Chương 17
Sau ngày đó giống như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, Park JiYeon vẫn là Park JiYeon, Jung SooYeon vẫn là Jung SooYeon, không có gì thay đổi. Điều này làm cho Park JiYeon hoài nghi tính chân thật của nụ hôn kia.
Nếu nhất định phải nói đến sự bất đồng so với trước kia thì chính là, trong lòng Park JiYeon đang giấu một bí mật. Một bí mật không thể nói.
Lễ Giáng Sinh sắp đến gần, Hội học sinh càng phát sinh thêm nhiều công việc. Park JiYeon cùng Jung SooYeon đều rất bận rộn, ngày thường cũng ít có cơ hội nói cái gì với nhau.
Còn mười ngày nữa sẽ đến Giáng Sinh. Mấy hôm nay bởi vì bận quá, nên Park JiYeon xin nghỉ phép ở quán cà phê, thời gian này nàng không có đến quán.
Hôm nay Park JiYeon thật vất vả mới đem hết toàn bộ công việc làm xong, lúc trở lại Jung gia, sắc trời đã hơi tối. Nghĩ thầm, Jung SooYeon ngày thường luôn ngủ sớm, chắc lúc này đã nằm ở trên giường. Kết quả là khi bước vào cánh cửa lớn Jung gia, liền thấy Jung SooYeon vẻ mặt buồn ngủ ngồi trên ghế salon ở phòng khách, bên cạnh là người giúp việc vội vàng xách một cái vali đi ra.
“Nhị tiểu thư, hành lí này đem vào trong xe sao?”
“Không cần, để ở đây đi, ngày mai hẳn mang ra xe.”
Jung SooYeon mắt nhắm mắt mở nói, xem ra chịu đựng được tới lúc này đã là cực hạn của nàng.
“SooYeon, ngươi phải đi ra ngoài sao?”
Park JiYeon nhìn cái vali to đùng kia, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Jung SooYeon ngáp, nhìn Park JiYeon trả lời:
“Ân. . . YooJin tỷ tỷ đã gọi điện thoại tới, nàng nói hai ngày nữa nhà chúng ta có một cuộc họp rất quan trọng, hi vọng ta có thể tham gia.”
Park JiYeon đưa tay cầm đống tài liệu đặt ở trên bàn, ngồi vào bên cạnh Jung SooYeon, khó hiểu hỏi:
“Tham gia? Vì sao nhà ngươi có hội nghị, ngươi muốn tham gia?”
Tìm được gối ôm lý tưởng, Jung SooYeon thật cao hứng, lập tức ôm lấy:
“Đúng vậy, hội nghị của gia tộc, nhưng mà cũng dính dáng nhiều thứ bên ngoài. Tham gia là một cơ hội để học tập, tương lai có thể rất tốt kế thừa sự nghiệp của Jung gia.”
“Nhanh như vậy đã đi sao?”
Bị Jung SooYeon ôm, tim Park JiYeon đập nhanh, mặt cũng không tự giác đỏ lên. Rõ ràng lúc trước cũng là ôm như vậy, nhưng từ khi. . .
Đột nhiên cảm thấy thực khẩn trương, còn có. . .cao hứng.
“Ân. . . Có thể nói là vậy. Lần này đi nhiều ngày, không thể mang JiYeon đi cùng.”
Đối phương đang híp mắt sắp ngủ nói như vậy.
“Sao? Đi bao lâu?”
“Đại khái. . . Một tuần. . .”
“. . .”
Một tuần sao. . . Nhìn nữ sinh đang ngủ trên người mình, Park JiYeon nghĩ chính mình hẳn sẽ nhớ nàng. Không biết nàng có nhớ mình hay không.
Hôm sau, trời còn chưa kịp sáng, Jung SooYeon đã rời khỏi. Park JiYeon mở to mắt, nhìn căn phòng trống rỗng, chiếc giường king size lúc này chỉ có một người nằm, cảm thấy thật nhỏ bé. Trước kia luôn bị Jung SooYeon đè nặng, làm mình gặp ác mộng, hiện giờ chỉ có một mình, có thể độc chiếm cái giường king size này. Nguyên bản phải là cảm thấy vui vẻ bay bổng. Nhưng Park JiYeon lại cảm thấy được sự vắng vẻ cùng tịch mịch.
Jung SooYeon đi rồi, Park JiYeon tạm thời quay lại nhà trọ của mình, nhà trọ cần được dọn dẹp qua một chút, gần đây do bận quá, đã lâu không có quét tước. Quan trọng hơn là, nếu ở một nơi không quá rộng, sẽ làm người ta cảm thấy bớt cô đơn.
Hèn gì, các nữ nhân đều thích một căn phòng nhỏ mà ấm áp. Bởi vì, nữ nhân đều rất dễ cô đơn.
Park JiYeon lâu lâu lại nhìn nữ sinh bên cạnh mình đang cầm di động, chờ bạn trai gọi điện thoại. Chuyện này thực ấm áp, nhưng mà, Park JiYeon hiện giờ cũng đang cầm điện thoại di động, chờ một người khác gọi đến. Bất quá là chờ một nữ sinh khác gọi điện thoại, loại chuyện này nghĩ tới vẫn cảm thấy thực buồn bực a.
Ngày hôm sau, Jung SooYeon gọi cho Park JiYeon.
“SooYeon, ở bên kia có quen không?”
“Ân.”
“Ngủ có được không?”
“Ngủ không được.”
“A. . . Vậy làm sao bây giờ?”
“Không biết. . .”
“Vậy, SooYeon, ta hát ru cho ngươi nghe nha.”
“Ta không phải là con nít.”
“À ờ. . . Cũng phải. . .”
Sau đó tinh tế kể một ít về những chuyện xảy ra trong ngày.
Park JiYeon nghe được đầu dây bên kia tiếng Jung SooYeon ngáp:
“SooYeon, ngươi mệt sao?”
“Ừ. . . Có chút buồn ngủ.”
“Vậy SooYeon ngươi ngủ đi.”
“Mà. . . JiYeon, ngươi hát ru cho ta đi.”
“. . .”
Park JiYeon rối rắm. Ngươi nói ngươi không phải con nít mà?
“Đong đưa a đong đưa, đong đưa a đong đưa. . .” Cuối cùng vẫn là xướng lên khúc hát ru.
(hát ru kiểu gì đây =)] )
Kết quả, mỗi ngày buổi tối, Jung SooYeon đều đúng giờ gọi điện đến, kêu Park JiYeon hát ru cho mình. O(╯□╰)O
Nhớ mong một người là như thế nào? Là người kia vừa mới đi, đã mong họ sớm trở về.
Ngày thứ sáu, Park JiYeon mong nhớ Jung SooYeon càng thêm trọng. Nguyên bản giống như dòng suối vậy, đang chảy chầm chậm, đột nhiên tăng tốc độ, hận không thể lập tức nhìn thấy Jung SooYeon.
“SooYeon?”
Vì thế buổi tối lúc gọi điện thoại, Park JiYeon rốt cục nhịn không được hỏi:
“Ngươi có nhớ ta không?”
“Nhớ a.” Đối phương trả lời rất bình tĩnh, làm cho Park JiYeon có chút khổ sở.
“Vậy, nhớ như thế nào?”
“Mỗi ngày đều nghĩ tới. Lúc ngủ càng nghĩ tới nhiều hơn.”
“.……”
“JiYeon cũng nhớ ta sao?”
“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ. . .”
Dừng lại chút, lại thêm vào một câu:
“Lúc ngủ càng thêm nhớ.”
Sau đó là trầm mặc.
“SooYeon.” Park JiYeon lại đánh vỡ sự im lặng.
“Ừ?”
“Ta thích ngươi.”
“……… ”
Bên kia Jung SooYeon không có tiếng động.
“Ngươi có thích ta không?”
Park JiYeon cảm thấy được tim sắp nhảy ra ngoài.
“Ta cũng thích ngươi a.”
“Thật sao?”
“Thật sự.”
Park JiYeon ôm di động nở nụ cười. Ngươi cũng thích ta nha! Thì ra ngươi cũng thích ta nha! Tuy rằng ta biết, thích của ngươi, cùng với thích của ta, kỳ thật không giống nhau.
Ngày thứ tám, Jung SooYeon đã trở lại, Park JiYeon vừa tan học liền chạy về Jung gia. Kết quả, người đầu tiên mà Park JiYeon gặp không phải Jung SooYeon mà là Jung SooJung, Jung gia Đại tiểu thư.
Gương mặt của Jung SooJung cùng Jung SooYeon rất giống nhau, giờ phút này gương mặt kia đang nhìn Park JiYeon, lạnh lùng.
Park JiYeon bị gió đông ập tới đập vào mặt, chỉ hi vọng là mình đi nhầm cửa. Nhưng mà thực đáng tiếc, chuyện này hiển nhiên chỉ là vọng tưởng.
“SooYeon đi tắm rồi.”
Băng sơn mỹ nhân nói như vậy, trong thanh âm mang theo một tầng sương.
“Vâng. . . Ân, a, vậy.., là như thế này a, ách, ta, không phải, ta lên đây. . .”
“. . .”
Jung SooJung nhìn chằm chằm Park JiYeon, ánh mắt lạnh như băng, không nói tiếng nào.
Qủa nhiên là lãnh mỹ nhân! Thật là lạnh chết người.
Run rẩy run rẩy run rẩy! Park JiYeon nhanh như chớp chạy lên lầu.
Trong phòng, Jung SooYeon vừa mới tắm xong, quấn một cái khăn tắm, trên người vẫn chưa khô nước. Park JiYeon bước vào phòng, lập tức thấy bộ dáng này của Jung SooYeon, thiếu chút nữa phun máu mũi. Khó khăn lắm mới nhịn được.
SooYeon a SooYeon! Không cần mỗi lần gặp mặt đều thử thách sự chịu đựng của ta như vậy.
“JiYeon?”
Thấy Park JiYeon đỏ mặt đứng đó không nói lời nào, Jung SooYeon tiến lại gần, lo lắng nói:
“Làm sao vậy JiYeon? Mặt đỏ như vậy, bị sốt sao?”
Tay đặt trên trán Park JiYeon.
A A A A A A A A A A ~~~~~~ Park JiYeon trong lòng gào thét, thét đến tê tâm liệt phế. Cùng lắm là không đầu hàng, không có kêu thành tiếng, cố gắng nhịn xuống.
“Không có. . . Tại vì, vừa rồi, ách, chạy tới đây, cho nên có hơi mệt, ách. . . Có hơi mệt, ha hả, có hơi mệt.”
Ngôn từ loạn xạ nói ra.
Jung SooYeon chần chừ trong giây lát, nhưng vẫn kéo tay Park JiYeon hướng đến cái giường king size kia, vừa đi vừa nói:
“Vậy, JiYeon, mau tới đây nghỉ ngơi một chút.”
“SooYeon, vừa rồi ta ở dưới lầu, hình như gặp tỷ tỷ của ngươi.” Tim đập, hỏi.
“Ừ, tỷ tỷ của ta đã về.”
Jung SooYeon ngồi bên cạnh Park JiYeon, nhẹ giọng trả lời.
Park JiYeon ngồi nghiêm chỉnh, hai người giờ phút này dựa vào nhau thật sự rất gần. Jung SooYeon không có mặc quần áo, như trước vẫn là quấn khăn tắm, tóc xõa xuống, trên người mang theo nhiệt khí ẩm ướt, mông lung, làm người ta mơ màng.
Park JiYeon nhìn thoáng qua Jung SooYeon, liếc mắt một cái, liền không cẩn thận thấy được ngực của Jung SooYeon.
“Ực ~~” (ˉ﹃ˉ) nước miếng. Hút.
Tuy rằng đã bọc một lớp vải trắng, nhưng mà nửa kín nửa hở như vậy mới càng làm cho người ta muốn phạm tội a ~~
“Vậy thì…. . .”
Park JiYeon nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không đế ánh mắt của mình nhìn đến trên người Jung SooYeon:
“SooYeon, ngươi trước nên mặc quần áo vào đi?”
“Mặc quần áo? Sao vậy?”
“. . .”
Sao vậy á?. . . Nói như thế nào bây giờ! Chẳng lẽ nói, nếu ngươi không thay quần áo, ta sẽ phun máu mũi sao? Này này này, nàng làm sao dám nói ra?
“Ách. . . Hiện tại trời lạnh như thế, mặc dù có hệ thống sưởi nhưng vẫn là mau thay quần áo đi, bị cảm sẽ không tốt.”
“Ừ. . . Ta biết rồi.” Thụy mỹ nhân đứng dậy thay quần áo.
Park JiYeon ngồi yên một chỗ, tuy rằng đầu không hề cử động, nhưng nghe phía sau truyền đến âm thanh tất tất tác tác, Park JiYeon cũng biết là người kia đang thay quần áo. Ánh mắt không tự chủ được di chuyển một chút, đầu cũng hơi xoay một chút, với tốc độ thật chậm rãi, hướng đến chỗ Jung SooYeon. Sau đó, qua khóe mắt thấy được Jung SooYeon chỉ mặc qυầи ɭóŧ.
Óa!
Lập tức xoay đầu lại. Trong lòng giãy dụa giãy dụa, đạo đức cùng du͙ƈ vọиɠ đang không ngừng giao đấu.
Ách. . . Dù sao cũng đều là con gái, nhìn một chút cũng không có vấn đề gì, ừ, xem một chút thôi mà.
Vì thế lại chuyển động đầu, Jung SooYeon đã chọn được đồ ngủ, chuẩn bị mặc vào.
Thót tim đợt hai!
Lại nhanh chóng quay đầu.
Thật khẩn trương, thật khẩn trương. Park JiYeon rối rắm không hiểu, rõ ràng trước kia còn cùng nhau ngủ khỏa thân, hiện tại như thế nào mà ngay cả nhìn thôi cũng sợ muốn chết?!
Được! Một lần cuối thôi, nhìn một lần cuối cùng, xong lập tức liền đi ngủ! Nhất định đây sẽ là lần cuối cùng!
Xây dựng tâm lý vững chắc xong, Park JiYeon mãnh liệt quay đầu.
“!!!”
Thấy được “phần trên” của thụy mỹ nhân mở rộng trước mặt.
Rống rống rống! Thiếu chút nữa lên cơn sốc.
“JiYeon? Cổ của ngươi không thoải mái sao? Nãy giờ cứ không ngừng xoay qua xoay lại.”
“. . .”
Làm cho nàng cứ như vậy rối rắm đến chết đi!
Hết chương 17.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro