chẳng biết đã vứt dép ở chỗ nào để kịp đuổi theo cháu, nên bị trượt chân xuống, cháu cũng không biết sao có thể đủ sức giữ cậu ấy nữa?"

Cả bọn cười lớn, trẻ trâu quá mà, đúng là con người có rất nhiều kỉ niệm, Joohyun chợt nhìn Sejeong, còn Sejeong cứ nhìn chằm chằm Seungwan, cậu còn nhớ kỹ vậy sao.

"Sejeong à, cậu ngủ đi, đừng khóc nữa, tớ sẽ không để cậu rớt xuống đó đâu..nha"- Seungwan, 10 tuổi, tay bám chặt vào khúc cây to, nhìn Sejeong, 10 tuổi, bên dưới.

"Thật..thật không?"- Sejeong không ngừng khóc lóc

"Thật mà..tớ đâu có bao giờ nói dối cậu, khi cậu tỉnh dậy, sẽ là ở trên giường của mẹ cậu, đây là giấc mơ thôi, nên cậu ngủ đi nha"- Seungwan nói, Sejeong gật đầu, nhắm mắt lại."

Sejeong mỉm cười "đúng là cậu không lừa mình, khi mình tỉnh dậy, đã thấy đang nằm ở nhà".

"Haha..nên con bé Wan mới học rất nhiều thủ thuật sinh tồn của dân chài lưới bọn ta, đúng không?"

"Dạ..cháu muốn bảo vệ tất cả..."- Seungwan nói rồi ôm chầm Joohyun, Joohyun tròn mắt, Seungwan nói tiếp

"Những gì thuộc về cô ấy..."

Joohyun đỏ mặt, hai tay giữ chặt tay Seungwan, giờ có bắt bỏ cũng không bỏ ra đâu mà. Sejeong thở dài "cậu không bao giờ lừa dối tớ, vậy là, cậu nói yêu chị ấy, cũng là thật lòng, tớ hiểu rồi, cám ơn vì đã không bỏ rơi tớ lúc đó, cám ơn cậu".

Tối hôm đó, mọi người sau khi làm xong hết việc thì không thấy Seungwan và Joohyun đâu cả, thế là một đội truy sát được thành lập, truy tìm thủ phạm bỏ trốn cùng đồng phạm ngay trên hòn đảo. Ông Chul thì đi nằm nghỉ, để tụi nhỏ vui chơi thoải mái.

Lúc này, Seungwan đã cùng Joohyun ở hồ dưới đảo, cảnh tượng thật thơ mộng nhờ ánh trăng rọi sáng, Seungwan tắt đèn bin đi, lót một tấm áo mưa xuống, Joohyun cười tươi ngồi xuống, nhìn quang cảnh, đúng là đẹp quá đi, Joohyun nhỏ giọng nói

"Nếu tụi nhỏ tìm ra mình thì sao hả Wan?"

"Không sao đâu..Sejeong cũng không rành đường lắm đâu"-Seungwan cười trả lời.

"Em và Sejeong..hai người..."

"Chị đừng nói nữa...cũng đừng suy nghĩ lung tung...được không?"-Seungwan đưa tay đặt nhẹ lên môi Joohyun, Joohyun mỉm cười gật đầu rồi nói

"Hai người có quá trời kỉ niệm như vậy...sao lại bắt chị không nghĩ gì chứ?"

"Vậy chị với em cũng quá trời kỉ niệm đẹp đó..nên lúc nào em cũng nghĩ về đó thôi."-Seungwan chu mỏ nói.

"Không cho em nghĩ..không cho.."-Joohyun đưa tay ra béo má Seungwan, Seungwan cười tươi, lấy hai tay Joohyun choàng qua cổ mình, nhỏ giọng

"Mình làm tiếp chuyện hôm trước còn dang dở nhé..thiên thần..."

"Em..hư..."-Joohyun đỏ mặt, nhưng hai tay cũng ghé sát cổ Seungwan lại, Seungwan nhẹ giọng

"Hư với chị thôi.."- Rồi cô nghiêng đầu qua, Joohyun hé mở đôi môi mềm mại của mình, Seungwan hiểu ý, cô đưa lưỡi vào sâu hơn, như muốn rút cạn hơi của Joohyun, thật lạ, Joohyun chẳng muốn buông Seungwan ra dù chỉ một giây, cả hai đã sát tới mức không thể nào sát hơn được nữa, Seungwan còn cảm nhận được sự mềm ấm, gợi cảm của Joohyun qua hai bàn tay của mình, Seungwan đưa môi dần xuống cổ Joohyun, Joohyun xoa nhẹ lưng Seungwan khi Seungwan cứ dần đưa môi xuống, hai tay đã đưa vào bên trong, xoa nhẹ khu vực nhạy cảm phía trên, lâu lâu lại dùng lực một chút, khiến Joohyun chỉ muốn hôn cô mãi, nếu không sẽ phát ra những tiếng động rất nhạy cảm, Seungwan giờ đã đưa tay mở nút áo của Joohyun ra..làn da trắng ngần ẩn hiện dưới ánh trăng, cô tiếp tục đưa đôi môi xuống, chạm nhẹ vào đôi nhũ hoa kia, Joohyun nấc lên, một cảm giác như điện giật kích thích mọi giác quan của cô, ghì chặt Seungwan hơn, rồi kéo Seungwan lên đôi môi của mình, thỏ thẻ

"Em...ở đây..không tiện lắm..để khi khác nha..em..làm nữa..chị không chịu nổi đâu.."

Seungwan gật đầu rồi hôn say đắm Joohyun một lần nữa, rồi đóng nút áo lại trong ánh mắt dịu dàng của ai kia, sau đó, cả hai cùng đi về.

Nhưng..ở xa xa, một đám mà ai cũng biết là ai, đang đơ toàn tập, mặt đứa nào cũng nóng hổi, Seulgi nhìn chằm chằm Yerim, tuy chỉ nhìn ở xa, mà cũng thấy độ nóng rồi, hai người đó quá quá quá tình cảm, còn Yerim đỏ rực mặt, tim đập thình thịch, "Seulgi cũng chỉ mới hôn mình thôi", Somi gãi đầu, đáng lẽ không nên rình trộm, mặc dù chỉ thấy hai người đó ôm nhau rồi hôn nhau, vì tối quá không thấy mấy, nhưng đầu óc ai bây giờ cũng loạn rồi, Sooyoung cười hớn hở, "đã quá pepsi ơi, giỏi tới thế là cùng, good, good". Katy và Sejeong thậm chí là không nhìn, dù biết hai người họ quan hệ như vậy, nhưng chứng kiến như vậy, thật sự khó lòng chấp nhận quá.

Seungwan và Joohyun đi về thì thấy mọi người đợi ở lều từ lúc nào, Sooyoung vừa nhìn thấy hai người liền cười nói

"Đi chơi riêng ta..có kiss hông?"

Seungwan và Joohyun đỏ mặt nhìn nhau, Seulgi cười hí hửng nói

"Haha..không những hôn mà còn dùng những chiêu thức cấm kỵ nữa phải hông?"

Joohyun lúc này dụi đầu vào lưng Seungwan, Seungwan bối rối nói

"Nè..mấy người đi rình người khác phải không?"

"Đâu có đâu. Tớ vô tình thôi nhé."- Sooyoung nói rồi cả bọn cười lớn, Sejeong cũng cười, nhưng có chút ngượng ngùng, Seungwan gãi đầu, nắm tay Joohyun nói

"Kệ...đây không làm gì sai trái nhé..của ai người đó giữ nhé."

"Ồ..vậy à?"- Seulgi bĩu môi nói, Seungwan cười gian nói

"Cậu cũng.."- rồi cô nhỏ giọng nói

"Tiến thêm tí đi"- Seulgi đỏ hết mặt, vỗ vai Seungwan nói

"Dĩ nhiên, không thua cậu đâu."

Dĩ nhiên, việc trêu chọc chỉ kết thúc khi người trong cuộc đồng ý dẹp tan dư luận bằng một chầu lẩu hoành tráng, còn Seungwan thì bị Sooyoung cấm túc đụng tới chị gái xinh đẹp của mình.

Ông Chul thấy mấy đứa nhóc chưa ngủ thì ngồi dậy nói chuyện, cả đám xúm lại, ông Chul lên giọng nói

"Mấy đứa không biết, hòn đảo này có một truyền thuyết, Wan con, con có biết nơi nào đáng sợ nhất trong đảo này không?"

"Dạ, chắc là bãi tha ma dành cho những người chết đuối phải không ông?"- Seungwan trả lời, cả đám nhìn nhìn, ghê vậy, nằm ở khúc nào vậy. Ông Chul gật đầu nói tiếp

"Haha..thật ra, nơi đó không đáng sợ lắm, đặc biệt, nơi đó có loài hoa rất đặc biệt, mấy đứa muốn nhìn thấy không?"

Cả nhóm gật đầu, Seungwan nhếch mép cười rồi nói

"Ông à..ông lại tính tổ chức cuộc thi gan sao ạ?"

"Haha..chỉ có cháu hiểu ta, haha...thế nào? Mấy đứa có muốn chơi không?"

Cả nhóm thắc mắc nhìn Seungwan, Seungwan và Sejeong nhìn nhau cười rồi giải thích

"Cuộc thi gan để xem ai gan to nhất, tụi mình sẽ đi một mình hoặc chia thành cặp đi tới bãi tha ma ông vừa nói, biết đường hay không biết không quan trọng, quan trọng là lấy được loài hoa ông nói về mà thôi."

Cả nhóm gật đầu, bắt đầu ớn lạnh da gà, ông Chul lúc này cười nói

"Mấy đứa nghe đây, đêm nay trăng sáng, nên không được phép cầm đèn theo, có quyền quay lại đây..nhưng...có thưởng có phạt..đây là phần thưởng."- ông Chul vừa nói vừa đưa ra một cái vòng đeo tay bằng đá rất đẹp, cả bọn háo hức, Seungwan bĩu môi

"Ông này..có một cái thôi à."

"Haha...cứ vậy đi, rồi cháu sẽ thấy ý nghĩa của một cái..sao...chúng ta chơi chứ?"

Cả nhóm nhìn nhau, Seungwan nhún vai, rất đáng sợ đó nha, lần cuối cô cùng Sejeong và lũ bạn chơi đã phải quay về vì bị lạc rồi, nơi đó, không dễ tìm đâu, cuối cùng, mặc dù ai cũng sợ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, chia đội thì ai cũng biết rồi, theo cặp luôn, Seungwan- Joohyun, Seulgi -Yerim, Somi- Sejeong, Sooyoung- Katy.

Tất cả các đội chia ra các hướng khác nhau, Seungwan cầm theo hai chiếc áo khoác, theo kinh nghiệm trò này, thì trời buổi tối rất lạnh nha, mọi người còn bôi thuốc tránh muỗi, sau đó, trò chơi chính thức bắt đầu.

Đội Katy- Sooyoung...

"Nè...có sợ không đấy?"- Sooyoung với Katy có quen biết từ trước nên nói chuyện cũng rất thân mật

"Không sao, cậu làm như tớ nhát lắm ý, nhất định phải thắng đó"- Katy nhìn Sooyoung cười rạng rỡ , Sooyoung thở dài nói

"Đội mình sẽ thắng...nếu tớ không đi cùng cậu...haha"

"A..giỏi nhỉ? Tớ cũng nghĩ vậy đó"- Katy bĩu môi nói, Sooyoung lắc lắc đầu cười, rồi cả hai tiếp tục đi sâu vào trong hòn đảo.

Đội Seulgi- Yerim....

"Em yêu à..tình hình không được khả quan cho lắm"- Seulgi nhìn trước nhìn sau nói

"Hứ..không chịu đâu..em chẳng muốn thua tí nào..Seul đi nhanh lên"- Yerim vừa nói vừa đẩy Seulgi đi, Seulgi líu quíu nói

"Thắng là phải thưởng nha em yêu."

"Được rồi..cái gì cũng được mà.."- Yerim vô tư nói mà không biết Seulgi suy nghĩ cái gì trong đầu mà bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn.

Đội Somi- Sejeong...

"Cậu đi được không?"- Sejeong nhìn Somi đang chật vật với đường núi hỏi

"Không sao..cũng được mà"- Somi cười rồi đi theo sau Sejeong, bầu không khí ở đây hơi ngượng ngùng, chắc vì là lần đầu tiên họ đi chung với nhau, và chơi chưa quen nhau lắm, Somi chợt lên tiếng

"Sejeong..cậu thích Seungwan nhiều lắm phải không?"

"Ừ...."- Sejeong nhỏ giọng nói, Somi thở dài, rồi cả hai tiếp tục trò chơi, nhưng bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.

Đội Seungwan- Joohyun...

Trái hẳn với bầu không khí ở đội kia, đội này toàn một màu hồng, Seungwan và Joohyun hầu như không quan trọng thắng thua, mà chỉ muốn đi riêng với nhau thôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro