Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Thời điểm cuối tuần, hiếm khi có dịp không phải đi làm, Park JiYeon quyết định về chùa để thăm cha. Nàng và cha đã hơn một tháng không gặp mặt, cũng cảm thấy trong lòng nhớ mong.

Mua một ít hoa quả, Park JiYeon hướng chùa đi đến. Vào cuối tuần, ở chùa hương khói ngút trời, hơn hẳn ngày thường. Cha Park JiYeon toàn thân mặc áo cà sa, giống như chuyện lạ cả năm có một ở chùa. Park JiYeon nhìn gương mặt cha, thật sự là khó có thể tưởng tượng được, lão đầu này ở nhà một bên cắt móng chân, một bên bốc đồ ăn vặt, vậy mà ở trước mặt này ra vẻ một trụ trì đạo mạo.

Qủa nhiên, người đẹp vì lụa a.

Cha Park JiYeon vui tươi hớn hở nhận giỏ hoa quả con gái mang tới, vì đây là hậu viện không có ai thấy nên thản nhiên vừa ngồi xổm, hoàn toàn đánh mất hình tượng trụ trì, vừa hướng Park JiYeon nói: “Ngoan! Nếu không có tiền thì cùng ba giảng kinh a.”

“Nga.” Park JiYeon ngồi chồm hổm trên mặt đất, đưa tay sờ sờ lên bụng cha mình, bất mãn nói: “Lão nhân! Gần đây cha lại mập lên có phải không?”

“Ha ha, ha ha ha! Chuyện, mấy sư phụ trong chùa tay nghề tốt lắm.”

“Mai mốt không mua đồ cho cha ăn nữa.”

“. . .”

Ngây ngốc ở trong chùa một khoảng thời gian, cùng mấy hòa thượng tán gẫu vài câu, nhắc nhở mấy lần: “Đừng cho trụ trì ăn nhiều.”. Sau đó tiêu sái ra về.

Vừa đi trên đường, Park JiYeon liền tính toán, nếu về nhà không có gì làm sẽ hảo hảo ngủ một giấc. Thế nhưng một lần nữa bị hai chiếc xe màu đen cản đường.

“. . .” Cái xe đen kia thật sự nhìn rất là quen mắt.

Park JiYeon trong đầu đánh boong một tiếng! Chẳng lẽ là tỷ tỷ của Jung SooYeon đã trở lại?! Nhanh chân chạy thôi!

“. . .”.

“Bắt lấy nàng.” Trong xe lại vang lên giọng nữ nhân thản nhiên nói.

Vì thế, một màn đuổi bắt này giống y như lần trước, Park JiYeon dáng vẻ yếu ớt bị tóm gọn.

JiYeon một lần nữa bị ném vào xe, bất quá lần này nàng ngoan ngoãn không dám giãy dụa. Dù sao giãy dụa cũng không có ích gì, ngoài việc hao phí sức lực ra thì cái gì hiệu quả cũng đều không có.

Xe chạy nhanh, hướng phía trước một đường đi tới, cảnh sắc sau đó giống lần trước y như đúc, Park JiYeon một lần nữa bị mang vào căn phòng xa hoa kia.

“Jung SooYeon! Jung SooYeon! Jung SooYeon!!” Nếu như muốn so với lần trước những điểm bất đồng trong lời nói, thì chính là, lần này Park JiYeon không hề kêu cứu mạng, mà thay vào đó là không ngừng kêu tên Jung SooYeon.

Trời ạ! Đừng nói là nàng ta không có ở nhà?

Jung SooYeon! Ta lại bị tỷ tỷ của ngươi bắt cóc, nếu ngươi nghe được, làm ơn mau tới cứu ta đi ~~~

“Jung SooYeon ~~~ oa a!”

Nhưng mà cuối cùng kết quả vẫn giống nhau, Park JiYeon vẫn bị ném vào cái giường cỡ lớn kia! Vì cái gì lần nào cũng đều như thế này? Mấy người đó. . .nhẹ tay một chút không được sao?

“Jung SooYeon!!” Vẫn là chưa từ bỏ ý định kêu to tên này.

“Vì cái gì cứ kêu tên ta?” Một bóng người hiện ra ở cửa, nhìn Park JiYeon ở trên giường, trên gương mặt thanh khiết không có biểu tình gì, ánh mắt tối đen nhìn Park JiYeon, kia có phải là Jung SooYeon?

“Jung SooYeon!” Park JiYeon giống như thấy được cứu tinh, kinh hỉ kêu tên Jung SooYeon.

“Vì cái gì kêu ta?” Jung SooYeon đứng ở cửa, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Park JiYeon lập tức lăn từ trên giường lăn xuống, chạy đến bên cạnh Jung SooYeon, nhanh lẹ cầm lấy tay áo Jung SooYeon: “Chuyện là, ta lại bị tỷ tỷ của ngươi bắt cóc! Xin ngươi có thể hay không nói tỷ tỷ của ngươi buông tha cho ta?! Cho ta trở về đi!”. Măc kệ như thế nào, tóm lại trước tiên cứ cầu cứu đã! Tuy rằng Park JiYeon hiện tại vẫn không biết, vì sao vị tỷ tỷ kia lại muốn bắt nàng lần nữa. Nhà của nàng thật sự là không có tiền mà ~~

Ai ngờ Jung SooYeon lại nhìn Park JiYeon, lẳng lặng mở miệng nói: “Tỷ tỷ của ta không có bắt cóc ngươi, nàng còn chưa về nước.”

“Gì?!” Cái này, Park JiYeon hoàn toàn ngây người. Không phải tỷ tỷ của nàng bắt cóc mình, vậy người bắt mình là ai?!

“Tỷ tỷ của ta không có ở đây, lần này bắt ngươi tới, là ta.” Jung SooYeon thản nhiên nói, Park JiYeon nghe xong bị hù xém mất mạng.

“Oa a a!” Chạy trời không khỏi nắng, Park JiYeon lập tức buông tay áo Jung SooYeon. Xoay người định bỏ chạy.

“. . .” Jung SooYeon giữ nguyên nét mặt, thân thủ lôi áo Park JiYeon, đem đối phương kéo lại. Sức mạnh kia tuyệt đối là kinh người!

JiYeon “Oa a!” một tiếng, bị mất thăng bằng té xuống đất. May mắn là mặt đất trải thảm dày, cho nên mới không bị đau.

“Vì cái gì lại kêu ta?” Jung SooYeon một lần nữa hỏi lại, giống như nếu không có được đáp án sẽ không ngừng lại.

“Ta. . .ta. . .ta nghĩ ngươi có thể cứu ta!” Park JiYeon bi thảm nói. Nàng trăm triệu lần thật không ngờ, vị cứu tinh mà nàng vẫn trông cậy vào hóa ra lại là người bắt cóc mình!

“. . .” Jung SooYeon nhìn chằm chằm Park JiYeon, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.

“Oa a!”

Sau đó, thụy mỹ nhân Jung SooYeon dùng khí lực kinh người của mình, thân thủ xách Park JiYeon lên, hướng tới giường đi đến.

“Oa a a!!” Park JiYeon đáng thương phát ra âm thanh ai oán.

Đem Park JiYeon ném ở trên giường, Jung SooYeon hướng mấy người mặc đồ đen đang canh chừng ở cửa, phất tay: “Đi xuống đi.”. Đợi cho cửa phòng được đóng lại cẩn thận, Jung SooYeon bắt đầu cởϊ qυầи áo.

“Ê ê ê!” Park JiYeon lại bị dọa nhảy dựng lên. “Ngươi. . .ngươi. . .ngươi. . .ngươi! Ngươi làm. . .làm. . .làm. . .làm cái gì?!”

“Lên giường a.” Người kia một bên cởϊ qυần áo, một bên thản nhiên nói.

Park JiYeon hoàn toàn hóa đá.

Lên. . .lên giường?! H. . .ha. . .hả. . . Hình như nàng mới vừa nghe được một từ rất đen tối.

Jung SooYeon nhìn Park JiYeon không có phản ứng, tự cởi bỏ y phục trên người, sau đó. . .mặc vào một bộ đồ ngủ. Quay đầu hỏi Park JiYeon: “Ngươi thích mặc quần áo lúc ngủ sao? Cũng không có vấn đề gì.”. Nói xong, liền chui vào bên trong chăn. Hơn nữa ý bảo Park JiYeon cũng tiến vào chung.

“Ta. . .ta. . .ta. . .ta. . .ta. . .”

“Lại đây.” Jung SooYeon nhìn Park JiYeon, vẫn như trước là khuôn mặt không biểu tình.

“Ta. . .ta. . .ta. . . Không đến!” Park JiYeon lui ở chân giường. “Ta” một hồi, rốt cục nghẹn ra một câu như vậy.

“Vì sao?” Jung SooYeon tựa hồ không hiểu được trong lòng Park JiYeon đang suy nghĩ cái gì. Nghiêng đầu, nói lại lần nữa: “Tới đây.”

“Ta ta ta! Ta sẽ không lại!” Lui lui lui.

Trên gương mặt như bạch ngọc kia, hai hàng lông mày nhíu lại. Park JiYeon cuối cùng cũng thấy được một biểu tình khác trên gương mặt lúc nào cũng lộ vẻ buồn ngủ của Jung SooYeon.

Jung SooYeon thân thủ.

Túm được chân Park JiYeon.

Đem cả người Park JiYeon kéo lại.

“Oa a a! Không cần!” Uổng công nắm chặt chăn bị ném qua một bên. Không cần a! Không cần nàng! ~~~~(>_<)~~~~

Không thèm quan tâm người đang kêu rên kia, Jung SooYeon đem Park JiYeon nhét vào trong chăn, sau đó kéo hai chân Park JiYeon ra.

Park JiYeon sợ tới mức liên tục kêu to. Có chết cũng nhất định không chịu tách hai chân của mình ra.

Jung SooYeon cậy mạnh đem hai chân Park JiYeon tách ra, sau đó cả người nhào tới.

“A a a ~~~” vừa nghĩ tới lần đầu tiên của chính mình sẽ mất đi, Park JiYeon ngay cả việc muốn chết cũng tính đến.

“. . .” Trong đầu liên tục nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra, nhưng hết thảy đều không có gì. Jung SooYeon lúc sau không có hành động nào khác, chỉ là ôm Park JiYeon.

“? ?” Nghi hoặc quay đầu nhìn cô gái đang gục trên người mình. Bắt gặp đối phương cũng đang nhìn mình, tròng mắt tối đen chiếu vào Park JiYeon, cũng mê mẩn không kém.

Rõ ràng mới vừa rồi thiếu chút nữa đã bị ăn sạch, vậy mà hiện tại. . .Nàng khinh bỉ chính mình.

“Jung. . .”

“Vì sao ngươi không ngủ?” Jung SooYeon hỏi Park JiYeon.

“Hả?”

“Ta muốn đi ngủ, tại sao ngươi không chịu ngủ?” Đôi mắt to tròn của Jung SooYeon nhìn Park JiYeon.

“Ta. . .ta ngủ không được.” Park JiYeon khóc không ra nước mắt. Tình hình như thế này, làm sao nàng có thể ngủ a?!

“Ngủ!” Jung SooYeon nhìn Park JiYeon, như trước nói. Nàng chính là như vậy, không có được câu trả lời vừa ý sẽ không ngừng lặp lại,

“Ta. . .ta thật sự ngủ không được.” Làm gì có người nào kêu ngủ liền ngủ a?! Cho dù nàng là thụy mỹ nhân, nhưng mà cũng không thể lôi kéo tất cả mọi người cùng làm thụy mỹ nhân giống mình?

“. . .” Jung SooYeon không nói gì, đứng dậy, ngồi lên trên người Park JiYeon, sau đó, mở ngăn tủ kế bên giường, thuận tay lôi ra một cái chén thủy tinh giơ lên cao.

“Uy uy uy uy uy!” Park JiYeon hoảng sợ. Nàng định làm cái gì vậy? Nàng nàng nàng. . . Nàng ta muốn làm gì a?

“Ngủ!” Lặp lại lần nữa.

“. . .” Không xong, chẳng lẽ. . . Nếu như mình không ngủ, nàng sẽ nện cái chén này vào mình? Vừa nghĩ tới sức mạnh khủng khiếp của Jung SooYeon, phỏng chừng không phải là đập bình thường đi? Có khi mình sẽ bị nện tới chết mất!

Jung SooYeon giật giật tay.

“Ta ta ta ta! Ta ngủ! Ta lập tức ngủ ngay đây!” Trời ơi! Mặc dù tình yêu rất đáng quý, giá cả của tự do cũng rất cao, nhưng mà nếu phải bỏ cái mạng nhỏ này, cả hai thứ kia đều vứt đi a~~~ có phải thơ viết như vậy không? Nàng như thế nào cảm thấy mình đọc sai rồi? Mặc kệ, tóm lại nàng không muốn chết a ~~~

Jung SooYeon thấy Park JiYeon thật sự nhắm hai mắt lại, lúc này mới buông cái chén thủy tinh đang cầm trong tay xuống, chính mình cũng nằm sấp, ôm Park JiYeon ngủ.

Thụy mỹ nhân quả nhiên là thụy mỹ nhân, mới đó đã ngủ. Chỉ có Park JiYeon đáng thương, trợn tròn mắt bi thảm thương xót cho số mệnh của mình. Trời ạ! Chẳng lẽ tối nay nàng lại phải ngủ mà không nhúc nhích như vậy, cho tới khi cả người tê liệt tỉnh lại mới thôi sao?

Mụ mụ trên trời, nàng lại gặp thêm chuyện tình thật đáng sợ.

Thê thảm nhắm mắt lại. Này hết thảy chi là mơ, đều là mơ a ~~~.

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro