Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Chúng ta đang đi một con đường được vẽ

" Mẹ ơi" - tiểu Khánh Vân dụi dụi mắt và hình ảnh đầu tiên hiện lên chính là mẹ của mình.

" Tiểu Vân Vân của mẹ cuối cùng cũng chịu dậy rồi..." - cô vừa sờ người của tiểu Khánh Vân tay còn lại thì đang bế lấy tiểu Kim Duyên.

" Oaaa" - tiểu Kim Duyên cũng thức giấc mà khóc réo lên.

" Em bé nhỏ?" - tiểu Khánh Vân nhìn thấy thì ngồi dậy bò lại phía em bé đang nằm trên tay của mẹ.

" Tiểu Vân Vân nói cho mẹ biết con có thích em không?"

" Thích, thích"

" Em chính là em ruột của con, con phải thương em có biết không?" - cô bắt đầu gieo vào tâm trí đứa con còn rất nhỏ của mình ý nghĩ đó.

" Em ruột" - tiểu Khánh Vân hỏi lại vì vẫn chưa hiểu hai từ mẹ của nó vừa nói là gì?

" Là em bé nhỏ cũng giống như con đều được mẹ sinh ra, còn nhớ lần trước bụng của mẹ rất to không? Khi đó mẹ mang thai Kim Duyên, cũng chính là em bé nhỏ này"

Với đầu óc trẻ 1 tuổi của Khánh Vân, có những chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó. Nó chỉ biết trước giờ mẹ chưa từng lừa nó, nên mẹ nói em bé nhỏ do mẹ sinh ra thì chính là mẹ sinh ra.

" Khánh Vân, có nghe mẹ nói hay không?" - bình thường cô đều gọi đứa con của mình bằng cái tên rất thân mật, nhưng hôm nay cô lại nhấn mạnh tên đệm của Khánh Vân.

" Dạ?"

" Kim Duyên chính là em ruột của con, ai hỏi cũng phải nói là do mẹ sinh ra, nếu không người ta sẽ bắt em con đi đó, có biết chưa hả?"

" Đừng bắt em bé nhỏ đi, em bé nhỏ là em ruột của tiểu Vân Vân mà, hong cho bắt"

" Đúng vật, Kim Duyên chính là em ruột của con, nhất định phải yêu thương, bảo vệ em"

" Dạ"

------------

Ba của Khánh Vân là một xã hội đen khét tiếng của thế giới ngầm, người đó thường xuyên đi làm ăn ở nước ngoài, công việc của tổ chức khắt khe đến nổi đôi khi là mấy tháng hoặc cả năm mới có thể trở về nhà. Trước khi ông đi, vợ của ông đã sinh ra tiểu Khánh Vân, năm đó còn là dạng sinh non chỉ có 7 tháng đã ra đời.

Họ lại bắt đầu có tin vui chỉ hai tháng sau, đúng thời điểm ông lại bắt đầu qua nước ngoài theo lệnh của tổ chức. Mẹ của Khánh Vân khi mang thai đứa con thứ hai cũng sanh non, nhưng nó lại không may mắn như chị nó, nó qua đời khi vừa lọt lòng không lâu. Cô quá đau buồn cho sự ra đi của đứa con nhỏ tuổi, nhưng không dám cho chồng mình biết vì sợ anh ấy chịu cú sốc. Tiểu Kim Duyên tuy đã nửa tuổi nhưng rất bé bỏng, cho dù có nói vừa sinh 2 tháng người ta cũng sẽ tin.

Cô nhận nuôi đứa nhỏ này một phần vì yêu thương nó ngay lần đầu tiên, cũng vì muốn che giấu đi việc đứa con đã mất. Nếu như nói mình bị sảy thai, người chống đó vốn vẫn yêu thương cô hết mực. Nhưng mà cô thật sự thương tiểu Kim Duyên, khi đó gia tộc họ Trần lại cực kỳ cấm kỵ việc nhận con nuôi, vì trong gia tộc từng xảy ra việc những đứa con không chung dòng máu đó khi lớn lên tạo phản như thế nào. Do đó nhất định phải nói tiểu Kim Duyên chính là do cô sinh ra và là em gái ruột của Khánh Vân. Gia tộc họ Trần khi đó đều ở nước ngoài, ba của Khánh Vân lại không cho phép ai làm phiền vợ mình, hơn nữa thân phận của cô là tuyệt mật nên bên cạnh chỉ có một người hầu thân cận, cũng chỉ người đó mới biết về việc cô chủ của mình đã sảy thai.

Khi người đàn ông đó trở về sau bao nhiêu ngày bôn ba bên ngoài, nhìn thấy người vợ xinh đẹp của mình cùng hai tiểu thiên thần bên cạnh mà không khỏi hào hứng.

" Xin lỗi vì ba không thể lo lắng cho hai con vào khoảng thời gian trước"- anh ta ôm tiểu Khánh Vân lên, sau đó tiến lại véo nhẹ vào gương mặt của tiểu Kim Duyên.

" Ưm...ưm" - tiểu Kim Duyên thấy có người lạ thì cũng ưm a vài tiếng.

" Đứa này cũng là con gái à?"

" Anh không thích?"

" Sao lại không, con gái chính là tiểu bảo bối của baba mà, nhưng sao nhìn nó chẳng giống anh chút nào, bất công quá sao hai đứa đều lại rất giống em"

Lúc này mẹ của Khánh Vân mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khi người đó nói luôn vế sau. Cô rất sợ anh ta phát hiện ra được điều bất thường. Đến khi anh ta nói ra điều đó, cô cũng nhìn lại tiểu Kim Duyên. Phải rồi đứa trẻ này cũng như Khánh Vân đều có nét rất giống cô, phải chăng cũng chính vì vậy mà cô có cảm tình với nó từ lần đầu tiên gặp gỡ? Lúc đó cô tự nghĩ một điều như an ủi mình, chắc tiểu Kim Duyên là đứa nhỏ mà thượng đế trả lại cho cô vì nhẫn tâm cướp đi một sinh linh bé bỏng.

" Em đặt tên nó là gì?" - anh ta cưng chìu hôn lên người đứa con gái nhỏ.

" Dạ là tiểu Duyên Duyên" - tiểu Khánh Vân la lớn lên cái biệt danh mà mẹ đặt cho em.

" Tiểu Vân Vân, tiểu Duyên Duyên, cái gì mà toàn em bé nhỏ thế này hahahaha...ba muốn hỏi là tên thật của em con kìa Khánh Vân?"

" Dạ tên của nó là Kim Duyên..." - cô dùng luôn cái tên mà cô được biết từ người sư phụ ở chùa, vì cô cảm thấy nó thật sự rất hay.

" Nguyễn Trần Kim Duyên sao, nghe hay lắm"

" Thì ra em bé nhỏ tên là Nguyễn Trần Kim Duyên" - tiểu Khánh Vân cũng cảm thấy rất thích thú.

" Làm chị mà không biết tên của em mình sao?" - người đàn ông vỗ vỗ vào mông đứa con lớn hơn một vài cái.

" Nó toàn kêu Kim Duyên là em bé nhỏ, dạy rồi cũng không nghe" - cô lại nói thêm vào để xóa đi sự nghi ngờ dù chỉ là nhỏ nhất.

" Em bé nhỏ là Nguyễn Trần Kim Duyên, Nguyễn Trần Kim Duyên là em bé nhỏ. Em bé nhỏ là em ruột của con, nên con phải thương em bé nhỏ" - tiểu Khánh Vân thời khắc này y như đang trả bài lại cho những người đã dạy mình một cách thuần thục nhất. Và bài học đó cũng đi theo nó cho đến gần phân nửa cuộc đời. Một bài học mà người ta cố tình dày công dạy dỗ, để rồi vô tình như vết sẹo cả đời không bôi xóa được trong tâm trí của Khánh Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro