Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13


Bên trong lễ đường, âm nhạc chậm rãi vang lên, Park JiYeon một thân áo cưới đứng trước mặt cha xứ, trên tay cầm bó hoa to. Park JiYeon vô cùng hồi hộp, nội tạng dường như nhảy lên kịch liệt.

“Cho mời tân nương.” Không biết là ai hô một câu, Jung SooYeon xinh đẹp đồng dạng mặc áo cưới màu trắng, trên tay cũng là một bó hoa tươi, chậm rãi đi tới trước mặt Park JiYeon.

Park JiYeon ngắm nhìn Jung SooYeon, tựa hồ có chút ngây ngốc, thì thào nói: “SooYeon, ngươi thật đẹp.”

Jung SooYeon hướng nàng cười ngọt ngào, nụ cười khiến trời đất khuynh đảo ~~~

“Park JiYeon tiểu thư, ngươi có nguyện ý cả đời đều bầu bạn với Jung SooYeon tiểu thư, cho dù giàu sang, nghèo khó, bệnh tật, đều không tách rời ?”

“Tôi đồng ý.”

“Jung SooYeon tiểu thư, ngươi có nguyện ý cả đời đều bầu bạn với Park JiYeon tiểu thư, cho dù giàu sang, nghèo khó, bệnh tật, đều không tách rời?”

“Tôi đồng ý.” Nghe Jung SooYeon chậm rãi nói lên ba chữ kia, Park JiYeon thật sự cảm thấy được mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.

“Hảo, hai vị tân nương có thể trao nhẫn.”

Dưới khán đài đột nhiên có náo động nhỏ: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi.” Không biết ai là người bày đầu, nhưng rất nhanh tất cả quan khách ở đó đều hùa theo, vang vọng khắp cả lễ đường.

Park JiYeon ngượng ngùng nhìn Jung SooYeon đứng bên cạnh mình.

“SooYeon.” Nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhìn người đẹp trước mặt thản nhiên mỉm cười, nhắm mắt lại, từ từ nhích đến gần mình.

“……… ” Trời ơi! Phải hôn sao? Phải hôn thật sao? ~~~

Tim đập “bùm bùm” trong lòng ngực, Park JiYeon cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Rốt cục khi hai gương mặt sắp chạm nhau, đột nhiên, trời đất quay cuồng. Jung SooYeon trong nháy mắt biến mất ngay trước mặt Park JiYeon.

“SooYeon?” Park JiYeon kinh hãi! Thụy mỹ nhân của nàng đâu? Thụy mỹ nhân của nàng đâu rồi? Thụy mỹ nhân của nàng đâu sao không thấy aaa!

Thụy mỹ nhân đang ở trước mặt mình đột nhiên biến mất, Park JiYeon sợ tới mức “Oa a” một tiếng thật lớn, phút chốc mở mắt.

“Này? JiYeon, làm sao vậy ?” Jung SooYeon bị tiếng kêu to của Park JiYeon đánh thức, dụi dụi mắt, ghé trên người Park JiYeon, mơ mơ màng màng nói.

“………” Ánh nắng chói mắt xuyên qua khen hở của bức màn trong phòng, Park JiYeon từ trong mộng tỉnh lại, mấy chục giây sau rốt cục lấy được ý thức. Bên người làm gì có lễ đường, làm gì có cha xứ? Càng không có Jung SooYeon mặc áo cưới.

“Thì ra chỉ là mơ! Thì ra chỉ là mơ!” Park JiYeon tỉnh lại một lúc sau cảm thấy vô cùng khổ sở, nàng úp mặt vào gối không cam lòng than thở.

“JiYeon, ngươi gặp ác mộng sao?” Jung SooYeon tiến lại sát người Park JiYeon, lo lắng hỏi.

Park JiYeon lắc đầu: “Không có.”

Nhìn người kia giờ phút này đang nằm trong lòng mình, nhẹ nhõm nghĩ, may mắn là SooYeon vẫn còn bên cạnh mình, không phải thực sự biến mất.

“. . .” Như vậy suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy không đúng. Buổi sáng cuối tuần tốt đẹp như vậy, vì cái gì chính mình vừa mới sáng sớm, ôm một nữ nhân trong lòng lại nảy sinh ra ý nghĩ như vậy?

Thật là. . .rất quỷ dị! ~~~~(>_<)~~~~

Vì thế, ngay trong ánh nắng tươi đẹp buổi sớm mai, Park JiYeon lại vô cùng bi thảm cảm thấy được, chính mình đang đi lệch quỹ đạo trước giờ của bản thân, đi tới một cái quỹ đạo mới không kiểm soát được!

Bi thảm a. . . Bi thảm.

. . .

. . .

Nhanh đến lễ Giáng Sinh, học viện Anh Hoa oanh oanh liệt liệt tổ chức tiệc tối đêm Noel. DV xã cũng chuẩn bị lễ Giáng Sinh vào hôm đó, lập kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh.

Đề tài phim lần này là thể loại huyền huyễn (1), kịch bản đã viết xong, giờ phút này chỉ còn việc tăng tốc tìm nam nữ diễn viên.

“Nghe nói, DV xã lần này quyết định nữ diễn viên phải là trong tứ mỹ nhân của học viện.” Tiết tự học, trong lớp không có bao nhiêu người, chỉ có vài thành viên ngồi vây quanh tán dóc, nói về mấy tin tức mới nhất của học viện.

Hội học sinh không có chuyện gì làm, chỉ cần rảnh rỗi, Park JiYeon sẽ bị Jung SooYeon quấn quít lấy đi ra bãi đất trống để ngủ, hôm nay không biết vì sao cũng đang nhàn nhã ngồi tại chỗ, nghe xung quanh bàn tán.

“Không thể nào! DV xã từ khi nào lại lợi hại như vậy?”

“Lần này xã trưởng DV xã tự mình ra mặt nha. Có thể mời được tứ mỹ nhân cũng không phải là chuyện gì kỳ quái rồi!”

“Nghe nói mặc kệ là biên kịch hay là gì, hắn đều tự mình mời đến. Hiệu quả nhất định sẽ rất được!”

“A! Ta cũng muốn tham gia ~~” các nữ sinh kêu lên.

“Không có khả năng, không có khả năng! Nếu tứ mỹ nhân tham dự, chúng ta tuyệt đối không có cơ hội.” Có người ở bên giội gáo nước lạnh.

Park JiYeon ghé người trên bàn, nghe các nàng cứ tứ mỹ nhân này, tứ mỹ nhân nọ. Nhịn không được mở miệng hỏi: “Cái gì học viện tứ mỹ nhân?”

“. . .”

” . . .” Trong nháy mắt yên tĩnh, quạ đen bay qua hai ba lần.

“Không thể nào!” Rốt cục có người kêu lên.

“JiYeon!” Nữ sinh tóc quăn, mặc đồng phục đứng lên chống hông, vạn phần kích động nhìn Park JiYeon hét lên: “Tuy rằng chúng ta cũng biết ngươi ngoại trừ mình ra, những thứ khác đều không quan tâm, nhưng cũng không đến mức ngay cả tứ mỹ nhân cũng không biết đi? Ngươi đến học cũng cỡ ba tháng rồi a!”

“Ách. . .” Cái này, bộ việc không biết tứ mỹ nhân là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng sao?

“JiYeon, chúng ta thật không biết đầu óc ngươi được cấu tạo từ cái gì, cả ngày cùng một trong tứ mỹ “Thụy mỹ nhân” cùng một chỗ, thế nhưng còn có thể hỏi ra vấn đề này!”

Bên cạnh, các nữ sinh một đám đều dùng bộ mặt “vì dân trừ hại” nhìn mình, Park JiYeon đột nhiên cảm thấy được, mình là một kẻ tội ác tày trời.

“Cái gì thụy mỹ nhân?” “Tên ác nhân” yếu ớt mở miệng. Đừng nói là thụy mỹ nhân nhà nàng nha?

“Chính là Jung gia Jung SooYeon! Thật chịu hết nổi ngươi!”

“What?!” Thật sự là thụy mỹ nhân nhà nàng sao?!

“Ngoài thụy mỹ nhân Jung SooYeon ra, còn có lãnh mỹ nhân Jung SooJung a! Chính là tỷ tỷ của Jung SooYeon, nhưng sắp tốt nghiệp, gần đây cũng không có đi học, còn có khí chất mỹ nhân Im Nana cùng trung tính mỹ nhân Kim Hyuna nữa!”

“SooYeon là tứ mỹ nhân?” Vô tri vô giác hỏi.

“Đúng rồi đúng rồi ~~~”

“……… ” Park JiYeon rầu rĩ.

“Nghe nói lần quay phim này, chính là muốn chọn diễn viên trong số bốn mỹ nhân.”

“Còn nam diễn viên thì sao?” Park JiYeon vừa bị sỉ vả muốn chui xuống đất trốn, lại một lần nữa đứng lên hỏi.

“Cũng chưa biết! Có thể là tuyển trong tứ tài tử.”

“Tứ tài tử là. . .” Đứa nhỏ ham học lại thắc mắc.

“. . .”

“. . .”

“. . .” Thật bất hạnh, bị toàn thể ngó lơ.

Nữ sinh không nhìn tới Park JiYeon đau khổ, quay đầu hỏi mấy nam sinh đang tán gẫu phía sau: “Ôi chao! Nam diễn viên tuyển ra sao?!”

Nam sinh ngồi trên bàn có, ngồi trên bệ cửa sổ có, nghe thấy các nữ sinh hỏi, miễn cưỡng nói một câu: “Còn chưa có kết quả.”

“Ta đoán là DongHae.” Lại có người sáp vào một câu.

“Ai da. . .” Quay đầu nhìn các nữ sinh ai oán thở dài: “Việt Lễ học trưởng cùng Diệp Mịch học trưởng đi rồi, tiêu chuẩn đẹp trai của học viện liền giảm sút.”

“DongHae rất tốt a.”

“Nào có! Ta vẫn thích MinHo hơn!”

“#¥%. . .”

“*%*##. . .” Xôn xao xôn xao bàn tán.

Park JiYeon không thèm để ý, nằm trên bàn giả chết.

Khó trách gần đây SooYeon không có tìm đến nàng, thì ra là phải tham gia tuyển chọn nữ diễn viên sao?

Như thế nào cho tới bây giờ đều không nghe SooYeon nói qua.

Ngô. . .

Tan học, Park JiYeon một mình đến quán, thật lâu sau, Jung SooYeon mới xuất hiện. Vừa đến quán cà phê liền bất động trên bàn, Park JiYeon thấy Jung SooYeon tựa hồ mệt chết đi, cũng không tiến tới quấy rầy, cầm chăn giúp nàng đắp lên, sau đó vội đi. Cho đến khi quán đóng cửa, Park JiYeon mới đánh thức Jung SooYeon.

“SooYeon, về thôi.”

“Ân.”

“SooYeon, gần đây trông ngươi có vẻ mệt mỏi.”

“Ân. . . Bị người của DV xã cuốn lấy, cũng không thể hảo hảo ngủ.” Giọng nói mang theo tia oán niệm.

“SooYeon là thụy mỹ nhân nha, vậy mà không nói cho ta biết.”

“Hả?” Thụy mỹ nhân trên mặt lộ vẻ khó hiểu: “Cái gì thụy mỹ nhân?”

“. . . Chính là học viện tứ mỹ nhân. . .” Nhìn Jung SooYeon vẻ mặt mê man, Park JiYeon có cảm giác, căn bản có lẽ thụy mỹ nhân không biết mình bị bình chọn tứ mỹ biệt danh này. Tạm thời gọi là biệt danh đi.

“Không biết. . .”

Qủa nhiên, tờ giấy trắng vĩnh viễn vẫn là tờ giấy trắng! Hắc hắc hắc hắc. . .

“SooYeon. . .”

“Ân ?”

“Danh hiệu thụy mỹ nhân cho ngươi, thật đúng là lãng phí.”

“Cái gì ?”

“Không có gì.”

“Quan trọng lắm sao ?”

“Không, kỳ thực cũng không quan trọng lắm.” Tự động đem Jung SooYeon kế bên quy thành đồng loại với mình, Park JiYeon cảm thấy được cho tới bây giờ cũng chưa từng cao hứng như vậy.

“Ngày mai vẫn đi DV xã sao?” Ngồi vào trong xe, Park JiYeon ôm Jung SooYeon nói.

“Không biết nữa. Muốn đi sao?” Đột nhiên nhìn Park JiYeon hỏi như vậy.

“A? Đi cái gì?” Qủa nhiên có lối suy nghĩ khiến người khác không theo kịp. . .

“JiYeon ngày mai không có tiết.” Khẳng định một câu.

Park JiYeon gật đầu. Chính là nàng định quay về nhà trọ, quét dọn lại một phen. Gần đây cũng không có trở về, hẳn là nhà đã phủ một tầng bụi.

“Cho nên ngày mai JiYeon cùng đi DV xã với ta.” Tiếp tục khẳng định một câu.

“Ách. . . Nhưng mà. . .”

“Ngày mai cùng đi.” Một lần nữa lặp lại.

“. . .” Tính tình quái dị của thụy mỹ nhân lại tới. “Sao lại muốn ta đi?”

“Bởi vì nhìn JiYeon giống như rất muốn đi.”

“Ách. . .” Chuyện này, nàng đúng là có chút muốn đi xem: “Vậy. . . Vậy đi thôi.”

—————————————–

Huyền huyễn (1): Truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo… được đặt trong bối cảnh siêu tưởng (tiên giới, ma giới…)

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro