Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Nghệ Dương không đành lòng nhìn thấy người mà cô yêu thương trong lòng thương tâm như vậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng "Đừng khóc, bác trai và bác gái sẽ chấp nhận chúng ta" Nghệ Dương an ủi nói.
"Ba" một tiếng, ba Lưu vỗ bàn, chỉ vào Nghệ Dương kêu lên: "Cô...... Các người đang làm cái gì."
Nghệ Dương và Tá Ninh khó hiểu nhìn ba Lưu.
"Các người cư nhiên...... Cư nhiên ở trước mặt tôi làm chuyện như vậy...... Làm ra loại đạo đức bại hoại này, các người cút cho tôi, đều cút cho tôi, đi khỏi chỗ này." Ba Lưu đột nhiên luống cuống rống to lên.
Lúc này mẹ Lưu và Tá Ninh cũng vô cùng sợ hãi, mẹ Lưu nhanh chạy lại giữ chặt ba Lưu, làm cho ba Lưu ngồi xuống, không nên quá kích động đếm tim mạch.
"Ba, ba, ba không sao chứ." Tá Ninh nhìn ba nàng sắc mặt trắng bệch, lo lắng kêu lên.
"Ba" Ba Lưu tát một cái lên mặt Tá Ninh "Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô" Ba Lưu như trước không thuận theo mắng.
"Bác trai, tụi con tôn trọng bác nên mới cùng bác thương lượng, bác không cần khinh người quá đáng." Nghệ Dương không thể để ba Lưu đối xử với Tá Ninh như vậy, không khỏi giận dữ nói.
"Tôi dạy con gái mình không tới phiên người ngoài như cô xen vào." Ba Lưu trừng mắt Nghệ Dương.
"Dạy dỗ như bác là đúng sao, chị ấy là con gái bác, bác lại đánh chị ấy như vậy, bác rốt cuộc có xem chị ấy là con mình hay không" Nghệ Dương cũng không tự chủ, hét lớn.
"Nghệ Dương, Nghệ Dương, em đừng nói nữa." Tá Ninh không muốn vì mình mà ba và Nghệ Dương lại khắc khẩu.
"Tá Ninh, chị ngồi xuống đi." Nghệ Dương giúp Tá Ninh ngồi xuống, nhìn chằm chằm ba Lưu nói "Tá Ninh vẫn tôn trọng bác là ba chị ấy, mọi việc đều y theo lời bác, bác chỉ có bệnh tim thôi, đừng luôn một bộ phải chết muốn sống được không, cả nhà mọi người ai cũng phải hầu hạ bác, theo ý tứ của bác mà làm. Bác đem Tá Ninh trở thành cái gì, bác chưa bao giờ để tâm đến suy nghĩ người khác, từ khi Tá Ninh tốt nghiệp đại học liền đem Lưu thị ném cho chị ấy, bác có biết hay không, mỗi ngày ngoại trừ thời gian đi làm, về nhà còn phải làm việc đến nửa đêm, bác có đau lòng con gái mình hay không? Đương nhiên, chị ấy là con gái bác, việc tiếp nhận công ty là chuyện hiển nhiên, nhưng bác cũng phải suy nghĩ cho chị ấy một chút!" Nghệ Dương nhịn không được chỉ trích ba Lưu.
"Hừ, đây là chuyện nhà chúng tôi, không liên quan gì đến cô, nếu không gặp cô, Tá Ninh sẽ không thay đổi thành cái dạng này, đều là tại cô, đều là tại cô." Ba Lưu đem toàn bộ tức giận ném cho Nghệ Dương.
"Ba, việc này không thể trách Nghệ Dương."
"Con...... Con còn che chở cho nó có phải không, Tá Ninh hôm nay con phải quyết định cho ba, hoặc là ở lại trong nhà, vĩnh viễn không gặp lại cô ta, con vẫn sẽ là con gái của ba, tổng tài Lưu thị. Hoặc cùng cô ta cút đi, cút ra khỏi chỗ này cho ta, con cũng không còn là con gái ta, cũng không còn là tổng tài Lưu thị." Ba Lưu đột nhiên buộc Tá Ninh đưa ra quyết định.
Lúc này Nghệ Dương có chút khẩn trương nhìn Tá Ninh, sợ Tá Ninh sẽ vì ba Lưu mà buông tay tình cảm của hai người, tuy rằng Nghệ Dương tin tưởng Tá Ninh, nhưng sự tình đến bước này, Nghệ Dương vẫn rất lo lắng.
Tá Ninh nhìn ba nàng tức giận xanh mặt và sự lo lắng hiện rõ trong mắt Nghệ Dương, kỳ thật lúc Tá Ninh cùng Nghệ Dương bước vào nhà, trong lòng nàng đã sớm đưa ra quyết định, nhưng vẫn muốn cùng ba nàng nói chuyện là vì tôn trọng ông ấy, hiện tại nếu ba nàng đã tuyệt tình như vậy, Tá Ninh rốt cục cũng hạ quyết tâm.

"Ba"
Ba Lưu cùng Nghệ Dương nghe Tá Ninh lên tiếng, đồng loạt nhìn về phía nàng.
"Ba, ba đã không thể chấp nhận Nghệ Dương, con cũng không còn gì để nói. Mẹ, mẹ phải thật chiếu cố cho bản thân và ba"
"Tá Ninh, con không cần cố chấp như vậy, nghe lời ba con được không." Mẹ Lưu vội vàng nói.
"Mẹ, Nghệ Dương yêu con thật lòng, con nhất định phải cùng em ấy một chỗ." Tá Ninh kiên định nói với mẹ nàng.
"Con......" Ba Lưu nghe Tá Ninh nói vậy liền tức giận vung tay đánh nàng. Tá Ninh không trốn tránh để mặc ba nàng đánh.
"Bác không có tư cách đánh chị ấy." Nghệ Dương giữ tay ba Lưu lại nói.
"Phản, phản, các người đều phản, cút hết cho tôi, cút càng xa càng tốt, về sau không được phép bước vào nhà này nửa bước, cút nhanh." Ba Lưu phát cuồng một bên, nhìn thấy quà tặng Nghệ Dương mang tới càng hét to.
Tá Ninh nhìn mẹ nàng một chút, nắm tay Nghệ Dương cùng nhau đi khỏi đó.
Đến khi đi khỏi chỗ gác của bảo vệ, Tá Ninh mới nhịn không được khóc rống lên, Nghệ Dương ôm Tá Ninh, để cho nàng dựa vào trong lòng mình khóc thật to, Nghệ Dương cũng chỉ có thể vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng an tĩnh lại.
"Nghệ Dương" Tá Ninh một bên nức nở một bên kêu lên.
"Em ở đây"
"Nghệ Dương, hiện tại chị không còn gì hết, chỉ có mình em." Tá Ninh có chút thương tâm nhìn Nghệ Dương nói.
"Ai nói như vậy, chị chẳng những có em, còn có ba mẹ cùng anh hai, ba em cũng là ba chị, mẹ em cũng là mẹ chị, anh hai của em cũng là anh hai của chị, họ sẽ đối xử với chị như đã đối xử với em" Nghệ Dương ôn nhu an ủi Tá Ninh nói.
"Ừm"

"Ngoan, đừng khóc, khóc nữa người ta nhìn thấy sẽ nghĩ là em khi dễ chị đó." Nghệ Dương cười nhéo mũi Tá Ninh.
"Đáng ghét, em dám khi dễ chị, chị sẽ không để ý em nữa." Tá Ninh yếu ớt nói.
"Được, được, em nào dám khi dễ cục cưng nhõng nhẽo của mình." Nghệ Dương vừa cười vừa nói "Đêm nay về nhà em ăn cơm nha, ba mẹ vừa từ Paris về."
Tá Ninh có chút do dự không biết có nên đi hay không.
Nghệ Dương nhìn ra Tá Ninh do dự "Đừng sợ, ba mẹ em rất hiền, cam đoan sẽ không khi dễ chị." Nghệ Dương cười, trộm hôn Tá Ninh một chút.
Tá Ninh biết ba mẹ Nghệ Dương có tư tưởng thoải mái, làm người cũng thực hiền hoà, nhưng nghĩ đến việc tới Từ gia, trong lòng Tá Ninh luôn có điểm bất an, lần đầu tới nhà người yêu thì sao mà không hồi hộp cho được. Nhưng Tá Ninh đã đi theo Nghệ Dương rồi, dù sao nàng cũng đã lựa chọn bên cạnh Nghệ Dương, như vậy người trước mắt nàng chính là người cùng sống với nàng đến già, Tá Ninh sẽ tin tưởng Nghệ Dương trăm phần trăm.
---
"Vú, ba mẹ con về chưa?" Nghệ Dương vừa vào cửa liền thấy vú đang trong bếp chuẩn bị dọn cơm.
"Từ tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã về nhà từ hôm qua." Vú nhìn Nghệ Dương nắm tay một cô gái khác đi vào nhà.
"Dạ, thật tốt, hôm nay vú dọn thêm một cái chén nữa nha. À, không đúng, từ nay về sau đều phải dọn thêm một cái chén và một đôi đũa" Nghệ Dương cười nói với vú.
"Được" Vú tay chân lanh lẹ dọn thêm chén đũa.
Nghệ Dương dẫn Tá Ninh vào phòng khách ngồi, vẫn không buông tay Tá Ninh ra. Tá Ninh ngồi có chút khẩn trương, hối hận lần đầu tiên đến mà không mua chút lễ vật gì.
"Ôi chao, ai vậy ta, cảm giác như thật lâu rồi chưa gặp mặt." Người chưa tới đã nghe thấy tiếng, mẹ Từ thong thả đi xuống.
Tá Ninh khẩn trương nắm chặt tay Nghệ Dương, Nghệ Dương nhẹ nhàng vồ về tay Tá Ninh, ý bảo Tá Ninh không cần khẩn trương.
"Không phải tại mẹ ném công ty cho con cùng ba tung tăng đi du lịch thì con cũng đâu có đầu tắt mặt tối thế này" Nghệ Dương học khẩu khí mẹ Từ trả lời.
"Tiểu quỷ thối, lúc trước không phải chính con muốn hay sao, mẹ cũng không có cầm đao rượt con ép con phải tiếp nhận" Mẹ Từ bước tới phòng khách cùng Nghệ Dương nói.

Mẹ Từ đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Tá Ninh khẩn trương ngồi bên cạnh Nghệ Dương, nhất thời lo lắng không biết nên nói gì. Không phải chứ, Tá Ninh dọa mẹ Từ bất động, đứng ở phòng khách không động đậy .
"Mẹ, làm gì đứng như xác chết vậy." Tới giờ ăn cơm, Nghệ Văn cùng từ trên lầu đi xuống. Lúc Nghệ Văn thấy Tá Ninh ngồi ở phòng khách, cũng kinh ngạc đứng chết trân bên cạnh mẹ Từ.
"Bà xã, Nghệ Văn, hai người làm gì vậy" Ba Từ khó hiểu đi tới. Khi ông nhìn thấy Tá Ninh, cũng rõ ràng giật mình không nhỏ, nhưng dù sao ba Từ cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng gặp qua, nhanh thu hồi ánh mắt kinh ngạc nói "Tá Ninh con đến chơi hả, đến đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện" Ba Từ vừa nói vừa đem vợ và con trai mình kéo lại bàn cơm.
"Đi, chúng ta ăn cơm đi, hôm nay chị phải ăn nhiều một chút nha." Nghệ Dương nắm tay Tá Ninh cùng đi vào bàn ăn.
Ba Từ ngồi chỗ đầu tiên, mẹ Từ ngồi bên phải ba Từ, Nghệ Văn ngồi bên trái ba Từ, Nghệ Dương ngồi kế mẹ Từ, bình thường một nhà bốn người sẽ ngồi như vậy. Nghệ Dương theo lẽ thường muốn ngồi xuống chỗ của mình sau đó kéo ghế cho Wonyoung ngồi bên cạnh, vừa đặt mông xuống thì bị mẹ Từ đẩy ra.
"Đến đây, Tá Ninh ngồi đây đi con." Mẹ Từ cười kéo Tá Ninh ngồi xuống bên cạnh mình.
Nghệ Dương sờ sờ cái mũi, chỉ có thể để Tá Ninh ngồi gần mẹ Từ, còn cô thì ngồi cạnh Tá Ninh.
"Tá Ninh, đừng khách khí nha con, cứ xem đây là nhà mình, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút." Ba Từ nhiệt tình tiếp đón.
Mẹ Từ gắp đồ ăn cho Tá Ninh, muốn Tá Ninh ăn nhiều một chút.
"Mẹ, trong chén của Tá Ninh đã đầy đồ ăn rồi." Nghệ Dương nhìn mẹ Từ kêu lên.
"Liên quan gì tới cô, hả, liên quan gì, tôi gắp đồ ăn cho con dâu tôi, cô có ý kiến gì không?" Mẹ Từ nhìn chằm chằm Nghệ Dương nói.
"Không, không, con không có ý kiến." Nghệ Dương nhanh lùa cơm vào miệng.
Ăn xong cơm chiều người một nhà ngồi ở phòng khách nghe Tá Ninh cùng Nghệ Dương đem sự tình trải qua kể lại một lần.
"Aizzz, lão Lưu này từ trẻ đã thích sĩ diện, đến bây giờ vẫn như vậy." Ba Từ vừa nói vừa lắc đầu.
"Anh tức giận làm gì, xem ra như vậy cũng tốt." Mẹ Từ đột nhiên nói.
Trong nháy mắt, ba Từ, Nghệ Văn, Nghệ Dương và Tá Ninh đều nhìn mẹ Từ, không rõ lời này của mẹ Từ có ý gì.
Mẹ Từ dường như thực vừa lòng với phản ứng của mọi người, làm mọi người tập trung chú ý vào mình, nói "Như vậy tôi sẽ có thêm một đứa con gái, không phải sao" Mẹ Từ cười nhìn Tá Ninh nói "Tá Ninh, về sau nơi này chính là nhà của con, nếu tên tiểu quỷ Nghệ Dương dám khi dễ con, con liền nói cho mẹ biết, mẹ giúp con giáo huấn nó, cam đoan đánh nó một tuần không xuống giường được."
"Mẹ, con sẽ không khi dễ Tá Ninh, con sẽ cưng chiều chị ấy, yêu thương chị ấy" Nghệ Dương nhìn Tá Ninh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro