Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


Park JiYeon gặp ác mộng tỉnh lại.

Trong mộng, Park JiYeon thấy một cuốn từ điển Oxford siêu cấp lớn hướng phía mình bay đến, sau đó Park JiYeon ở trong mộng quang vinh té xỉu, sau đó tỉnh dậy, lại tiếp tục bị áp! Mấy cảnh tượng đó cứ liên tục lặp đi lặp lại không ngừng.

“. . . …”

Park JiYeon mở to mắt, cả người đầy mồ hôi, nàng thề đời này dù tiếng Anh của mình có dở tệ đến thế nào, cũng không muốn phải nhìn đến cuốn từ điển Oxford kia nữa. . .

Bài trí chung quanh có chút quen thuộc, nếu Park JiYeon nhớ không lầm thì nơi này là phòng y tế ở trường. Phát hiện có người kế bên, Park JiYeon quay đầu, chỉ thấy Jung SooYeon ghé bên giường, bộ dáng ngủ thực thoải mái.

Park JiYeon nhìn Jung SooYeon, nàng thật đúng là ở bất kì nơi nào đều có thể ngủ dễ dàng a. Người như vậy thế nhưng lại nói mình mất ngủ, nghĩ liền thấy uất ức. Nàng ngẫm lại, như thế nào mình lại đến nơi này. . .

Nàng nhớ rõ ràng mình đi đến hội học sinh, sau đó. . .

Tấm màn ở phòng y tế giật giật, Park JiYeon lập tức cảnh giác quay đầu nhìn về phía đó. Bức màn được nhẹ nhàng vén ra. Một nữ tử mang kính mắt, mặc một thân quần áo đen đi đến. Thấy Park JiYeon đã tỉnh, nữ tử nở nụ cười tinh xảo.

“Đầu còn đau không?”

Thanh âm có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm giác giống như ngọc được người tỉ mỉ mài giũa thành. Nụ cười cùng thanh âm của nàng bình thường, khóe môi cong lên không quá nhiều cũng không quá ít, rất có chừng mực, như là đã được tính toán qua.

Park JiYeon vừa nghe nàng nói như vậy, không tự chủ được liền đưa tay sờ lên đầu của mình. Vừa sờ đến, nàng lập tức liền nghĩ tới, mình là bị chọi trúng một quyển từ điển Oxford đến hôn mê, cho nên mới tới nơi này? Chẳng lẽ từ điển kia đã hội thành ác mộng.

“Đỡ hơn một chút.”

Nữ tử tươi cười, nụ cười này cùng với nụ cười tinh xảo ban nãy hoàn toàn bất đồng. Nàng xoay người vén màn lên, không biết là nói với ai: “Như thế nào, ngươi không dám vào?” Trong âm thanh tràn đầy ý cười.

“Ai không dám?!” Người sau lập tức nhảy dựng lên, một phen mạnh mẽ kéo màn ra.

Một nữ tử dáng người thẳng tắp, mặc quần áo tím đứng ở đó, biểu tình phong phú nhìn Park JiYeon.

“Ưʍ. . .”

Đối phương gây ra động tĩnh quá lớn, Jung SooYeon đang ngủ say bị đánh thức, trên mặt biểu tình không hờn giận, quay đầu nhìn phía sau mình.

“Ồn quá.”

“SooYeon, ngươi tỉnh rồi.” Park JiYeon lập tức quan tâm hỏi.

“Yoona, ngươi làm SooYeon thức giấc nha.” Nữ tử áo đen nói.

“Ta biết rồi!” Rống to.

Park JiYeon nhìn nữ tử áo tím, thế nhưng rất nhanh cảm thấy được nàng đáng yêu. Tuy rằng tính tình của nàng không phải bình thường, không tốt đâu.

Yoona hung hăng nhìn chằm chằm Park JiYeon, bị nhìn như vậy khiến Park JiYeon cảm thấy khó chịu, một lúc sau Yoona rốt cục mở miệng nói với Park JiYeon:

” Ngươi không sao chứ? Quyển sách kia là ta không cẩn thận mới ném trúng ngươi.” Ngữ khí mềm nhũn xuống nước, được rồi, kỳ thực cũng không êm ái gì cho lắm, nhưng mà, ít nhất so với ban nãy cũng tốt hơn rất nhiều.

“Không sao cả.” Park JiYeon cười nói: “Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.”

“Thật sự tốt lắm sao?” Người nói lời này là Jung SooYeon. Nàng nhìn Park JiYeon, trên mặt viết rõ hai chữ “không tin”.

“Thật sự.”

“. . .”

Jung SooYeon như trước nhìn chằm chằm Park JiYeon.

“. . .”

Park JiYeon đổ mồ hôi. Làm ơn đi, vì cái gì gần đây nàng luôn bị người khác nhìn chằm chằm? Loại cảm giác này một chút tốt cũng không có.

“Để ta xem xem.”

Vừa nói, Jung SooYeon vừa leo lên giường, nhanh chóng tới gần Park JiYeon, cả người cơ hồ đều đặt trên người Park JiYeon, mặt đối mặt nhìn nhau.

Tuy rằng luôn ngủ cùng nhau, gần gũi như vậy cũng không phải một hai lần, nhưng hiện tại có người khác ở đây, Jung SooYeon đột nhiên tới gần như vậy làm Park JiYeon không tránh khỏi đỏ bừng mặt.

Hơi thở ôn nhu của Jung SooYeon phả ra trên mặt Park JiYeon, nhột, Park JiYeon ngoài tiếng tim đập khẩn trương của mình ra đều không nghe được cái gì khác. Người kia lại hồn nhiên không hay biết, cứ như vậy càng tới gần.

Trời ạ! Môi cũng sắp chạm rồi!

Park JiYeon sợ tới mức nhúc nhích cũng không dám, cả người cứng ngắc nằm ở trên giường, tùy ý Jung SooYeon dựa vào.

Không cần gần thêm nữa! Nàng chịu không nổi!

Rốt cục, gương mặt cả hai đụng vào nhau, Park JiYeon phải cắn răng kiềm nén tiếng thét chói tai, mà Jung SooYeon thân người xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã lên người Park JiYeon, ngủ.

“. . .”

“. . .”

Nếu mỗi lần Jung SooYeon ngủ đều phải biến thành cái dạng này, Park JiYeon thật sự lo lắng có hay không lòng của mình sinh ra suy nghĩ đen tối không kiềm được. Chỉ sợ còn muốn cùng bệnh viện kí hợp đồng dài hạn.

Hít sâu một hơi, Park JiYeon rốt cục ý thức được, có hai người đang bị mình bỏ quên sang một bên.

“. . .”

Không khí hiện tại quỷ dị vô cùng a.

EunJung nhưng thật ra rất tự nhiên, nhìn Jung SooYeon cười nói:

“Chưa giới thiệu, ta là EunJung.” Lại chỉ chỉ Yoona ở phía sau: “Nàng là Yoona. Chúng ta xem như là tỷ tỷ của SooYeon, tuy rằng huyết thống thực phai nhạt.” (họ hàng xa lắc xa lơ)

“A!” Park JiYeon cúi đầu kêu lên, nếu không phải Jung SooYeon vẫn còn đang nằm trên người Park JiYeon, nói không chừng biểu tình của nàng sẽ càng thêm khoa trương.

Nguyên lai kia chính là người mà JooHyun gọi là “Yoona học tỷ”!

“Rất vui được gặp hai người.” Lập tức đem tâm trấn định xuống, Park JiYeon có chút luống cuống chào hỏi.

“Tên ngang ngược nhà chúng ta làm việc đôi khi có chút thiếu suy nghĩ, hôm nay thật sự là có lỗi.”

EunJung nói ra những lời này, Yoona lập tức mặt đỏ bừng! Bộ dáng giống như sắp bùng nổ.

“Ta không sao cả, thỉnh không cần khách sáo như vậy.”

Có chút ngượng ngùng nói. Park JiYeon đối với mỹ nhân thường hay mềm lòng, đặc biệt hiện tại có tới hai mỹ nhân, nhan sắc lại không thua kém gì Jung SooYeon.

“Chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa.”

EunJung nở nụ cười ái muội, tươi cười như vậy làm cho Park JiYeon nhất thời không kịp phản ứng.

“Vâng, học tỷ đi thong thả.”

“Ngươi đã cùng SooYeon ở tại Bản gia, chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến nhà chúng ta làm khách.”

EunJung lần thứ hai nhìn Jung SooYeon nằm trên người Park JiYeon, nụ cười ái muội kia lại càng nở rộ hơn.

“Uy uy! Sao lại đi sớm như vậy?!”

“Yoona, quấy rầy chuyện tốt của người khác, coi chừng bị báo ứng nga ~~~” bên ngoài màn truyền đến giọng nói như đúng rồi của hai người.

Park JiYeon nghe xong bỗng dưng sinh ra một loại ảo giác, cả người giống như đang bay bổng trong đám bong bóng màu hồng.

“Răng rắc.” Cánh cửa phòng y tế nhẹ nhàng đóng lại.

“. . . Cái gì chuyện tốt?”

Vì cái gì còn đóng cửa? Park JiYeon ngẩn người nằm trên giường một chút, đột nhiên kêu lên.

“Chờ một chút! Các nàng không phải là đang nghĩ đến. . . !!” Nàng nàng nàng, nàng bị oan a ~~~

. . .

Nếu có người nói với ngươi “Có rảnh thì tới nhà của ta chơi” thì bình thường đều là khách khí mời. Cho nên, nếu là ngày hôm sau lập tức chạy đến nhà đối phương chơi, luôn sẽ làm người ta ít nhiều cảm thấy buồn bực. Cơ mà, Park JiYeon đã (bất đắc dĩ) biến thành loại này.

Vừa mới tan ca ở quán cà phê, Jung SooYeon vẫn thường xuyên ghé vào, vẫn ở vị trí kia ngủ, tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là lôi Park JiYeon đi.

“SooYeon, hôm nay có việc gì gấp sao?” Park JiYeon bị lôi kéo nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Mơ mơ màng màng nói.

“Vậy sao lại vội vã như vậy?”

Lên xe, đóng cửa. “Công chúa mời chúng ta đi chơi.”

“Hả?”

“Ngày mai là cuối tuần.”

“Chính là ta định đi vào chùa. . .”

Tuy rằng Jung SooYeon nói chuyện như trước không có trọng điểm, nhưng Park JiYeon nghe qua đã hiểu ý ngay, hơn nữa liền nói ra kế hoạch cuối tuần của mình.

Jung SooYeon ngồi xuống nhìn Park JiYeon, gương mặt mơ màng hiếm hoi lộ ra biểu tình khó hiểu:

“Ngươi muốn đi thắp hương?”

“Không phải.” Vội vàng giải thích. “Là để thăm cha ta.”

“Cha ngươi sao lại ở trong chùa?” Khó hiểu.

“Cha ta là trụ trì ở chùa.”

“. . .”

“. . .”

Park JiYeon nhìn Jung SooYeon, người kia vẻ mặt tựa hồ không thể lí giải.

“Thì là, cha của ta là sau khi mẹ ta mất mới xuống tóc đi tu.” Ngẫm lại, vẫn là nên giải thích một câu.

“Chúng ta đi chùa.”

“Chúng ta?” Nghe được từ mấu chốt.

“Ân.” Tựa hồ cũng không biết có cái gì kì quái, thụy mỹ nhân nhẹ nhàng “Ân” một tiếng sau đó im lặng.

Park JiYeon nhưng lại cảm thấy phiền não.

“Chúng ta” là có ý gì? Là SooYeon sẽ đi cùng mình sao? Vậy không phải là sẽ không đi cùng công chúa? Nàng nói, nàng không đến nhà công chúa, mà cùng mình đi chùa sao?

Park JiYeon nhìn thụy mỹ nhân nằm trong lòng mình, lại ngượng ngùng hỏi rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Rối rắm thật là rối rắm a.

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro