Chương 16
Tìm lão nhân nhà mình nói chuyện, kết quả là, trừ bỏ mang một đầu đầy hắc tuyến ngoài ý muốn, Park JiYeon cái gì cũng không có được.
Qủa nhiên, tìm lão nhân nghe giảng về tình yêu đúng là một việc ngu ngốc!
Park JiYeon một bên rối rắm, một bên hướng Hội học sinh đi đến. Bởi vì gần đây sắp Giáng sinh, cho nên Hội học sinh phi thường bận rộn, chính mình lại thuộc nhóm tuyên truyền, cho nên càng thêm bận rộn.
Park JiYeon đẩy cánh cửa phòng ra, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Jung SooYeon.
Kết quả người muốn tìm thì không tìm được, lại thấy một đám người đang vây quanh cửa sổ.
“. . .”
Park JiYeon 囧. Này, không phải nói sắp đến lễ Giáng sinh sao? Không phải nói các thành viên Hội học sinh phải bận tối tăm mặt mũi giống nhau sao? Như thế nào. . . Nhìn đám người vây quanh bên cửa sổ, chổng mông, không hề có chút hình tượng nào.
—_—||| nàng càng nghĩ càng không nhìn ra, bọn họ đến tột cùng là bị làm sao vậy?
“Ây ~~ JiYeon tới rồi! ~(≧▽≦)/~”
Người đầu tiên phát hiện ra Park JiYeon là JooHyun, kích động ngoắc ngoắc tay về phía JiYeon:
“Đến đến đến! JiYeon mau tới đây! Có chuyện vui để xem nè!”
Vẻ mặt đầy biểu tình dụ dỗ.
“. . . Cái gì vậy?”
Park JiYeon nhắm mắt theo đuôi tiêu sái tiến lên.
“SooYeon đó! Vừa rồi nàng cùng DongHae đi ra ngoài.”
“Whatt?!”
Những lời này của JooHyun đã thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của Park JiYeon.
“Ha hả, bọn họ hiện tại ở dưới lầu. Nghe nói! Bọn họ lần này đóng phim chung đã nảy sinh tình cảm ~~ ai cũng nói như vậy.”
Nói xong, vội vàng đem Park JiYeon kéo đến cửa sổ, cùng nhau ghé vào, ngón tay chỉ phương hướng, ý bảo Park JiYeon nhìn kỹ.
Park JiYeon ghé người vào cửa sổ, nhìn hai người đang đứng dưới tán cây anh đào.
Jung SooYeon cùng DongHae đứng chỗ đó, bởi vì khoảng cách hơi xa nên không thấy rõ vẻ mặt hai người họ, thành ra cũng không biết bọn họ lúc này đang nói cái gì.
Nhìn thân ảnh DongHae, giờ phút này, Park JiYeon rốt cục đã nhớ ra, lí do vì sao mình thấy DongHae có hơi quen mắt.
Bởi vì trước đó không lâu, nàng cũng từng giống như hôm nay, ghé người trước cửa sổ, nhìn hai người bọn họ, chính là cái lúc mà nàng thấy bọn họ đứng dưới tán cây.
Lúc ấy, Park JiYeon thấy Jung SooYeon cầm trong tay một phong thơ, đưa cho DongHae.
Hôm đó, gió nổi lên, thổi mái tóc xoăn dài của Jung SooYeon cùng góc váy bay lên, nàng đứng dưới tàng cây anh đào, gương mặt bạch ngọc chưa từng có nhiều biểu tình, dùng đôi mắt đen láy nhìn Park JiYeon. Tất cả những điều đó Park JiYeon đều ghi tạc trong lòng.
Hôm nay, Park JiYeon cũng đứng bên cửa sổ, Jung SooYeon cùng DongHae như trước đứng phía dưới. Nàng vẫn là nhìn Jung SooYeon, nhìn thật kỹ thân ảnh đó, chú ý nhất cử nhất động của người kia.
Jung SooYeon thích DongHae sao? Nếu nàng không thích DongHae, ngày đó hẳn sẽ không đưa thư tình cho DongHae?
“Ủa? JiYeon? Ngươi không xem sao?”
“Không xem.”
“JiYeon ngươi đi đâu vậy?”
“Trở về phòng học ngủ!”
“Ôi chao?! JiYeon, chuyện hay như vậy không xem thật uổng quá?!”
Park JiYeon quay đầu lại, lạnh lùng buông lời:
“Các ngươi, thật là nhàn rỗi nhỉ?”
“~~~~(>_<)~~~~” JiYeon đột nhiên biến sắc mặt rồi! Trở nên thật là khủng khiếp a ~~~
Park JiYeon có thể cảm nhận được, giờ phút này sắc mặt mình nhất định là cực kỳ khó coi, dọa mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ muốn trốn tránh.
Nếu có thể, Park JiYeon cũng không muốn dùng vẻ mặt dọa người như vậy, nhưng mà tâm tình như thế này. . . Qủa nhiên rất khó khống chế.
“Bà chủ ~~~”
Nhóm nhân viên trong quán hoảng sợ, cẩn thận lui bên người chủ quán.
“JiYeon rốt cục bị làm sao vậy bà chủ ~~~ thật là khủng khiếp ~~~ toàn thân đều tỏa ra sát khí, cái gì vậy nè?”
Luna gắt gao bắt lấy một tấm khăn trải bàn, hướng đến phía trước mà chạy, nàng không muốn bị sát khí nuốt chửng đâu!
“Oa a a! Bà chủ, ta chịu không được, ta muốn nhảy lầu ~~” U U gạt lệ.
Không khí bi thương kia đã lan truyền sang mọi người sao?
“SooJi, ngươi đến xem JiYeon đã ổn chưa?”
Bà chủ vẻ mặt thống khổ, nàng không muốn tất cả nhân viên của quán đều đi tự sát tập thể a.
SooJi nhíu mày:
“Ách. . . Phỏng chừng phải một thời gian ngắn, chúng ta đành phải nén bi thương thôi.”
“Ta không muốn oa a a ~~~”
Ngay lúc ấy cửa tiệm “Đinh linh linh”, là âm thanh của tiếng chuông ở cửa. Park JiYeon đột nhiên ôm đầu, bỏ chạy.
“??!!”
Nhân viên trong quán không hẹn mà cùng nhìn về phía kia.
“Cứu tinh. . .”
Rốt cục cũng đến a a ~~~~
“JiYeon đâu?”
Jung SooYeon tìm kiếm một vòng cũng không thấy Park JiYeon, cuối cùng khó hiểu mở miệng hỏi đám nhân viên đang lui bên trong kia. . . cùng chủ quán.
Ngón tay đồng loạt chỉ vào nơi Park JiYeon vừa chạy đi. Tuy rằng hiểu được, vạn nhất Park JiYeon mà biết mình bị bán đứng, nhất định sẽ nổi điên. Nhưng nếu để Park JiYeon tiếp tục duy trì ám khí như thế kia, chỉ sợ tất cả các nàng đều không sống nổi nữa.
Cho nên, thà sống nhục còn hơn chết vinh!
Một đám người không có lương tâm, không chút do dự chỉ vào cửa sau của quán. Đồng loạt nói:
“Vừa đào tẩu ra đó!”
“Đào tẩu?”
Jung SooYeon vẻ mặt không hiểu:
“JiYeon sao lại chạy trốn?”
Lắc đầu lắc đầu.
Jung SooYeon nhíu mày, đuổi theo.
. . .
Park JiYeon thật cẩn thận bước đi ở Jung gia.
Nàng trở về hơi chậm, bởi vì hiện tại nàng không muốn cùng Jung SooYeon một chỗ. Nhưng do buồn ngủ, Park JiYeon không tự chủ được đã quay lại, một phần trở về là vì nàng biết nếu mình không quay về, Jung SooYeon nhất định sẽ phái người đến bắt nàng. Hơn nữa. . . Nếu như mình không quay về, Jung SooYeon sẽ ngủ không được đi? Nàng không nỡ a. . .
Phát hiện nguyên nhân cuối cùng của việc trở về này, Park JiYeon càng thêm rối rắm. Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa, đã biết quay về là hoàn toàn hết cứu được rồi a ~~
Đầu không ngừng ngó trái liếc phải, xác định Jung SooYeon không có ở bên trong đại sảnh, Park JiYeon vì thế yên tâm đi đến cái ghế sofa dài bên trong, cũng không có bật đèn, ngồi ở đó ngẩn người.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới lần đầu tiên mình và Jung SooYeon gặp mặt, rồi lại lần thứ hai gặp mặt, tiếp tục lần thứ ba quỷ dị gặp mặt, sau đó là rất nhiều lần gặp mặt nữa. Nàng vẫn không nghĩ ra, bản thân mình rốt cục là từ khi nào mà cảm giác đối với Jung SooYeon đã không còn giống ban đầu?
Rõ ràng ngay từ đầu, nàng đối với Jung SooYeon sợ nhiều hơn là thích. Chẳng lẽ mình thật sự là một tên háo sắc? Chỉ vì Jung SooYeon xinh đẹp nên liền thích sao? Nhưng mà, nếu là như vậy, thì tại sao mình lại không thích công chúa JiHyun của Bản gia, so với Jung SooYeon còn đẹp hơn?
Park JiYeon càng nghĩ càng nhập tâm, cho nên đèn trong đại sảnh mở hồi nào cũng không hay biết.
“Vì sao hôm nay lại chạy trốn?”
Âm thanh lành lạnh của Jung SooYeon vang lên trong đại sảnh trống trải, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ôi trời ơi!”
Park JiYeon giật nảy mình, từ ghế salon nhảy dựng lên, mở to mắt nhìn Jung SooYeon đứng ở phía sau.
Nàng đứng ở đó từ khi nào?
“Vì sao hôm nay lại chạy trốn?
“Ta. . .”
Bị Jung SooYeon lạnh lùng nhìn, Park JiYeon đột nhiên chột dạ không dám nói lời nào. Nghĩ muốn nói là mình không có trốn, nhưng lại không có dũng khí thốt ra.
“JiYeon là thấy ta nên mới trốn, đúng không?”
“………”
Muốn lắc cũng không dám mà gật cũng không dám.
“Tại sao?”
“. . .”
“Tại sao?”
“. . .”
Park JiYeon không dám nói, Jung SooYeon càng hỏi dồn dập. Mỗi một lần hỏi, nàng càng tiến tới gần Park JiYeon thêm một chút. Mà Jung SooYeon càng tới gần, Park JiYeon càng muốn khóc.
“Tại sao?”
Jung SooYeon rốt cục đã tới trước mặt Park JiYeon, gương mặt trắng trẻo biểu tình thản nhiên làm Park JiYeon đoán không ra, giờ phút này Jung SooYeon đang nghĩ gì. Nàng cũng muốn biết “Vì sao” như vậy đến tột cùng là vì sao.
“Ta không biết. . .”
Nàng đang nối dối, ngay cả mình cũng không tin tưởng được bản thân mình. Chính là nàng không dám nói thật.
Bởi vì ta thích ngươi. Nói như vậy, nàng không dám. Luôn mồm khuyên mấy khách nhân trong quán là “Nếu thích thì phải nói ra”, nhưng khi chính mình rơi vào tình huống đó lại trở thành một kẻ nhát gan. Nàng không dám nói ra, nàng không đủ dũng cảm để đối mặt với hậu quả. Nàng sợ phải nghe Jung SooYeon cự tuyệt, nàng sợ chính mình hoàn toàn mất đi hi vọng. Cho nên thà cứ giấu ở trong lòng, ít nhất như vậy cũng có thể tự ban cho chính mình chút ảo tưởng.
Tuy rằng ảo tưởng đó lúc sau, ngoại trừ mất mát cùng tịch mịch, nàng cái gì cũng không còn.
“Tại sao !! “
Jung SooYeon không muốn nghe Park JiYeon nói dối, phút chốc thét lên. Thanh âm làm Park JiYeon cả kinh ngã ra trên ghế salon.
Jung SooYeon tiến tới ngồi trên người Park JiYeon, hai tay ôm lấy bả vai đối phương, kề sát mặt lại. Cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm Park JiYeon, không cho nàng có cơ hội trốn tránh. Các nàng như vậy là quá gần, gần đến nỗi làm Park JiYeon thấy được thần trí của mình giống như bị đôi mắt kia hút lấy. Trống rỗng.
“Hôm nay vì sao lại muốn chạy trốn?!”
Nàng hỏi như vậy, hơi thở ấm áp tất cả đều phả ra trên mặt Park JiYeon.
“Ngươi. . . Thích DongHae sao?” Park JiYeon bị đặt dưới thân, thì thào hỏi như vậy.
“Cái gì ?”
“Bọn họ nói, ngươi thích DongHae. . .”
Park JiYeon cảm thấy được chính mình sắp sửa khóc. Nàng không biết mình đã mở lời nhưthế nào, cũng không biết lúc này mình đang nói cái gì. Giống như khả năng giao tiếp đã hoàn toàn mất đi, lời nói thốt ra hoàn toàn không khống chế được.
Jung SooYeon ngồi trên người Park JiYeon, nàng không rõ ý tứ trong câu hỏi của Park JiYeon:
“Cái gì?”
“Bọn họ nói, ngươi thích DongHae. . . Ngươi. . . Thích DongHae sao?”
Thì thào lặp lại, nói đi nói lại cũng là cùng một ý.
“DongHae thích ta, không phải ta thích DongHae.”
Jung SooYeon vừa nói ra những lời này, nước mắt Park JiYeon liền thi nhau rơi xuống. Bởi vì thích mà đối phương lại không biết nên sinh ra ủy khuất, còn bởi vì bản thân mình thích lại không dám nói ra khỏi miệng.
Jung SooYeon lần đầu tiên thấy Park JiYeon khóc, nhất thời luống cuống, leo xuống khỏi người Park JiYeon, tay không ngừng rút khăn giấy giúp Park JiYeon lau nước mắt.
“. . .”
“JiYeon. . .”
“. . .”
“Ngươi chính là vì vậy nên hôm nay mới chạy trốn sao?”
Vừa lau nước mắt cho đối phương vừa hỏi.
“. . .”
Không nói gì, chỉ gật đầu.
“Sao vậy?”
Khó hiểu, vẫn như trước khó hiểu.
“. . . Ta. . . Không biết. . .”
“. . .”
Khó có được lần này Jung SooYeon không hỏi đi hỏi lại, thân thủ ôm lấy Park JiYeon:
“Ta không có thích DongHae, chính là DongHae thích ta.”
Lặp lại câu trả lời ban nãy. Nàng có thể cảm giác được, mình ôm lấy người kia có một chút run rẩy.
Jung SooYeon nhẹ nhàng cúi đầu.
Park JiYeon phút chốc mở to hai mắt.
Đôi cánh hoa kia hạ xuống? Mềm, cứ như vậy mềm mại?
Là một. . . Nụ hôn. Một nụ hôn đến từ thụy mỹ nhân.
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro