Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

"Không được hỏi lại..trả lời"- bà nội nghiêm khắc

"Dạ...dạ..cháu có đụng trúng cô ấy ở nhà sách rồi gặp lại hôm mình đi với bà, ngoài ra không còn gì khác"- Seungwan trả lời

"Ồ..câu cuối, em có xin số điện thoại của em ấy không?"- Sooyoung và bà nội gần hiểu ra mọi chuyện, "ra là con Hamster không thay lòng đổi dạ, không là chết nghe chưa Hamster".

"Dạ, không, tuyệt đối không, chị biết mà, em làm gì có điện thoại, xin của cô ấy làm gì"- Seungwan nói

"Ok..tha em đó"- Sooyoung thả Seungwan ra, bà nội cũng dần lấy lại lòng tin, cảm thấy có lỗi khi đánh Seungwan hồi nãy. Seungwan đang mừng vì thoát nạn, đột nhiên, đầu óc sáng ra, cô hấp tấp hỏi

"Bà với chị ở đây thôi hả, có ai thấy không?"

"CÓ"- bà nội và Sooyoung đồng thanh

"Ai...ai ạ?"- Seungwan lo sợ

"TỰ BIẾT ĐI"- đồng thanh tập 2

"AAAA..sao hai người không nói sớm? Aizzzz"- Seungwan nói rồi chạy nhanh vào nhà, bà nội và Sooyoung nhìn nhau, ai bảo trêu hoa ghẹo nguyệt làm chi.

Seungwan lo lắng chạy nhanh lên phòng của Joohyun, nhưng khi lên tới nơi, cô lại chẳng biết nói gì, hay làm cách nào để gặp Joohyun giải thích, cô càng nghĩ càng thấy mình vô duyên, "đâu có là gì của chị ấy đâu, sao mình lại lo lắng thế nhỉ, lỡ chị ấy chẳng quan tâm mấy chuyện này thì sao??", hàng trăm câu hỏi ở đâu dồn lại vào đầu cô, cuối cùng, lấy hết sự can đảm, cô gõ cửa

Cốc...cốc...cốc

"Ai đó?"- Joohyun hỏi

"Dạ, em đây chị"- Seungwan hít một hơi rồi trả lời

"Có chuyện gì không?"- Joohyun vẫn không ra mở cửa, hỏi vọng ra.

"À dạ, em mới đi ăn sinh nhật về"- Seungwan đúng là không có lí do gì để nói mà.

"Ừ..vậy em ngủ sớm đi, mai còn đi học"- Joohyun trả lời lạnh lùng.

"Dạ."- Seungwan gãi đầu, đuôi chuột rũ xuống, sao vậy ta, không thèm gặp mặt mình luôn ư.

Sooyoung đi lên lầu, tính đi ngủ, thì thấy Seungwan cứ đứng trước cửa phòng Joohyun, cô lắc đầu nham hiểm, "vì sự nghiệp mai sau, không để cái tình trạng này xảy ra được".

"Nè..em làm gì ở đây?"- Sooyoung giả bộ hỏi

"À...em...em..."- Seungwan không dám thốt thành lời.

"Chị nói em nghe, chị có cái này hay lắm, muốn thử không?"- Sooyoung nháy mắt

"Có phải cái gì bậy bạ không?"- Seungwan híp mắt nhìn lại

"Chị chỉ em mấy cái bậy bạ làm gì? Em chưa đủ bậy bạ hay sao? Dám dắt gái về trước cổng nhà còn bày đặt hả?"- Sooyoung móc mẽ

"Aizzz...chị biết em không như vậy mà, chị đừng làm lớn chuyện ra nữa, cách gì vậy ạ?"- Seungwan tò mò

"Cách này muốn thành công thì đợi 1 tiếng nữa, mà mai em phải ráng dậy đi học đó"- Sooyoung nói

"Dạ..1 tiếng nữa hả? Thôi cũng được, nãy giờ em đứng đây cũng gần nửa tiếng rồi, cách gì vậy chị?"- Seungwan gật đầu cái rụp hỏi

"Chị có chìa khóa cửa phòng chị Joohyun"- Sooyoung thì thầm

"HẢ???????"- Seungwan trợn mắt nhìn Sooyoung, rồi bàng hoàng nói

"Chị đừng nói là chị có chìa khóa phòng em luôn nha?"

"Ai cần? Ý chị là chị có cách lấy chìa khóa cửa phòng chị Joohyun từ tay nội"- Sooyoung hất mặt

"Aizzz..vậy thì chị nói làm gì? Trong tay lão bà bà thì sao em lấy được, mà cho dù có lấy được, thì sao em dám tự tiện vào phòng chị ấy?"- Seungwan nói một hơi.

"Thì bây giờ mình đi lấy, lấy xong thì chị Joohyun cũng say ngủ rồi. Chị nói cho em biết em không hành động đi, cứ tình trạng này, thì em đừng mơ mộng gì nữa"- Sooyoung hù dọa.

"...."- Seungwan bắt đầu suy nghĩ "chị Sooyoung nói cũng đúng, nếu không nói được gì với nhau, thì thời gian qua đi, sẽ chồng chất hiểu lầm, mình đêm nay cũng khó ngủ...mà lấy từ tay lão bà bà thì...."

"Sao? Chịu không?"- Sooyoung cười gian.

"Aizz...chị giúp em đi...em làm."- Seungwan ngập ngừng quyết định

"Làm việc lớn là phải có quyết tâm, cho chị thấy sự quyết tâm của em đi nhóc"- Sooyoung làm khó Seungwan

"Dạ, em sẽ làm được"- Seungwan giơ cao cánh tay, nét mặt hiện rõ sự quyết tâm.

Và thế là, hai người đi xuống lầu dưới, bắt đầu lẻn vô phòng của lão bà bà.

"Cốp..á..ui"

"Suỵt....."

Seungwan do không quen địa hình, nên vô tình đụng phải thành giường, Sooyoung ra dấu im lặng ngay, hai người tiến lại cái tủ đầu giường, Sooyoung ra dấu cho Seungwan, Seungwan gật đầu, bò sát lại, kéo ngăn tủ nhỏ ra, bắt đầu tìm kiếm.

5 phút sau...

"Sao em thấy chưa? Sao lâu quá vậy?"- Sooyoung nói giọng gió

"Chưa toàn nữ trang không à"- Seungwan bắt đầu mò lại

"Ra..đây..chị..tìm..cho"- Sooyoung nói rồi cùng Seungwan đổi chỗ

"Dạ..chị ơi..nhanh lên"- Seungwan bắt đầu nóng ruột, thật đau tim quá đi, đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay ai đang để lên vai mình, toát hết mồ hôi, trong ánh đèn bé xíu, cô nhận ra bà nội đang nhìn cô cười, Seungwan gần như muốn xỉu, bà nội ra dấu bắt cô im lặng.

"Chị..chị..ơi"- Seungwan nuốt nước miếng nói

"Em..im lặng đi..bà mà dậy là chết đó"- Sooyoung không quan tâm, chú tâm vô tìm kiếm

"Chị....chị..à"- Seungwan phát âm như muốn khóc

"Cái gì?? AAAAAAAAAAAAAA"- Sooyoung bực mình quay lại, vừa nhìn thấy bà nội, cô đã hét như chưa bao giờ được hét, bà nội bật điện lên rồi nói

"Làm gì gặp ta chứ đâu phải gặp ma"

"Dạ."- Sooyoung nhìn Seungwan trách móc, Seungwan nhìn lại, em gọi mấy lần mà chị có nghe đâu.

Tiếng thét có tầm ảnh hưởng rất cao, nếu không phải phòng bà nội là phòng cách âm, thì cả nhà đều đã tỉnh dậy.

"Con..con tưởng bà ngủ rồi chứ ạ"- Sooyoung cười cười tỏ ra biết lỗi

"Già rồi khó ngủ, hai đứa đêm hôm, lén lút vô đây làm gì?"- Bà nội hỏi

"Dạ..không có gì"- Sooyoung đáp rồi nhìn Seungwan, Seungwan cười theo, ý là cũng không có gì.

RẦM...

"KHÔNG CÓ GÌ MÀ VÀO ĐÂY À"- Bà nội đập bàn lớn tiếng, Sooyoung và Seungwan giật nảy người, đứng hình.

"Dạ..con muốn xin bà cho con mượn chìa khóa phòng chị Joohyun à"- Seungwan đột ngột nói, Sooyoung há hốc, bà nội mở to mắt nhìn Seungwan.

"Dạ, tụi con vô đây cũng là vì vậy ạ"- Sooyoung không còn cách nào, liền nói theo

"Làm gì? Đừng tưởng ta không biết các con tính làm gì? Ta là bà của các con mà? Sooyoung bày trò cho em, ta không nói còn con Hamster. Con đã dám làm thì phải biết hậu quả chứ"- Bà nội như vẫn không cam tâm chuyện của Katy.

"Bà à. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Seungwan cũng đâu cố ý, nó dù bị oan cũng đã thật thà xin lỗi mà bà..bà đã từng dạy cháu."cho dù mọi chuyện rành rành trước mắt là vậy, nhưng cũng chưa chắc là vậy" mà bà"- Sooyoung bắt đầu nịnh nọt, bà nội cũng nguôi giận phần nào, bà rút trong túi ra một chiếc chìa khóa, để trước mặt Seungwan

"Nếu con thật sự chỉ có Joohyun nhà này và Joohyun nhà ta cũng thật sự như vậy, thì hãy chứng minh cho ta thấy đi"

"Dạ..chứng minh?"- Seungwan nhìn Sooyoung cầu cứu, cô thật sự không hiểu.

"Nếu Joohyun thật sự thích con, nó sẽ không đuổi con ra ngoài, nếu con thật sự thích nó, con sẽ biết cách làm nó hạnh phúc vui vẻ, còn nếu..."- Bà nội đẩy gọng kính lên nói *mặt hình sự*

"Joohyun nhà ta không thích con. Con chỉ đơn phương hoặc nó không tha thứ cho con, không chấp nhận con thì từ nay về sau ta mong con vứt bỏ tình cảm đó đi và học thật tốt rồi làm một đứa con nhà họ Bae thật kiên cường và không được có hành động quá mức với con bé nữa."

Sooyoung căng thẳng nhìn Seungwan, sao bà lại đột nhiên nghiêm túc thế, không lẽ bà muốn thử thách con bé nữa sao, Seungwan cúi gầm mặt suy nghĩ, sau đó, cô cúi xuống cầm chìa khóa, nở nụ cười nói

"Thưa bà, cháu không biết cháu có làm được hay không, cháu chỉ là một đứa "ăn chưa no, lo chưa tới", cháu cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao, hơn nữa, cháu còn là một đứa ăn nhờ ở đậu nhà bà, nhưng....cháu biết có những thứ quan trọng, thì dù nó làm ta đau khổ hay hạnh phúc, cháu cũng không bao giờ được phép quên, đối với chị Joohyun cũng vậy, cháu không bằng ai, trong khi chị ấy có rất nhiều người tài mạo song toàn thích, nhưng cháu tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu ạ, cháu cám ơn bà ạ"- Seungwan nói xong đi thẳng lên lầu, Sooyoung và bà nội nhìn theo, không hẹn mà cùng một ý nghĩ "đừng từ bỏ nhé nhóc".

"À..ta quên mất, Sooyoung, cháu đi lên nói với con Hamster, trò chơi nào cũng có thời hạn, ta cho nó 2 tiếng, sau 2 tiếng, mà nó không làm được gì thì sẽ kết thúc"- bà nội nói xong lên giường ngủ, Sooyoung chạy nhanh ra tắt điện cho bà rồi chạy lên lầu, "biết ngay mà, đâu có gì dễ ăn ở nội".

"Nhóc.."- Sooyoung gọi nhỏ

"Dạ?"- Seungwan hết hồn nhìn lại, tình hình là muốn chìa, có chìa, mà lại không dám vào, nên cô cứ đứng gãi đầu mãi

"2 tiếng."- Sooyoung nói

"Dạ? Là sao ạ?"- Seungwan thắc mắc

"Bà cho em 2 tiếng thôi, cố mà tận dụng, chị ngủ đây."- Sooyoung nói xong rồi chạy mất, để Seungwan ngơ ngác, rồi bàng hoàng tỉnh dậy sau một cơn mộng mị

"2 tiếng..2....2....2..phù"- Seungwan thở dài, đưa chìa khóa vào ổ, "cái này người ta gọi là đột nhập trái phép phải không ta, mà thôi, kệ đi, mình chỉ có 2 tiếng thôi, cố lên"

Cạch..cạch

Thật nhẹ nhàng, cánh cửa phòng Joohyun mở ra, Seungwan từ từ, im lặng lách vào trong, rồi cô nhón khẽ chân, tiến đến giường của Joohyun. Lúc này, Joohyun thật sự chưa ngủ, cả đêm nghĩ tới Seungwan và chuyện hồi tối, nên có người đi vào, cô hơi hoảng sợ vì nghĩ là trộm, cô nằm im, nhưng người đó càng ngày càng tiến lại gần cô, cô hé mắt nho nhỏ, muốn nhìn xem là ai, vì cô sợ bóng tối nên đèn ngủ màu hồng rất sáng, cô ngạc nhiên nhận ra là Seungwan, tính ngồi dậy hỏi, nhưng trong lòng cô lại muốn im lặng, xem Seungwan tính làm gì.

Seungwan nhận ra Joohyun đang say ngủ, cô đứng đó, nhìn xung quanh, rồi lại nhón chân đi bê cái ghế lại gần, đặt thật nhẹ rồi ngồi xuống nhìn chằm chằm Joohyun, Joohyun hé mắt thật nhanh rồi nhắm chặt, tim cô thật sự đang đập rất mạnh, Seungwan sao lại nhìn cô ngủ như vậy chứ. Seungwan lúc này đang đấu tranh nội tâm rất gay gắt nha "chị ấy ngủ say như vầy, mình không lỡ..mà mình chỉ có 2 tiếng thôi..làm sao đây..làm sao...làm sao?".

Và tình hình cứ như vậy, Seungwan ngồi im như tượng đá đã hơn 1 tiếng rưỡi, lúc này, cánh cửa phòng Joohyun đẩy vào, Sooyoung hùng hổ bước vô, nhưng Joohyun vẫn giả bộ ngủ say.

"Nhóc. Chị tính xem em làm ăn thế nào. Vậy mà gần hết 2 tiếng vẫn ngồi im là sao?"

"Dạ..em tưởng chị đi ngủ rồi chứ?"- Seungwan ngạc nhiên hỏi

"Ừ..thì giờ ngủ em lo làm đi không thì sau này đừng có hối hận đó"- Sooyoung nói rồi bước ra ngoài, Tina nhón chân ra cửa, ló đầu ra để chắc chắn Sooyoung không có ở ngoài nghe trộm, rồi đi lại vào phòng Joohyun, ngồi xuống lại, hít một hơi, bắt đầu nói nhỏ

"Chị nè...chắc nói xong điều này thì từ nay em phải coi chị là chị gái thôi..không được xem là thiên thần nữa."

Joohyun bắt đầu thấy đau nhói lòng, "hay con bé muốn nói nó quen với Katy".

"Chị bảo em cái gì cũng không được giấu chị, nên em muốn nói là không phải em không muốn đợi chị dậy rồi nói, mà là em chỉ có 2 tiếng thôi."

Joohyun bắt đầu thấy khó hiểu.

"Chuyện em với Katy..thật ra, không có gì hết, chỉ là đi sinh nhật Yerim và về cùng thôi, còn về việc bạn ấy đưa số điện thoại cho em, em cũng rất bất ngờ, nhưng em không có ý gì với bạn ấy hết."

Joohyun nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất vui.

"Hồi tối, chị giận em cũng đúng, chị Sooyoung hay lão bà bà trách em cũng không sai. Ai biểu em làm thế trước mặt mọi người cơ chứ."

"Em đã hứa với lão bà bà, nếu chị không thích em, hay em không sửa sai trong vòng 2 tiếng, thì từ nay, em sẽ không được nuôi ý định gì với chị nữa. Em nghĩ 2 tiếng cũng đủ, nhưng em lại không muốn đánh thức chị dậy, thiên thần của em à."

Joohyun trong lòng thầm mắng "ngốc quá".

"Dù gì cũng chỉ còn 15 phút, chắc sau này em cũng không có cơ hội nói lời này với chị...em...thật sự...rất thích chị...chị có thể làm bạn gái em được không?"- Seungwan đỏ bừng mặt nói

Joohyun tim đập thình thịch, cô thật sự đang rất hạnh phúc.

"Em nói ra rồi nhé như vậy cũng không có gì để hối hận. Em sẽ giữ chị thật kỹ..kỹ ơi là kỹ trong trái tim của em nên sau này chị cũng phải tìm người nào làm chị hạnh phúc nhé. Em mặc dù đã nói với bà sẽ không từ bỏ chị đã hứa với chị Sooyoung sẽ dành được chị..nhưng mà em..lại không có can đảm để nói thẳng điều đó trước mặt chị..thiên thần à..em đi nha..sáng mai tỉnh dậy..mong rằng..em có thể coi chị là chị gái của em, hihi- Seungwan nói xong câu cuối, thì nước mắt tuôn rơi, cô nhìn đồng hồ đã là phút thứ 59 của thời hạn 2 tiếng." Sooyoung rình mò ở ngoài cũng im lặng, không nói gì, con bé đã rất thật lòng rồi, tốt lắm nhóc ạ. Seungwan thở dài, đặt ghế lại chỗ cũ, quay người định bỏ đi

"Thế em không muốn nghe câu trả lời của chị sao?"- Joohyun ngồi dậy, vẻ mặt phụng phịu nói. Seungwan trợn tròn mắt quay lại, Sooyoung vui sướng nhảy cẫng lên, người ta nói "còn nước còn tát" là đây mà.

"Chị hỏi là em có muốn nghe câu trả lời của chị không?"- Joohyun cười tươi trước vẻ mặt của Seungwan, Seungwan đâu còn nói được gì, liền gật gật đầu.

"Em lại đây"- Joohyun đưa tay ra ý muốn Seungwan lại gần cô, Seungwan như robot đi lại gần, ngồi xuống ngay trên giường, rất sát với Joohyun, Seungwan cúi mặt xuống, thật xấu hổ quá đi, chị ấy nghe hết rồi,aaaaaa.

""m không dám nhìn chị à, Seungwan?"- Joohyun dịu dàng hỏi, Seungwan ngẩng mặt lên nhanh chóng như lò xo, Joohyun cười rồi nói

"Chị chỉ nói một lần thôi. Có thể em không biết, nhưng khi ở trên xe hôm đó, hay lúc trong sân vườn khi em nói, em chỉ có chị, thì chị..cũng đã biết..trong lòng chị..cũng từ rất lâu rồi..chỉ có mình nhóc thôi"- Seungwan mở to mắt hết cỡ, tim đập loạn vì vui sướng, Sooyoung ở ngoài như đang xem bóng đá mà vào mấy trái, bịt mồm lại để không phá hoại không khí

"Chị...chị nói thật không?"- Seungwan hỏi trong hồi hộp

"Không..không phải thật..mà là rất thật"- Joohyun nhìn Seungwan rồi cười hạnh phúc, Seungwan sung sướng đến ngất ngây, nhào qua, ôm chặt Joohyun rồi nói to

"Yeah!! Em yêu chị...em yêu chị nhiều lắm...nhóc yêu Joohyun rất nhiều"- Joohyun gần như nghẹt thở nhưng vẫn cười rất tươi, mong rằng tình yêu này sẽ mãi như vậy, không thay đổi.

------------------

Sáng hôm sau, hai người mà đêm qua hạnh phúc kia đã quyết định, giữ bí mật mọi chuyện, chỉ có ánh mắt họ trao nhau là không hề bí mật được, bà nội sau khi được Sooyoung tình báo lại mọi chuyện, cũng vô cùng hài lòng, chỉ dặn dò Seungwan một câu "ta mà thấy Joohyun buồn hay khóc, thì con, coi chừng đó". Seungwan vâng vâng dạ dạ nghe theo, rồi sau khi bị tra hình khảo cung, cô đã cùng Joohyun leo lên xe, tiến thẳng tới trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro