Chap 24
"Nhóc nè..ở đây đẹp quá."- Joohyun khen
"Chưa đâu, em sẽ dẫn chị đi đến những nơi được coi là đẹp nhất ở đây luôn"- Seungwan rạng rỡ khi được trở lại quê hương. Còn bọn Seulgi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên kia, đơn giản vì bọn họ là con nhà giàu, từ nhỏ kẻ rước người đưa, hơn nữa lại sống trên thành phố xa hoa, dĩ nhiên chưa từng thấy khung cảnh trực tiếp, mà chỉ thông qua sách vở hay internet mà thôi.
"Wan ơi..Wan à..tới chưa, tớ đuối quá"- Yerim nói trong khi đồ đạc đã được Seulgi và Somi thi nhau vác cho, Katy cũng mệt đứt hơi, nhưng vẫn thấy thích thú với kiểu đi chơi này. Sooyoung thì khỏi phải nói, chụp chỗ này chỗ kia, còn Joohyun thì tay trong tay được Seungwan dìu đi, sợ ai kia ngã.
"Ồ..tới rồi..ngôi nhà có dàn hoa giấy đó"- Seungwan cười chỉ ngôi nhà gần trước mặt họ, một ngôi nhà ngói cũ, gỗ đơn sơ, nhìn đậm phong cách làng quê, cả bọn tiến gần hơn thì một cô gái chạy nhanh ra nói cười hớn hở
"SEUNGWAN À. CẬU VỀ RỒI À."
"A Sejeong. Lâu quá không gặp. Cậu khỏe không?"- Seungwan cũng cười đáp trả, cả bọn há hốc mồm, làng quê mà cũng có hot girl kiểu này à, Sooyoung thích thú, còn Joohyun chỉ mỉm cười, không nói gì, tay vẫn nắm chặt tay Seungwan.
Rồi cả bọn cùng nhau vào nhà, lúc này Sejeong mới để ý đến những người bạn của Seungwan, ai cũng đẹp hết á, còn hai chị thì như diễn viên vậy, chị Joohyun, thật sự quá đẹp đi.
"Các cháu về rồi đấy à?"- bà Son bước ra cười nói, cả bọn cúi đầu chào bà, Seungwan chạy lại, ôm bà, bà Son nói
"Cha cô, đã cao thế này rồi à."
"Dạ, bà ơi, đây là chị Joohyun và chị Sooyoung, con gái bác Bae đó bà"- Seungwan nói xong giới thiệu
"Ôi..quý hóa quá..cảm ơn các cháu về đây chơi với bà..Sooyoung cũng đẹp gái quá, con gái lớn đều xinh đẹp cả, Joohyun càng đẹp hơn, haha"- bà Son cao hứng, thầm nghĩ, đúng là con gái "nhà quan", đứa nào cũng xinh.
"Còn đây là Katy, Seulgi, Yerim và Somi, bạn học cùng cháu đấy ạ."
"Ồ...chào các cháu..mong các cháu giúp đỡ con bé nhà bà...đứa nào cũng xinh hết..thôi, được rồi, vào trong nhà, vào trong nhà đi, bà có nấu Tteokbokki và Samgyetang cho mấy đứa đấy, Sejeong cũng ở lại ăn nha con."- bà Son nói rồi kéo cả bọn vào nhà, Sejeong cũng cười gật đầu đồng ý.
Sau khi đưa các bạn về phòng, là một gian phòng rất lớn, tất cả ngủ chung, để đồ đạc cẩn thận, thì Seungwan ra ngoài, trong khi mọi người thay đồ, tắm rửa, chuẩn bị ăn trưa.
"Cậu tránh ra tớ làm cho"- Seungwan mặc dù ít nấu ăn, nhưng chặt gà là sở trường, vì cô hay đi phụ đám tiệc cho hàng xóm, nên tay nghề phải nói là không tệ.
"Tớ làm được mà..woa...cậu cao lên nhiều đó..mới mấy tháng thôi mà"- Sejeong đứng dậy, đưa tay ra đo chiều cao với Seungwan.
"Chứ ai thiếu thước tất như cậu"- Seungwan sắn tay áo lên, vừa nói đùa với Sejeong vừa chặt gà.
"Tớ cũng thuộc loại cao rồi..cậu mới là loại cao lạ thường đó"- Sejeong bĩu môi nói
"Ồ..dạo này cậu học sao rồi?"- Seungwan hỏi
"Cũng bình thường..còn cậu thì sao? À..phải nói nha, hai chị của cậu đẹp thật, đặc biệt là chị Joohyun ý, ngưỡng mộ quá đi"- Sejeong ngồi xuống nói
"Thật không? Tớ cũng thấy chị Joohyun là đẹp nhất"- Seungwan cười nói
"Vậy sao?"- Sejeong tự nhiên thấy buồn buồn.
"Ừ nè..ăn không?"- Seungwan giơ một khúc xương gà ra cho Sejeong, Sejeong chu mỏ nói to
"Cậu đi mà ăn đi."
"Seungwan ơi..chị không thấy.."- Joohyun đang định ra hỏi Seungwan cái khăn lau chân ở đâu thì hơi ngại vì có Sejeong ở đó.
"Hả? Chị tìm gì?"- Seungwan đã chặt gà xong, đứng lên rửa tay và nói
"À..cái khăn lau chân, từ nhà tắm bước ra thì hơi ướt..nên chị.."
"À..cái đó phơi ở bên bậc cửa sổ đó chị"- Sejeong đột nhiên trả lời
"À..chị cám ơn nhé"- Joohyun nói xong quay đi, không thèm cười với Seungwan một cái, vì cô đang suy nghĩ, sao cô bé này, lại biết rõ nhà Seungwan như vậy, hay là bạn từ nhỏ.
Cả nhóm sau khi sửa soạn xong, thì cùng nhau ra bàn ăn, ai cũng tấp nập, mỗi người một tay để phụ giúp, sau đó mọi người cùng dùng bữa. Bà Son cười nói vui vẻ, vì căn nhà rộn ràng lên hẳn, rồi bà nói
"Wan này, tối nay có hội chợ ở đầu huyện, con dẫn mấy bạn đi xem cho biết làng quê mình."
"Dạ..cũng được ạ"-Seungwan gật đầu đồng ý, rồi Sejeong lên tiếng
"Sáng mai còn có chợ nổi nữa đấy, đi luôn nha Wan."
"Chợ nổi?"-Seulgi đánh dấu hỏi to đùng, ở đây mà cũng có sao?.
"Cậu không biết là đúng, ngay con sông lớn, mỗi tuần chỉ họp chợ nổi một lần, toàn hải sản, là nơi giữ gìn văn hóa truyền thống của cả làng này, cũng như các làng gần bên đó"-Seungwan giải thích, tay gắp đồ ăn qua cho Joohyun, trong khi Joohyun đang cùng bà Son nói chuyện nhỏ to tâm sự.
"Woa, ngon quá ta.."-Seulgi gật gù nói, chợt Somi nói
"Wan ơi..tớ thấy không ổn?"
"Ừ..chuyện gì?"- Seungwan trả lời, trong khi Somi còn đang gắp đồ ăn liên tục vào bát cô.
"Cậu thấy sức ảnh hưởng của mấy chị nhà cậu rồi đó, tối nay đi hội chợ liệu có ổn không?"- Somi nháy mắt nói
"Không sao..cậu lo cho ai thì lo đi."-Seungwan bĩu môi nói ngon ơ, Seungwan sợ mọi người không hiểu nên giải thích
"Tại vì ở đây, không ai là không biết Seungwan hết á, toàn bạn bè thôi, không sợ bị quấy rầy đâu."
Somi nói xong, cả bọn gật đầu hiểu chuyện, sức ảnh hưởng cũng không ít nhỉ. Sau khi ăn xong, ai cũng phụ giúp dọn dẹp, Seungwan sau khi lau bàn ăn phụ Yerim, thì thấy Joohyun cùng Sejeong đang bê chén đĩa ra gần giếng rửa, cô liền nhanh chân ra đỡ hết đống chén đĩa trên tay Joohyun, để Sejeong thầm ghen tỵ sau lưng.
"Chị Joohyun, em phụ chị rửa nha."- Seungwan nói xong, ngồi xuống cạnh Joohyun và Sejeong, để rửa chén, hỏi qua hỏi lại một hồi, Seungwan nói
"Chị Joohyun, tí đi hội chợ, chị mặc cái áo đầm xanh nhạt nha."
"Không thích, sao tự nhiên bắt chị mặc cái đó hả nhóc?"- Joohyun cười nói, hai người dường như đang mặc kệ sự có mặt của Sejeong.
"Tại cái đó đẹp mà."-Seungwan cười trả lời
"Vậy nếu chị mặc cái đó..em mặc cái áo xanh đi..cái mà hôm trước Sooyoung đưa em đó"- Joohyun cũng đòi hỏi lại
"Á..cái đó..rất kì cục..cái mũ gắn ở cái áo..có nguyên cặp tai chuột luôn..làm như em là chuột ý"- Seungwan bĩu môi nói
"Ừ..vậy thôi..chị mặc cái khác vậy"-Joohyun cũng không vừa
"Hic...được rồi..em chịu thua thiên thần luôn...áo xanh..móc tay đi"
Seungwan gian manh muốn cầm tay Joohyun, Joohyun thì rất ngây thơ, cô đưa tay ra, Seungwan móc tay giữ chặt, Joohyun rút mãi mà không được, chỉ khi hai người nhận thức được Sejeong đang có mặt ở đó, thì mới thả ra.
"Wan và chị Joohyun thân nhau quá ha"- Sejeong lên tiếng nói, Seungwan là người ít giấu được cảm xúc, nên mặt mày đỏ bừng, còn Joohyun là người không biết nói dối, nên bối rối, họ không phải rất thân, mà là trên đó một bậc nữa kìa.
Tối hôm đó, cả nhóm tụ tập lại đông đủ trước dàn hoa giấy ở cửa nhà, Seungwan bước ra mà ai cũng lăn lộn, nghiêng ngả người ra cười, thầm khen không biết Sooyoung mua ở đâu được cái áo mà mặc vô là biết dòng họ nhà chuột liền, bà Son cũng đã đi ngủ, để bọn trẻ tự đi chơi cho tự do. Một lúc sau, Joohyun bước ra, cả đám lé mắt, Somi cũng hết hồn, Seungwan cười tươi, đã nói là mặc bộ đầm xanh này không sai mà. Seungwan đi đến bên cạnh Joohyun, Seulgi cười sặc sụa nói
"Haha..tớ nói cậu nghe..Wan ơi..áo cặp hả?...giống chuột với cô chủ quá..haha."- Seulgi nói xong cả bọn cười rớt nước mắt, đúng là giống thật. Seungwan máu dồn lên não, nếu không phải muốn nhìn Joohyun đẹp như vậy, mình cũng đâu cần mặc cái áo này chứ, rồi cô nói
"Hay quá ha..đi thôi..đi bộ ra hết đường đất, rồi bắt xe lên huyện."- Cả nhóm gật đầu, cùng nhau đi bộ, nhưng nếu đi bộ, thì phải đi ngang qua một đoạn rất vắng vẻ, và hẹp nữa. Nên Seungwan trong vô thức cầm tay Joohyun, đi đầu dẫn đường, Katy và Sejeong theo ngay sau, sau đó là Sooyoung, và bọn Seulgi, dĩ nhiên, ai nhanh nhẹn cho đi đằng sau, lỡ lạc cũng không sao.
Sau một hồi đi quãng đường, Seungwan quay lại nói
"Tối quá, không biết làm sao, hôm nay đường khó đi quá, cũng gần ra rồi, nhưng nãy giờ chưa nghe tiếng xe nào hết."
"Hộc..hộc..tớ mệt quá..ngồi nghỉ tí đi"- Seulgi nói rồi ngồi lên mỏm đá gần đó, luôn tiện đưa đùi ra làm ghế cho Yerim, Somi thì nhìn xung quanh, đúng là không có xe đi lên, chẳng lẽ đi về sao. Seungwan nhìn chân Joohyun, cúi thấp đầu xuống nói
"Chị bỏ đôi giày đó ra đi, em cõng, nếu đi đôi đó nữa, khi đến được khu hội chợ, chắc đau lắm."
"Chị không sao..."-Joohyun cũng khá đau, trong nhóm chỉ có cô, Katy và Yerim mang giày mà thôi.
"Sao được, thôi, vậy đi nhé"- Seungwan nói xong, ngồi xổm xuống, gỡ giày của Joohyun ra, rồi quay lưng lại, Joohyun phút đầu còn lưỡng lự, nhưng chỉ tí xíu, đã choàng tay qua cổ Seungwan, Seungwan cười tươi, quay lại nói
"Mình đi tiếp thôi, vừa đi vừa canh xe thôi."- Tất cả mọi người gật đầu, nhưng khi nhìn thấy Seungwan cõng Joohyun, thì tất cả được chia ra làm nhiều nguồn suy nghĩ, Katy và Sejeong không nói được lời nào, Sooyoung thì rất háo hức, fan cuồng mà. Còn Somi, Seulgi thì...đáng để học tập đây.
Đi được một đoạn nhỏ, chợt có một chiếc xe lam chạy tới, Seungwan vẫy tay, hiển nhiên sau đó cả bọn cùng lên xe, tiến thẳng tới khu hội chợ đêm. Đúng là khu chợ ở đây rất đặc biệt, được chia làm 4 khu xoay vòng, vì một tháng mới tổ chức một lần, nên quy mô cũng khá là lớn, rất nhiều xã ấp tham gia. Khu vực ở giữa là khu trò chơi và mua sắm, hai bên là khu ăn uống này kia.
Cả bọn mới nhảy xuống xe, đã thu hút được rất nhiều ánh mắt dòm ngó, có vài đứa còn huýt sáo, vì dàn người đẹp, có người nhìn không chớp mắt, có người mạnh dạn hơn, còn muốn đến làm quen. Nhưng ai cũng vậy, muốn bước tới rất khó nha, nguyên một dàn bảo vệ là Seungwan, Somi và Seulgi là đủ rồi. Ai cũng tâm trạng vui vẻ, bước xuống xe với một bầu không khí thoải mái. Seungwan bắt đầu chia tiền lẻ ra, tại muốn chơi ở đây, điều quan trọng nhất, là không được cho người ta biết, mình có nhiều tiền. Cả bọn quyết định chơi một tí trước khi đi ăn hải sản.
Người ta nói, chơi phải có giải thưởng hay cá cược, thì mới nâng cao tính hấp dẫn cũng như kích thích khả năng tiềm tàng trong mỗi con người. Nên cả nhóm quyết định cá cược, ai thua sẽ phải trả chầu ăn khuya hôm nay, tất nhiên, ai cũng gật đầu đồng ý. Trò đầu tiên được đưa ra, đó là "Ném vòng". Vì có 8 người, nên đã có đề nghị thú vị là chia cặp ra đấu, dĩ nhiên là diễn ra trong sự công bằng và tự nguyện là chính. Nên 4 đội được hình thành như sau...Seungwan- Joohyun, Seulgi- Yerim, Sooyoung- Katy, Somi- Sejeong.
Seungwan nhanh tay mua 24 vé, 200 won một vé, tức là mỗi đội sẽ có 3 lượt chơi, dựa theo mức độ ném cái vòng đi xa và trúng đích nhất.
1...2....3
"Aizzz......"- Seungwan thất vọng nhìn Joohyun, Joohyun mỉm cười, không sao mà, mới cái đầu tiên thôi, trong khi cả bọn cười to lên, dĩ nhiên, thất bại của kẻ thù, là cơ hội lớn cho sự thành công của chúng ta mà.
"Haha...cũng không tệ"- Seulgi cái đầu tiên đã áp đảo tinh thần người đi sau, phủ đầu người đi trước, chiếc vòng trúng ngay cột ở giữa.
"Seulgi giỏi quá đi à"- Yerim cười tít cả mắt và phần thưởng là một lon Pepsi "cao cấp". Seungwan chớp chớp mắt, pepsi cũng được, sao không vô vậy ta?
"Xem chị nè...mấy nhóc.."-Sooyoung nói xong cầm cái vòng, quăng thẳng không do dự.
Vèo......Tủm....
"Phụt....hahahha...hahhaaa"- Mọi người nhìn nhau cười, nhưng cười to nhất vẫn là Seungwan và Seulgi, hai đứa cười nghiêng ngả, Seungwan còn chấm chấm nước mắt
"Chị Sooyoung...chị ném qua đó làm chi vậy? Tụi em đang xem chị mà....sao chị đang ném vòng mà lại ném cá thế kia?"- Seungwan cười tươi nói, vì chiếc vòng không hẹn mà gặp, bay một cái vèo qua sạp kế bên, làm lũ cá bên đó chạy loạn, Sooyoung cũng mắc cười, nhưng giữ thể diện, cô nói
"Không sao..không sao..lí do kỹ thuật tí thôi."
"Vậy lần sau cố lên nha, chị Sooyoung"- Katy cũng hết cách, đành an ủi bạn cùng đội.
Somi cũng chăm chú, ném một cái vèo, chiếc vòng dính trúng đích, cách vị trí xa nhất chỉ một cột, cả bọn náo loạn, sao không rớt đi đâu chứ. Sau đó, cô quay qua đập tay với Sejeong, cô có cảm giác rất lạ nha, Sejeong vẫn vui vẻ, đập tay lại, sau đó, ngó sang chỗ Seungwan, thật lạ, sao cô cứ cảm giác giữa Seungwan và Joohyun, có gì đó, rất khó diễn tả.
Và kết quả cuối cùng, đội Sejeong về nhất với thành tích xuất sắc từ hai lần ném của Somi, đội Katy về chót với 2 lần ném qua bể cá của Sooyoung, còn hai đội kia ngang sức ngang tài, nhưng hạng 2 hay 3 cũng không quan trọng, quan trọng là ai mới là người đứng chót.
Vòng tiếp theo, đó là trò chơi ném bóng qua hàng rào chắn, cả bọn đi ra khu vực trò chơi, ai cũng nhường đường cho họ, chắc là do trong hàng ngũ có quá nhiều người đẹp long lanh. Seungwan mắt nhắm mắt mở, tay cầm trái bóng, nhìn tới nhìn lui
Vèo...Bang...
"Hic..hôm nay ngày gì vậy trời?"- Seungwan tiu nghỉu nhìn trái bóng văng lại không thương tiếc, Joohyun thấy vậy liền nhanh tay ném luôn, trái bóng lọt đúng qua khe hở của hàng rào, Seungwan há hốc mồm
"Woaaa....chị ném vào rồi kìa..nhóc ơi"- Joohyun tươi cười rạng rỡ, khoe chiến tích của mình, Seungwan cười lại, cầm trái cuối trên tay, ném đại luôn, trái bóng chính xác vào đích, mọi người há hốc mồm, cái gì mà ăn may vậy chứ, còn người trong cuộc thì vui mừng khôn xiết, Seungwan cười tươi, quay qua nói với Joohyun
"Nhờ may mắn của chị đó."
"Do em giỏi thôi."- Joohyun cười đáp lại, và phần thưởng cho hai quả bóng may mắn là hai bịch kẹo dẻo.
Sau đó, cả bọn kéo nhau đi chơi cả chục trò nữa, tới trò cuối cùng, tổng điểm gần như đã chắc chắn, chỉ còn hai nhóm tranh chức chót và kế chót nữa thôi. Hai nhóm đó, không phải xa lạ mà chính là nhóm của Seungwan- Joohyun và Seulgi- Yerim, mà trò chơi cuối cùng được chọn, cũng không đòi hỏi bạn phải có kỹ năng cao siêu, hay bạn phải lanh lợi, thông minh, cũng không giới hạn vòng chơi, đó là trò chơi "Con số may mắn", mỗi đội chỉ được mua hai con số trong 10 con số trên máy quay, ban tổ chức sẽ quay và đội nào có số quay ra, là đội thắng cuộc, Seungwan - Joohyun chọn số 9-7, Seulgi và Yerim chọn số 6-8, những người còn lại cũng hồi hộp nha, sau đó, máy kéo số bắt đầu chạy nhanh dần đều, Seungwan tròn mắt theo *mèo bị thôi miên*, và âm thanh mọi người mong chờ đã xuất hiện
Bang.......
Trái bóng lăn dài xuống, ban tổ chức đưa bóng ra trong sự lo lắng đến nghẹt tim của mọi người
SỐ....6
"Hahahah....vậy chứ..thấy chưa? Hôm nay tớ nói cậu xui rồi mà"- Seulgi và Yerim cùng cười tươi, đập tay ăn mừng chiến thắng, trong khi Joohyun cười tươi, xem như một chuyện vui thôi, còn Seungwan, máu dồn lên não nha, đốt phông lông, đốt hết đi, xui quá trời luôn.
Rồi cả bọn kiếm chỗ ngồi ăn khuya, vì đã có người trả tiền, nên mọi người ăn rất hoàng tráng nha, bao nhiêu thứ được coi là "đặc sản" tới những đồ ăn vặt đều được mang ra. Đồ ăn ngon, dĩ nhiên lòng người cũng được phần nào an ủi, Seungwan được Joohyun chăm cho quá trời đồ ăn, liền vui vẻ, tươi tỉnh mà ăn ngon lành, tính ra đối với tụi cô thì không bao nhiêu tiền, nhưng cô biết tính Seungwan, thua kiểu này, thì thà thắng mà cũng mất tiền thì có vẻ vui hơn, nên chăm cho con mèo đỡ buồn nha.
Tối hôm đó, may là cả nhóm vẫn đón được xe đi về, trên đường đi mỗi người một suy nghĩ. Seulgi quay lại nói
"Wan này, bà Son là bà ngoại đã nuôi cậu khi cậu chưa được tìm thấy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro