Chap 11: Chị có biết không? Kiếp này em là nến
Cả buổi tối hôm đó Kim Duyên vốn dĩ tâm trạng cực kỳ tệ, cũng không hiểu lý đó vì sao lại như vậy. Nàng chỉ nói một hai câu Khánh Vân đã ngay lập tức bỏ nàng ở đây không màng thăm hỏi. Tuy miệng nói là sẽ không ngang bướng với Khánh Vân nữa, nhưng chính cái việc nàng xem Khánh Vân một lần nữa là chị hai mới là điều ngang bướng nhất bây giờ đối với người con gái đó.
Kim Duyên nằm một lúc lâu vẫn không thể nào ngủ được, hôm nay bất quá cũng cô đơn như mọi hôm thôi có khác gì. Nhưng sao lại cảm thấy bồn chồn như thế, cảm giác này là chuyện gì đang xảy ra. Nàng cứ nằm đó cho đến khi thân thể không còn chống cứ được nữa đã thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Trong mơ màng nhìn thấy Khánh Vân máu me đầm đìa cười với nàng, Kim Duyên thật sự lo lắng nhưng đến khi chạy lại nơi cô đang đứng, gương mặt đó hoàn toàn khác. Gương mặt của ác ma lần đầu tiên biết nàng đem lòng yêu mến chị mình, gương mặt hận như muốn moi tim nàng ra xem thử nó có phải là tim người hay không, cái gương mặt đó cũng chính là hình thù xuất hiện trong đêm đầu tiên-nàng không còn giữ được tấm màng mỏng ẩn sâu trong thân thể mình nữa. Gương mặt này quả thật làm nàng hoảng sợ, cố gặng chạy thật xa.
" Ưm.... ưm"- mồ hôi đầm đìa chảy trên gương mặt đang nhíu đôi chân mài dính chặt.
" Kim Duyên, con sao vậy, Kim Duyên"- dì hai đang nằm ngủ ở giường bên cạnh vội vàng mở mắt khi nghe tiếng động từ phía chiếc giường kia.
" Khánh Vân, em xin chị thu lại ánh mắt đó có được không ...em xin chị"- hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dọc xuống đôi môi đang đau đớn thốt lên từng chữ.
" Tỉnh lại đi con, là mơ thôi...."- bà liên tục lay động Kim Duyên để giúp nàng tỉnh giấc
" Đừng mà, đừng như vậy, chị hai đừng như vậy...aaa"- sau tiếng hét đó đôi mắt cuối cùng cũng có thể nhìn được mọi thứ của hiện tại, một màn đêm bao phủ.
" Kim Duyên, không sao rồi, đừng sợ nữa"- bà ôm chặt lấy cô gái đang run rẩy không ngừng vào lòng mà xoa dịu.
Khi mở mắt dậy đã không còn nhìn thấy Khánh Vân đó đâu nữa, xung quanh là những bức tường không màu sắc và người phụ nữ lớn tuổi đang ôm lấy mình. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng hư không. Nhưng mà....
" Khánh Vân, trong mơ chị cũng muốn ức hiếp em"- nàng nở một nụ cười buồn sau đó gục trên vai dì chẳng hề động đậy.
" Kim Duyên..."
---------------------------------------------
Ở phía dưới chân đồi khi những loài động vật về đêm bắt đầu lộ diện cho cuộc sống ngày ngày của chúng. Đâu đó có những tiếng bước chân người dồn dập đi đến.
" Hoan hô, lại cứu thêm một người nữa rồi....."- cô gái trẻ vừa đi vừa không ngừng nhảy múa cùng với âm thanh thể hiện sự vui sướng.
" Bọn Tây Y lúc nào cũng ra vẻ phách lối, vậy mà lần này cũng phải chịu thua, nè tất cả cũng là nhờ mi hết đó Đông Hoa"- cô gái trẻ cầm trên tay một cành hoa xinh đẹp thoạt nhìn như giấy mà không ngừng cảm thán. Loài hoa này chỉ nở vào mùa đông công dụng là vô cùng to lớn. Cô phát hiện ra nó vào một dịp tình cờ và đặt cho nó cái tên như trên.
Đang trên đường đi về nhà bởi vì mải mê nhảy múa, cùng với đường rất tối nên cô không nhìn thấy được cái gì đó phía dưới chân mình.
" Aaaaaaaa"- cô té nhào lên một vật gì đó mềm mềm, sau đó dùng đèn pin của mình rọi vào xem thử.
" Bớ người ta có người chết, cứu tôi với, cứu tôi"- nhìn thấy cô gái đó cả người đầy máu làm cô thật sự mất vía mà la lớn lên.
" Kim Duyên..."
" Còn sống, là còn sống sao?"- Cô nghe được người đó phát ra vài âm thanh hình như là kêu tên một ai đó, đưa tay kề mũi của Khánh Vân để xem có còn hơi thở hay không?
" Kiếp trước cô tu rồi mới gặp tôi, về thôi"- cô xốc cả người Khánh Vân dựa lên người mình sau đó nặng nhọc đi từng bước một.
Khánh Vân lúc nãy dường như hoàn toàn chìm trong vô thức, khi bị một lực rất mạnh chạm vào người mình nên có chút tỉnh lại, trước mặt cô hình như là một người nào đó mà cô không xác định được, miệng thì vẫn liên tục gọi lấy tên em.
" Kim Duyên..."
" Cô đó là ai, có phải người đẩy cô xuống đây không, được tôi sẽ giúp cô nhớ kỹ cái tên này" - cô vừa cõng Khánh Vân vừa nói, cho dù mỗi bước đi là một lần thở dốc.
-------------------------------------------
Nắng sớm chiếu gọi khắp nơi, chiếu luôn vào căn phòng bệnh khi người con gái vẫn nép mình đầy uể oải trong chăn.
" Bác sĩ, tại sao lại như vậy, chẳng phải ông nói cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao?"
" Thì đúng là như vậy"
" Vậy tại sao hôm qua đột nhiên đang nói chuyện lại bị ngất đi, hơi thở cực kì yếu đến bây giờ cũng không hề tỉnh táo lại" - dì hai lo lắng đến không còn bình tĩnh, nắm chặt lấy vai áo của ông ta.
" Tôi đã nói rồi, sức khỏe của cô ấy rất yếu, lại thường xuyên dùng thuốc an thần nên sinh ra tác dụng phụ dẫn đến chứng rối loạn thần kinh"
" Có nguy hiểm hay không?"
" Mà cô ấy có bị chuyện gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng?"
" Có một chút, như vậy thì sao?"
" Tôi nói cho bà biết người bị chứng này nếu như cứ liên tục bị kích động lâu ngày sinh ra một nổi u uất, nhẹ thì hôn mê lúc có lúc không, còn nặng thì bị chứng tâm thần phân liệt, hoặc tình trạng điên loạn làm ra những chuyện nguy hại đến mình" - vị bác sĩ già nói một lúc thì lại chỉnh cái mắt kính đang xệ xuống trên cánh mũi, nhìn lấy cô gái yếu ớt trên kia mà không khỏi thở dài.
Nghe những lời nói của vị bác sĩ, làm cho dì hai có phần hoảng sợ nhớ lại vụ việc ngày hôm đó. Khi tiếng sét đầy trời cô ấy tự nhốt mình vào trong phòng kín, đập nát mọi thứ rồi lấy những thứ có thể sát thương rạch nát cả người mình, máu chảy lênh láng kèm theo những tiếng la hét rồi lại những tiếng khóc nghẹn ngào. Tình cảnh khi ấy hoàn toàn hù dọa bà đến bất động, nếu không có Khánh Vân, có lẽ ngày hôm đó cũng là lần cuối bà nhìn thấy Kim Duyên.
" Tôi sẽ kê cho cổ một đơn thuốc khi nào cổ tỉnh lại thì cho cổ uống, tuyệt đối không để cổ bị kích động nữa"
" Vâng, tôi biết rồi"
" Đáng lẽ ra thì hôm nay có thể xuất viện được rồi, nhưng với tình hình này chắc là phải ở lại theo dõi thôi"
" Cứ điều trị cho cô ấy một cách tốt nhất, bao nhiêu tiền cô chủ của tôi cũng sẽ trả"
" Vấn đề không đơn giản là tiền đâu, mà cái cô đó là gì của cô gái này sao mấy hôm nay không thấy đến"
" Là...là..." - tình hình bây giờ bà cũng không biết nên nói Khánh Vân chính là chị gái hay người tình của Kim Duyên, nên hiện tại chỉ còn biết ấp úng.
Người bác sĩ đó thấy có phần gượng gạo ở đây nên cũng không muốn đề cập đến nữa. Thật ra ông cũng chẳng quan tâm lắm đến cái việc cô gái kia là gì của Kim Duyên, chẳng qua là do nhận lời của một người bắt ông phải hỏi như vậy.
Cũng vào buổi trưa hôm ấy khi nàng tỉnh dậy mặc dù nói là không đói, nhưng dì hai vẫn ép nàng phải ăn để uống thuốc mà vị bác sĩ kia kê toa. Nhìn thấy dì lo lắng như vậy nên nàng cũng cười nhẹ một cái tỏ ý cho sự gật đầu.
" Sao đến giờ này vẫn chưa đến" - dì buộc miệng nói ra một câu khi nhìn về phía cánh cửa phía trước.
" Dì đang chờ ai à?" - nàng cũng nhìn theo dì sau đó từ từ hỏi lên từng chữ.
" À không có, ta chỉ xem có y tá hay bác sĩ nào đến nữa không?" - dì ấp úng nghĩ ra một cách để biện minh cho hành động vừa rồi của mình.
" Chẳng phải họ mới vừa đi ra cách đây không lâu sao, dì đang chờ ai vậy?"
" Ta chờ... chờ cô chủ"
" Dì chờ làm gì, chị ấy muốn đến thì hai hôm nay cũng không vắng mặt, đừng chờ nữa lại ngồi đây với con đi" - nàng nở một nụ cười buồn sau đó ra hiệu cho dì hai lại ngồi kế bên mình.
" Rõ ràng là hôm qua cô chủ nói hôm nay nhất định sẽ đến đây thăm con"
" Lời chị ấy nói còn có thể tin sao?"
Kim Duyên hướng đôi mắt nhìn về phía cánh cửa không bóng người đứng đợi, bỗng chốc phát lên một âm thanh trầm đặc. Thân thể của nàng ra sao bác sĩ không phải là người rõ nhất, dù họ có khám thế
nào cũng làm sao chữa được thứ tâm bệnh dai dẳng không buông. Nàng mệt lắm rồi, không biết lúc nào sẽ thật sự gục ngã.
" Kim Duyên con có gì đó?" - bà đột nhiên nhận thấy nàng có gì đó không giống một Kim Duyên chịu đựng của thường ngày.
" Dì có từng nghĩ khi con chết đi rồi, nếu có kiếp sau con muốn làm gì không?"
" Kim Duyên, không được nói gỡ nghe chưa, không có kiếp sau gì hết, con phải sống ở kiếp này, phải sống cho thật tốt ở ngay tại kiếp này..." - bà hét lên thật lớn - là lần đầu tiên bà hét lên với người chủ của mình khi nhìn thấy gương mặt không còn gì của Kim Duyên.
" Dì ơi kiếp này con là nến"
Câu nói kết thúc cũng là những hàng nước mắt tiếp tục chồng lên nhau không có hồi kết cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào. Kim Duyên nếu khóc nữa sẽ chỉ còn là máu, nàng muốn mở miệng để giải thích câu nói vừa rồi của mình nhưng mà nàng không phát âm được nữa, chỉ còn biết tự mình phát ra những suy nghĩ cùng những giọt sầu nhuộm ước mi:
Cuộc sống bây giờ của con và chị ấy là một ngọn nến đang cháy to. Nếu sợi dây tiêm tượng trưng cho tình yêu của con thì Khánh Vân là ngọn lửa, và sinh mạng đang tồn tại của con cũng chính là thứ chất sáp bao lấy tiêm.
Chị ấy dùng ngọn lửa thù hận của mình đốt cháy tình yêu kia, người đời nhìn vào cảnh tượng một ngọn nến đang cháy, chỉ biết nó là thứ ánh sáng dùng để che đi sự bao trùm của bóng tối. Nhưng rồi thì sao? Nến càng cháy to sáp càng nóng chảy, đợi được cho đến lúc ngọn lửa đó tắt đi rồi, cây nến đó từ lâu cũng trở nên tàn lụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro