Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Chạm được môi người, có chạm được trái tim ?


Cả ngày hôm đó ba của Khánh Vân đã rất tức giận chưa bao giờ ông đánh cô...nhưng hôm nay Khánh Vân phải nhận một cái tát từ người ba của mình, lực đánh mạnh đến mức cả một bên mặt của cô sưng lên. Ông vì quá tức giận nên lập tức lái xe đi mất biệt sợ rằng ở nhà không kìm chế được nhất định sẽ đánh Khánh Vân nhiều hơn.

Vài ngày trước cô và Lâm Nhật Hạ  cứ thường xuyên bàn bạc với nhau việc sẽ cho gia đình hai bên biết chuyện. Trước giờ Khánh Vân cảm thấy ba mẹ đối xử với Nhật Hạ cũng rất tốt...chắc có lẽ sẽ không quá khắt khe với cô. Hôm nay cô dùng hết mọi sự can đảm của mình để nói với ba mẹ, nhưng mẹ của Khánh Vân hôm nay có chuyện phải ra ngoài nên người nghe cũng chỉ có ba cô thôi - một người đàn ông có phần gia trưởng.

Bắt đầu từ lúc Khánh Vân 12 tuổi thì ba của cô đã cực kỳ nghiêm khắc với cô. Lúc nào cũng bắt cô phải học võ luyện tập nhiều kỹ năng. Còn mẹ thì ngược lại, nếu như lúc nhỏ mẹ nghiêm khắc bao nhiêu...thì khi cô lớn lên mẹ đều là người mà Khánh Vân luôn muốn giải bài mọi chuyện.

Trong đầu của cô bây giờ là những lo toan trắc trở cho con đường phía trước, cô biết rõ ba là người như thế nào...lời ba nói nhất định không bao giờ thay đổi. Còn mẹ thì sao...khi mẹ biết mẹ sinh ra một đứa con không bình thường thì mẹ có xa lánh cô hay không đây ?

Kim Duyên kể từ lúc nghe được lời tuyên bố như dao găm cắm sâu vào tim nàng, nàng như rơi vào hố sâu vạn trượng...không ai hiểu nàng khóc vì cái gì, vì thương cho hoàn cảnh của chị sao...không phải...lần này là giọt nước mắt tự thương lấy mình lần lượt tuôn ra.

"A"- cô đang suy nghĩ về những chuyện sắp xảy ra thì ở bên má truyền đến một cơn đau nhức.

"Xin lỗi, em làm chị đau sao ?"- nàng vẫn không đi đâu cả, nàng vẫn ở cạnh cô dùng quả trứng gà ấm lăn mặt để giúp cô giảm đi cơn đau. Mặc dù bây giờ nàng không hề muốn nhất chính là ở lại nhìn gương mặt đau lòng cho người chẳng hề nghĩ đến Kim Duyên.

"Kim Duyên, chị yêu Nhật Hạ có gì là sai...tại sao mọi người lại ích kỷ như vậy...tại sao ?"- là Khánh Vân đang khóc cô ôm chặt lấy nàng khóc như một đứa trẻ bị người ta tước đoạt đi thứ yêu quý của mình.

Khánh Vân à chị lại ôm lấy em, lần nào chị ôm lấy em hình như không phải em khóc thì là chị khóc. Em từng nghe người ta nói : khi hai người ôm nhau chính là khoảng khắc trái tim cận kề nhất nhưng mặt của mỗi người lại hướng về một nơi. Vậy ôm nhau có phải là hạnh phúc hay không khi không cùng nhìn chung một hướng. Khánh Vân à Khánh Vân chị đang rất gần nơi nuôi sống sinh mạng em, chị có nghe không...nhịp đập không bình thường đó.

"Kim Duyên, em sẽ không xa lánh chị có phải không...em đã hứa như thế"- Khánh Vân vẫn cứ như vậy lúc nào cũng sợ rằng đứa em thân nhất này bỏ rơi mình, sao không nghĩ lại là chị đang bỏ lấy em.

Không một câu trả lời, không một hành động đáp trả...em biết phải làm sao đây, nhìn chị đau khổ như vậy chỉ vì chị yêu người ta, em cũng yêu chị và còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Chị có bất cứ điều gì cũng có thể nói hết với em ít ra cũng có người nghe chị. Còn em... Khánh Vân em không có quyền được nói, có phải em là kẻ ngu ngốc nhất thế gian.

"Chị hai, nếu như có một ngày nào đó chị phải lựa chọn giữa Nhật Hạ và em...thì chị sẽ chọn ai ?"- nàng cố gắng đưa ra một câu hỏi cho chị ấy mà hy vọng người ta sẽ nói lên một câu chẳng phũ phàng.

"Em nói vậy là sao...sao lại bắt chị chọn...được rồi chị hiểu rồi...em cũng như mọi người cho rằng nếu chị chọn Nhật Hạ thì em sẽ rời xa chị có phải không..."- lúc này Khánh Vân tức giận buông lấy Kim Duyên đứng lên nói những câu với âm giọng to lớn.

"Chị trả lời đi"- nàng bây giờ cũng không biết vì sao âm lượng cũng chẳng nhỏ hơn cô, nàng thực sự không thể chịu nổi nhìn Khánh Vân như vậy nữa.

"Chị tuyệt đối sẽ không chọn những người chẳng dành cho chị sự yêu thương"- cô nói xong thì ngay lập tức ra ngoài lấy xe chạy đi với vô vàn sự tức giận, mọi người sao vậy...mọi người hôm nay sao vậy.

Từng chiếc xe rời khỏi căn nhà với tâm trạng không hề tốt đẹp. Tâm trạng lúc này của người con gái nhỏ hơn cũng có khá hơn đâu. Kim Duyên cũng đi nhưng nàng không dùng xe để di chuyển. Nàng vẫn thích đi bằng chính đôi chân của mình nhìn ngắm xung quanh mỗi khi nàng chẳng có được sự vui vẻ ở trong lòng.

Ở thành phố này mọi thứ dường như quá ngột ngạt, càng đi chỉ cảm thấy tâm trạng lại trĩu nặng thêm. Hôm nay ba chỉ vừa nghe đến chị yêu một người con gái thì đã tức giận như vậy. Nếu như một ngày nào đó để ba mẹ biết được thứ tình yêu tội lỗi này nhất định sẽ không thể dung tha. Kim Duyên ơi Kim Duyên thật ra là mi đã gây ra ở kiếp nào tội lỗi cho người khác, để bây giờ ngươi đầu thai lên mang kiếp con người nhưng không thể sống theo cái chuẩn mực mà con người đặt ra.

----------------------------------------

Quán Bar hôm nay không khí thật sôi động, từng bước nhảy điêu luyện, từng cử chỉ yêu thương chen lẫn dục vọng phảng phất khắp nơi. Ở một góc khuất có một người con gái xinh đẹp đã uống không biết bao nhiêu thứ chất lỏng đắt tiền.

"Nè sao không đem tiếp ra đây"- cả người Khánh Vân nồng nặc mùi rượu liên tiếp kêu từng chai này đến chai khác, không có dấu hiệu dừng lại.

"Chị Khánh Vân em không biết chị xảy ra chuyện gì nhưng mà như vậy sẽ không tốt đâu, chị uống nhiều rồi"- một cô gái ở quầy rượu cũng chính là bạn thân của Kim Duyên, cô cũng hay qua nhà họ chơi nên nhận ra người đang say mềm này chính là Khánh Vân.

"Sao hả, sợ tôi không có tiền trả cho các người hả ? bao nhiêu đây được chưa ?"- người lúc say chẳng thể nào nói được câu đàng hoàng, huống chi là bây giờ tâm trạng của Khánh Vân đang rất tệ, cô nói xong thì quăng một sấp tiền lên bàn - số tiền này đủ để bao cả quán trong mấy hôm.

"Chị say quá rồi, cất tiền vào đi..."

Cũng rất may mắn ở nơi này cũng có đâu đó một vài người không tham lợi, cô cất số tiền vào trong ví cho Khánh Vân . Suy nghĩ một lúc lâu, quyết định lấy điện thoại của cô tìm trong danh bạ tên của Kim Duyên.Sau một hồi đổ chuông hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng có âm thanh phát ra bên phía người nhận.

"Dạ, em nghe chị hai"- giọng của Kim Duyên vẫn cứ bị nhoè đi vì nàng đã khóc từ chiều đến giờ ở một bờ sông vắng, đã cố gắng kìm chế lại hằn giọng trước khi bắt máy...cũng không che giấu đi được cái chất giọng chẳng ngọt ngào như mọi hôm.

"Mình là Mie , chị của Duyên đang uống rượu ở chỗ mình nhìn chị kỳ lắm, cậu đến đưa chị về nha..."

"Được rồi, giữ chị ấy ở đó dùm mình...cám ơn Mie nhiều lắm"

Kim Duyên nghe được tình trạng bây giờ của Khánh Vân đang tự chuốc say mình trong men rượu thì cực kỳ lo lắng. Khánh Vân không thể uống nhiều rượu đối với sức khoẻ của chị nó không tốt một chút nào cả. Ngay lập tức nàng chạy như bay ra ngoài đường lớn...vội vã đón một chiếc taxi đi đến quán Bar mà Mie đang làm việc.

"Buông tôi ra, buông ra"- Khánh Vân khó chịu cố gắng thoát khỏi cánh tay của Mie đang ghì chặt mình khi cô muốn ra ngoài.

"Chị Khánh Vân không đi được, Kim Duyên sắp đến rồi"

"Mie, chị hai..."- cũng may là bờ sông đó chỉ cách quán Bar vài con đường ngắn nên nàng cũng nhanh chóng đến được đây.

"Kim Duyên em đến thật sao, ngồi xuống uống với chị đi, xin lỗi em chị sẽ không nổi giận với em nữa đâu..."- cô nghe được từ lời của Mie em ấy sẽ đến...nhưng cũng chẳng tin đến khi thật sự con mắt đó nhìn thấy Kim Duyên tự nhiên lại có một chút vui mừng.

"Duyên lo cho chị Khánh Vân nhé, mình đi làm việc đây"- cô nàng nói xong thì cũng nhanh chóng đi lại quầy, vì ông chủ ở đây thật sự chẳng tốt với nhân viên chút nào...biết cô lơ là công việc nhất định sẽ trừ lương còn không thì đuổi việc.

Ở phía bên này thì Kim Duyên chưa kịp ngồi xuống đã bị Khánh Vân lao đến kéo nàng ngồi kế bên mình. Cô rót rượu vào ly sau đó chuẩn bị giống như lúc nãy một hơi nuốt cạn.

"Chị hai, đừng uống nữa về thôi..."- nàng cố giựt lấy ly rượu từ trêи tay cô nhưng không có kết quả.

"Đừng cản chị để cho chị uống say rồi chị sẽ không cảm thấy cuộc sống này khó chịu nữa, em uống với chị đi Kim Duyên chị buồn quá"

Nếu như cứ để thứ chất lỏng đó tiếp tục đi vào cơ thể sẽ không thể chịu được lâu. Nàng ghét nhìn thấy chị như vậy, chuyện buồn phiền của bản thân cùng với những mệt mỏi làm nàng cũng muốn cùng chị buông thả một phen.

"Chị hai, em cũng buồn lắm thứ này cứ để cho em uống đi"- nàng thừa lúc cô đang để gần miệng thì giật lấy một hơi uống cạn đi.

"Kim Duyên hư quá, sao lại uống rượu, hư vậy chị sẽ không thương"- Khánh Vân thân thể không vững dựa vào người của Kim Duyên buông một câu trách móc.

"Ngoan thì sao mà hư thì thế nào, có ngoan cách nào cũng có lọt được vào mắt của người ta"- không biết có phải thứ chất lỏng này có tẩm sự mê luyến hay không, mà chỉ lần đầu tiên uống đã muốn uống thêm, nàng cũng không hiểu vì sao đôi tay này lại cứ mãi rót vào chiếc ly sau đó uống cạn đi thứ cay đắng đó.

"Kim Duyên à, yêu là đau khổ như vậy sao em...hahaha"- cô buông ra một nụ cười nặng trĩu.

"Phải rồi yêu chính là đau khổ như vậy đấy...nhưng ngay cả quyền đau khổ vì yêu người ta em cũng không có nữa mà"

"Kim Duyên say rồi, em say rồi"

Phải, đúng như Khánh Vân nói là Kim Duyên nàng đã say rồi. Say trong men rượu lẫn men tình. Gương mặt vì cồn nhuộm lên từng tầng đỏ ửng. Nét đẹp của nàng vốn dĩ chính là ma mị như yêu cơ...bây giờ có thêm màu sắc đó lại vô cùng câu đoạt hồn phách của thế gian.

"Kim Duyên đẹp quá...ai nhìn cũng muốn yêu...haha"- Khánh Vân khi vừa quay qua bắt gặp khoảnh khắc bây giờ của nàng tự nhiên khuôn miệng lại phát ra một câu cảm thán.

"Vậy còn chị, chị có yêu em không ?"- nàng dường như cũng đã vào nơi ngự trị của tâm hồn chứ không còn lý trí nữa, nàng hỏi Khánh Vân một câu hỏi thật lòng chẳng còn những nghĩ suy.

"Yêu em...yêu em...hahaha"- lúc này dường như Khánh Vân cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, ai hỏi gì thì trả lời đó cũng không biết mình nói ra là từ gì.

"Em cũng yêu chị Khánh Vân"- nàng nở một nụ cười xinh đẹp, cuối cùng cũng có đủ dũng cảm để nói ra câu này. Chị à chị có nghe rõ không ?

Khi một người ở bên cạnh một người mình thương bao nhiêu năm có đôi lúc cũng không kìm được mình rồi. Bây giờ lại thêm tác hại của chất kϊƈɦ thích vừa uống trong từng ly rượu. Kim Duyên thật sự không còn tỉnh táo để có thể trói buộc cảm xúc của mình, nàng nâng khuôn mặt của Khánh Vân lên nhìn một cách mê luyến, đôi môi này nàng muốn chạm vào đó, để xem sự nóng ấm từ cơ thể mình có thể làm tan chảy tảng băng đó của Khánh Vân không ?

Môi chạm vào môi, từng nụ hôn chứa đựng bao nhiêu tình yêu lẫn tội lỗi mà Kim Duyên vừa trao cho cô sao cô không phản kháng. Bàn tay hư hỏng sao lại ghì chặt lấy đầu em dựa cả thân người vào băng ghế phía sau, môi cùng môi gọi mời kích thích, lưỡi cùng lưỡi nhiệt liệt giao triền. Từng tiếng thở gấp gáp hoà lẫn trong tiếng nhạc vang lên khi bàn tay của chị vừa chạm lên người em, chiếc áo sơ mi bị sự tác động xung quanh nên có phần trễ xuống...thân thể vạn người mê từ từ ẩn hiện ra.

Khánh Vân em say rồi say trong chính lưới tình của chị, chị đang làm những điều này với em liệu có phải rằng chỉ vì chị đang say. Em không còn khống chế được mình nữa, em bỏ mặc rằng tội lỗi của em ra sao...giờ phút này bất cứ thứ gì chị muốn em cũng sẽ cho chị, chỉ cần những điều này phát sinh là không phải chị đang lầm em với bất kỳ ai.

"Ưm...hmm...ưn....Vân...em...yêu....chị...Vân"

To be continued...

_________________

Hì nay siêng nên ra thêm 1 chap nữa nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro